Qua một lúc lâu, Tiểu Tiểu cuối cùng cũng bình tĩnh
hơn. Cô lau nước mắt, lúc này mới phát hiện tư thế của cả hai người, cô và
Nghiêm Lạc dường như hơi thân mật quá. Mặt cô đỏ hồng lên, vội vàng ngồi thẳng
dậy, nói với Nghiêm Lạc: “Xin lỗi, vừa rồi tôi sợ quá, tôi cứ tưởng mình sẽ
giống như dì Lưu”.
Lúc đó, khi bị những con nhện kia bò lên người, cô đã
gắng sức nói với mình đó chỉ là ảo giác, là ảo giác, không được tin, không được
tin, nhưng vẫn không chịu đựng được mà phải hét lên đánh đấm. Cảm giác đó dường
như rất chân thực, đến cả những cơn đau nhỏ xíu cũng đều có.
Nghiêm Lạc nâng tay lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn
xoa xoa đầu cô, thay cô vuốt lại mái tóc. Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, ngại ngùng
cười với anh. Cậu bé kia vẫn nằm sóng soài bên cạnh, Tiểu Tiểu nhìn nhìn, không
dám đến gần. Nghiêm Lạc ôm đứa bé lên, nói với cô: “Đừng sợ, ác linh bị cô đẩy
đi rồi, đứa bé này bây giờ chỉ mất đi hồn phách”.
“Tôi đẩy đi rồi?”
“Đúng, cô vừa cứu đứa bé này.” Nghiêm Lạc giải thích
với Tiểu Tiểu, thời gian ác linh chiếm thân thể càng lâu, thì tổn thương đến cơ
thể người càng lớn. Đặc biệt là cơ thể yếu ớt của trẻ nhỏ, bị một linh hồn
không thích hợp chiếm giữ quá lâu, tổn hại sẽ không thể tưởng tượng được. Cho
nên tính ra thì, Tiểu Tiểu đem ác linh đẩy ra, cũng thật sự là cứu mạng đứa trẻ
này.
Tiểu Tiểu nghe thấy vậy cuối cùng cũng cười, cô cẩn
thận sờ sờ vào vết thương trên cổ đứa bé: “Nó cũng muốn bóp cổ tôi”. Bĩu bĩu
môi, cô bổ sung thêm một câu: “Hai ngày nay luôn bị người ta bóp cổ, thật xui
xẻo”.
Ngữ khí nói câu này của cô lại khiến cho Nghiêm Lạc
muốn cười. Anh hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nó muốn chiếm cơ thể của cô, cơ
thể của người trưởng thành dễ dùng hơn nhiều so với cơ thể của trẻ con. Nhưng
hồn lực của cô quá mạnh, nó không đẩy được linh hồn của cô đi, thế là liền muốn
làm cho ý thức của cô trở nên mơ hồ. Con người khi gặp chuyện đe dọa đến tính
mạng, hồn lực sẽ suy yếu. Những lúc ấy, cách tốt nhất để ác linh giữ được thân
thể nguyên vẹn mà vẫn đánh đuổi được linh hồn của con người chính là khiến cho
người đó bị ngạt thở”.
Tiểu Tiểu có chút sợ hãi. Cô sờ sờ lên cổ mình, ngước
mắt nhìn Nghiêm Lạc. Anh cũng đang nhìn cô, còn mỉm cười nữa. Tiểu Tiểu đột
nhiên thấy mình thật ngốc, trước đây vì sao lại cảm thấy Nghiêm Lạc nghiêm khắc
không dễ gần? Thực sự anh ấy là người rất ôn hòa lại giỏi nói chuyện nữa.
Tuy sự việc còn chưa giải quyết xong, nhưng có Nghiêm
Lạc ở đây, Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng an tâm. Cô lấy chìa khóa ra, mời Nghiêm
Lạc vào nhà, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn: “Vậy vì sao phải bóp cổ trẻ
con, tôi nhìn thấy trên người dì Lưu không có vết thương như thế. Còn nữa, Thư
Đồng nói toà nhà này có phong ấn, ác linh này làm thế nào lại vào đây được?”.
“Tâm linh trẻ nhỏ đơn thuần, cho nên hồn lực rất mạnh
mẽ, không dễ dàng bị đánh bại, bởi vậy ác linh mới phải mạnh tay để cưỡng đoạt
thân thể của chúng. Thông thường mà nói, cơ thể trẻ con quá nhỏ bé, ác linh sau
khi chiếm được cũng rất không thoải mái. Hơn nữa khả năng hành động của trẻ con
tương đối kém, cho nên thông thường chúng sẽ không chọn ra tay với trẻ con.
Nhưng phong ấn tôi xây dựng ở tòa nhà này có thiếu sót, chính là không soi quét
được trẻ con và động vật. Ác linh này có lẽ phát hiện ra, nên mới tìm trẻ con,
cưỡng ép chiếm cơ thể để đi vào tòa nhà.” Nghiêm Lạc trả lời, sau đó lại nói
tiếp: “Hồn lực của cô cũng rất mạnh, ác linh đó không vào được cơ thể cô, lại
bị cô đánh bật ra khỏi người của đứa trẻ, thế là liền dùng ảo thuật công kích
cô. Nếu như tinh thần sụp đổ, ý chí yếu ớt, nó sẽ có thể lại thử đẩy linh hồn
cô đi. Cho nên cô mới cảm thấy rất nhiều nhện bò lên người cắn cô”.
“Vậy có phải là anh đến đuổi nó đi rồi?”
“Trước khi tôi đến nó đã đi rồi, nó chắc chắn cảm thấy
cô không dễ xâm phạm, không thể chiếm được cơ thể của cô, hơn nữa bản thân nó
còn bị đe dọa, liền chạy đi rồi.”
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ giây lát, lại thấy vui vui, hóa ra
mình thật sự là rất lợi hại. Cô phấn chấn hẳn lên, tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ
chúng ta làm thế nào?”.
“Cao Lôi và Thư Đồng sẽ phong tỏa tòa nhà, chắc chắn
ác linh đó không chạy ra ngoài được. Bây giờ chúng ta sẽ chữa chứng mất linh
hồn của đứa trẻ này và dì Lưu mà cô nói, rồi để bọn họ về nhà, cuối cùng thì đi
xử lý ác linh.” Trong lúc không để ý, Nghiêm Lạc đã nói với Tiểu Tiểu cả đống
lời. Anh chợt ngừng lại, ý thức được mình đang nhẫn nại làm công việc giải
thích chưa từng có từ trước đến nay, bèn mím môi, nói tiếp: “Ác linh rõ ràng
biết có phong ấn còn cố xông vào, nhất định có nguyên nhân khiến nó không thể
không vào tòa nhà này. Chúng tôi phải làm rõ mục đích của nó, mới có thể giải
quyết triệt để sự việc. Nếu như không xử lý sạch sẽ, sau khi chúng tôi rời đi,
tòa nhà này có khả năng sẽ lại gặp phải phiền phức như thế ”.
“Vâng vâng, hiểu rồi.” Tiểu Tiểu thụ giáo gật đầu lia
lịa, hóa ra hàng ma sư còn cần nghiên cứu nữa, không phải cứ xông đến xử lý là
được.
“Vậy bây giờ chúng ta cứ đợi là được rồi, đúng không?”
Tiểu Tiểu lúc này không còn sợ hãi chút nào nữa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất
nhiều. Cô bật dậy muốn chuẩn bị đồ uống cho Nghiêm Lạc: “Chỗ tôi không có cà
phê, uống trà được không?”.
“Ừ, được.” Nghiêm Lạc đáp lời, ánh mắt nhìn theo bóng
dáng cô, như có ý gì đó.
Trong lúc ấy, ở một khu vực khác của tòa nhà, Thư Đồng
kinh hồn bạt vía chạy từ tầng một cầu thang bộ lên tới tầng thượng, ở mỗi tầng
đều phong ấn lên cửa thoát hiểm, chặn đường hoạt động của ác linh lại. Cô hành
động rất nhanh, đến bây giờ Boss vẫn chưa xuất hiện xử lý cô, chứng tỏ Tiểu
Tiểu không xảy ra chuyện gì. Nhưng cô ấy thực sự là mất hút ngay trước mắt cô,
cô làm sao có thể thoát khỏi liên can. Boss có xuất hiện sớm hay muộn một chút
thì cuối cùng cô cũng phải chịu giáo huấn. Xem ra cứ xuất hiện sớm chút vẫn
hơn.
Cô từ tầng thượng chạy xuống tầng mười lăm, đúng lúc
Cao Lôi cũng vừa bố trí xong bên dưới. Anh và Thẩm Thanh mỗi người đeo một
chiếc ba lô to, bên trong đựng các loại thiết bị chuyên dụng. Cao Lôi một tay
còn xách cặp giấy tờ của Nghiêm Lạc, hai người bọn họ vừa bước ra khỏi thang
máy.
Đi cùng thang máy với anh còn có ba người nhà Thạch
Tráng, bọn họ ở phòng 1503. Vợ của Thạch Tráng là Hà Tình vừa sinh được một em
bé bụ bẫm, đặt tên là Thạch Cường. Đứa bé đã hơn hai tháng rồi, hoạt bát và
khỏe mạnh. Hôm nay là cuối tuần, thời tiết lại đẹp, hai người bọn họ đưa con cưng
đi dạo bộ trong tiểu khu vừa mới quay về. Tiểu Thạch Cường rất đáng yêu, tay
chân nhỏ xinh mũm mĩm, đang gắng sức ngọ nguậy trong chiếc xe nôi. Cao Lôi nhìn
cậu bé rất hứng thú, còn làm mặt quỷ để đùa với cậu.
Mọi người cùng nhau ra khỏi thang máy, gia đình nhà
kia cười cười với Cao Lôi và Thẩm Thanh, đẩy con mình vào nhà. Thư Đồng đứng
bên cạnh kéo Cao Lôi đang muốn nói gì đó thì cửa phòng 1503 liền mở ra. Có một
bà lão gầy gầy nhỏ nhỏ xuất hiện, chửi mắng những lời nặng nề ghê gớm: “Cũng
chịu quay về rồi đấy à, tao khó khăn lắm mới có đứa cháu vàng này, mày muốn hại
nó phải không? Tối qua vừa mới mưa to như vậy, âm khí còn nặng nề, đưa nó ra
bên ngoài vạn nhất có gì sai sót, mày đền nổi không?”. Lời nói của bà ta sắc
nhọn sâu cay, hai mắt ác độc trợn trừng với Hà Tình.
“Mẹ…” Giọng của Thạch Tráng yếu ớt: “Nói như mẹ thì,
đứa trẻ này không phải là do Tình Tình sinh ra sao?”.
“Nó sinh ra thì làm sao chứ, nó sinh ra thì có thể
không cần thông qua sự đồng ý của tao đã đưa thằng bé ra bên ngoài sao?” Bà
Thạch giành lấy chiếc xe, đứa trẻ bị tiếng chửi lớn của bà ta dọa cho khóc òa
lên. Hà Tình vội vàng ôm cậu bé vào lòng đung đưa dỗ dành, cúi đầu không nói
lời nào đi vào trong phòng. Thạch Tráng vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy mình
đang ở bên ngoài, bọn Cao Lôi lại vẫn đang ở đây, nên đành ngậm miệng đi vào
trong nhà. Bà Thạch trừng mắt một cái ghê gớm với ba người bọn Cao Lôi đang
đứng xem kịch. “Rầm” một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại, mạnh đến mức làm
chiếc gương tròn trên cửa rung lên bần bật. Mặt sau chiếc gương này có dán một
tờ giấy đỏ, bên cạnh còn dán hai lá bùa vàng chữ đỏ nữa.
Thư Đồng, Cao Lôi và Thẩm Thanh cùng lúc nghĩ: Lão
thái bà chết tiệt này!
Cao Lôi đang định đưa tay ấn chuông cửa nhà Tiểu Tiểu
thì Thư Đồng bất chợt kéo anh lại, thấp giọng nói: “Nếu như đủ trượng nghĩa,
lát nữa cứu tôi một mạng nhé”.
Cao Lôi đẩy gọng kính: “Có Boss ở đây, cô chết không
nổi đâu”.
“Lôi Công chết tiệt, cười trên tai họa của người khác.
Nói cho anh biết, anh rồi cũng sẽ có lúc xui xẻo, đến lúc đó xem tôi có giúp
anh không.”
“Được rồi, tôi tiết lộ cho cô một tin tình báo, vừa
rồi Boss gọi điện thoại bảo tôi giúp anh ấy cầm túi lên, nghe giọng nói thì xem
ra tâm trạng cũng không tệ.”
“Xí, vừa rồi anh không nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy
thôi.”
“Vậy chúng ta đánh cược…” Cao Lôi còn chưa nói xong,
cửa phòng đã mở, Tiểu Tiểu thò đầu ra: “Anh Nghiêm nói hai người đứng ở ngoài,
tôi còn không tin, kết quả anh ấy nói đúng thật.”
Thư Đồng cười khan một tiếng, đẩy Cao Lôi lên phía
trước.
“Ngoài cửa phong cảnh đẹp lắm à?”, Nghiêm Lạc đang
bưng cốc trà, nhìn bọn họ đi vào, lạnh lùng hỏi.
“Không có, tôi đang nói với Lôi Công chuyện thu thập
linh hồn bên dưới, nghiêm túc làm việc, hì hì, nghiêm túc làm việc.” Thư Đồng
kín đáo đá vào chân Cao Lôi, muốn anh nói vài câu đỡ lời. Sắc mặt của Boss như
thế này xem ra đúng là không giống đang tức giận, nhưng nhanh chóng chuyển đề
tài vẫn an toàn hơn.
Cao Lôi lần này phối hợp với cô rất ăn ý, anh đem tình
hình ngày hôm nay thuật lại sơ bộ, cuối cùng nói: “Trước mắt đã thu hồi được
năm linh hồn, tôi đều mang lên đây cả rồi. Cục cảnh sát bên kia đến bây giờ vẫn
chưa nhận được tin tức án mạng nào ở khu vực gần đây. Hồ Dương đã đến. Tư liệu
camera giám sát phía bảo vệ và bản vẽ kiến trúc tòa nhà thì còn cần thêm chút
thời gian mới lấy được. Trong kho dữ liệu của công ty chúng ta có bản vẽ sớm
nhất của tòa nhà này, nhưng một năm trước ở đây đã sửa chữa đường ống, cho nên
bản đó có lẽ không chính xác. Hồ Dương đang ở chỗ bảo vệ chờ. Còn tư liệu của
các chủ hộ ở đây, chúng tôi đã mang tới rồi”.
Nghiêm Lạc gật đầu: “Được, giao những linh hồn cho tôi
trước”.
Cao Lôi lấy chiếc hộp ra, bên trong có mấy cái bình
nhỏ nhỏ màu đen. Nghiêm Lạc đích thân mở hết mấy cái bình đó ra, Tiểu Tiểu hiếu
kỳ đứng nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.
Nghiêm Lạc nói với cô: “Linh hồn là vô hình, cô đừng
sợ, đây đều chỉ là mấy linh hồn cấp thấp, mới rời cơ thể chưa lâu, bọn họ rất
yếu ớt, không làm bị thương người được, trái lại còn rất cần giúp đỡ. Nói theo
lời của loài người, bọn họ là một quần thể yếu ớt”.
Ngữ khí của anh ôn hòa, khác hoàn toàn khi ở công ty,
khiến cho Thư Đồng không kìm được lại nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cười, cảm thấy có hứng thú đối với cách nói
ma là “quần thể yếu ớt” này. Nghiêm Lạc xòe tay ra trong không trung, sau đó ép
lên đầu thằng bé con kia, đây chính là để linh hồn quay lại cơ thể nó. Tiếp đó
đậy nắp mấy cái bình còn lại lại, lấy một cái trong số đó ra đưa cho Cao Lôi:
“Đây là của bà Lưu, không cần đưa bà ấy đến công ty, cậu vào trong xe dẫn hồn
nhập xác cho bà ấy, sau đó cùng với Hồ Dương tìm lý do phù hợp đưa đứa trẻ này
và bà ấy về nhà”.
Cao Lôi nhận lệnh, ôm đứa bé đi. Trước mặt Thư Đồng
trong chốc lát không còn lá chắn nữa. Đang phải đối diện với ánh mắt của Boss,
cô vội vàng dựng thẳng sống lưng lên, xốc lại hai mươi phần tinh thần. Nghiêm
Lạc nhìn cô hồi lâu, nhìn đến mức khiến cho lông tơ trên mình cô dựng đứng hết
cả. May thay, cuối cùng anh cũng chuyển sang nhìn Thẩm Thanh nói: “Các cậu lấy
tư liệu gửi về công ty, bảo bọn họ nhanh nhanh một chút”.
Thư Đồng len lén thở phào một cái rồi cùng với Thẩm
Thanh nhận lệnh. Nghiêm Lạc cầm túi giấy tờ của mình bước vào thư phòng của
Tiểu Tiểu, chẳng buồn hỏi lấy một lời, liền đem trưng dụng làm phòng nghiên cứu
tạm thời.
Thư Đồng và Thẩm Thanh ngồi ra bàn mở máy tính chỉnh
lý lại số liệu. Tiểu Tiểu đứng bên cạnh nhìn, rất muốn giúp đỡ, nhưng cô lại
thấy mười ngón tay của Thẩm Thanh nhanh như bay, còn những thứ ở trên màn hình
cô đều không hiểu, chỉ đành chuyển sang Thư Đồng. Thư Đồng rõ ràng nhàn hơn một
chút, cô vừa làm việc của mình, vừa thấp giọng giải thích.
Vốn dĩ khả năng báo thù tư của ác linh này tương đối
lớn, bởi vì đối với ác linh mà nói, cưỡng ép để xông vào một tòa nhà được phong
ấn bảo vệ là chuyện rất nguy hiểm. Nếu đơn thuần chỉ muốn tạo ra sự hỗn loạn
trong đám đông hoặc là có ý niệm hại người đơn thuần, bọn chúng có nhiều lựa
chọn khác đơn giản và an toàn hơn nhiều. Cho nên bây giờ bọn Thư Đồng phải gửi
tư liệu của chủ hộ về công ty, bên đó có hệ thống liên kết với công an, có thể
tra ra bối cảnh liên quan tới bọn họ. Ví dụ như mấy năm nay trong số những chủ
hộ này có phải có ai đó tử vong không, chính là muốn tìm hiểu trong nhóm người
này có phải là có người mới chết trong mấy năm nay không, người chết đó có quan
hệ như thế nào với những chủ hộ ở đây…, từ đó sẽ tìm ra đối tượng đang là mục
tiêu của ác linh này rồi ngăn chặn việc ác của nó. Chỉ có giải trừ oán khí sau
khi thu lại linh hồn mới có thể tiêu trừ lăng lượng xấu của nó, hoàn thành việc
thanh lọc, giúp nó quay lại đường luân hồi.
Thư Đồng nói: “Trước khi Boss xông lên có giải phóng
năng lượng, ác linh kia sẽ cảm nhận được, bọn chúng giống như động vật, rất mẫn
cảm với nguy hiểm, cho nên tạm thời sẽ không xuất hiện ra tay nữa. Như vậy
chúng tôi sẽ có nhiều thời gian hơn một chút”.
Tiểu Tiểu nghe đến mức mê mẩn, thực sự cảm thấy công
việc của bọn họ vừa có ý nghĩa lại rất thú vị. Tuy vô cùng nguy hiểm nhưng cực
kỳ chính nghĩa, trong lòng lại dấy lên niềm khao khát.
Nghiêm Lạc ngồi trong thư phòng, nghe những lời Tiểu
Tiểu nói với Thư Đồng bên ngoài. Giọng nói của cô mềm mại, rất hay, anh nghe mà
có chút say lòng, thế là chẳng làm gì cả, ngồi ngây ra đối diện với các bảng
biểu trên máy tính.
Điện thoại kêu tít tít, là tin nhắn, tên người gửi: A
La.
“Gặp cô ấy rồi chứ?”
Nghiêm Lạc cau mày lại, trả lời một tin: “Chuyện của
anh, em đừng quản”.
Nhận được tin trả lời của bên kia rất nhanh: “Là em
đẩy cô ấy một cái, cô ấy mới tìm anh. Anh nên cảm ơn em”.
Nghiêm Lạc không trả lời.
Nhưng một lát, tin nhắn lại đến rất nhanh, lần này là
hỏi: “Anh có nói chuyện với cô ấy chứ?”.
“Ừm.” Nghiêm Lạc nhắn lại một chữ.
Lát sau một tin nhắn nữa lại đến: “Ác linh lần này có
liên quan tới chuyện kia không?”.
Nghiêm Lạc cố nhẫn nại, dùng lực ấn vào bàn phím:
“Không có”.
Đối phương lại gửi đến một tin nữa: “Năng lực của cô
ấy vẫn còn”.
Nghiêm Lạc xem xong, xóa tin nhắn đi. Kết quả chẳng
mấy chốc lại một tin nhắn nữa được gửi đến, lần này viết là: “Vậy anh định sẽ
làm thế nào với cô ấy?”.
Nghiêm Lạc tối sầm mặt, ném điện thoại lên trên bàn.
Chuyện của anh, không thích người khác hỏi.
Một lát sau, điện thoại của Tiểu Tiểu vang lên.
Tiểu Tiểu nhìn qua, là A La gọi đến, cô vui vẻ nhận
điện thoại: “A La, anh Nghiêm thực sự rất lợi hại, anh ấy có đưa người đến bắt
ác linh kia rồi, hóa ra không giống lắm so với diễn trên phim, rất thú vị”.
“Mình nói rồi, anh ấy nhất định sẽ giúp cậu.”
“Đúng vậy, cậu đợi một chút.” Tiểu Tiểu cầm điện thoại
hưng phấn chạy vào thư phòng, nói với Nghiêm Lạc: “Là điện thoại của A La, anh
có muốn nói chuyện với cô ấy không?”.
Nghiêm Lạc trước mặt cùng với A La trong điện thoại
đồng thời trả lời dứt khoát: “Không muốn”.
Tiểu Tiểu giơ điện thoại lên, ngượng ngùng cười ngốc
nghếch. Cô còn cho rằng bọn họ là bạn bè cơ đấy. Nghiêm Lạc cau mày lại, dường
như tâm trạng không tốt lắm, anh nói với Tiểu Tiểu: “Cô ngồi đi, tôi có chuyện
muốn nói với cô”.
“À!” Tiểu Tiểu nhanh chóng nói vào điện thoại với A
La: “Anh Nghiêm có chuyện phải nói với mình, vậy mình gọi điện cho cậu sau được
không?”.
“Không được.” Giọng A La nghe có vẻ rất không vui:
“Mình cũng có lời muốn nói, bảo anh ấy đợi đi”.
“Nhưng mà…” Tiểu Tiểu có chút khó xử nhìn khuôn mặt
lạnh lùng rõ ràng là không vui kia của Nghiêm Lạc, cô rất hối hận, tự nhiên lại
cầm điện thoại vào đây làm gì. “Anh Nghiêm…” Cô còn chưa kịp nói xong, trong
điện thoại đột nhiên truyền đến những tiếng lạo xạo, tiếp đó là những tiếng tút
dài, điện thoại ngắt rồi.
Tiểu Tiểu ngẩn ra, làm sao tín hiệu trong tòa nhà này
lại kém như vậy.
Bên này điện thoại của Nghiêm Lạc lập tức kêu tít tít,
anh mở ra nhìn, là tin nhắn, chỉ có một chữ: “Đồ khốn!”.
Nghiêm Lạc nhếch môi cười, cũng trả lời lại một chữ:
“Biến đi!”.
Từ rất lâu rất lâu về trước, anh đã vô cùng không
thích người khác can thiệp vào chuyện của mình.
Tiểu Tiểu đang nghĩ xem bây giờ có cần phải gọi điện
lại cho A La không, Nghiêm Lạc lại nói: “Cô ngồi đi, tôi có chuyện cần nói với
cô”.
Khẩu khí uy nghiêm thế này khiến Tiểu Tiểu có chút
căng thẳng. Cảm thấy việc mình định nói chuyện điện thoại với A La trước dường
như là có lỗi với anh, cô cuống quýt ngồi xuống, hai tay còn vô thức để ngay
ngắn trên hai đầu gối, giống như đứa trẻ bị thầy giáo nghiêm khắc bắt được điểm
yếu vậy. Khả năng trấn áp kẻ khác của người đàn ông này thực sự không thể coi
thường, tự nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy anh mới là chủ nhân ở đây.
Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi xuống, Nghiêm Lạc lại không
nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến Tiểu Tiểu có chút đỏ mặt. Anh nhìn
rất lâu, cô hoang mang, trong lòng có chút thấp thỏm, lẽ nào mình thực sự phạm
lỗi gì rồi?
“Cô bị ác linh và quỷ hút máu tấn công, bây giờ còn sợ
không?” Nghiêm Lạc nhìn đủ rồi, đột nhiên hỏi câu này.
“Mọi người còn ở đây tôi không sợ. Nếu như mọi người
đi rồi tôi cũng không biết có sợ hay không.” Tiểu Tiểu rất thẳng thắn, đồng
thời trong lòng cũng đang nghĩ hóa ra anh nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra
cũng rất quan tâm người khác.
Nghiêm Lạc lại không nói nữa, dường như đang do dự
chuyện gì.
“Cô rất có tư chất.” Nghiêm Lạc cuối cùng mở lời nói
tiếp: “Mùi của hồn phách, người bình thường đều không ngửi được, đến hàng ma sư
cấp một như Thư Đồng, Cao Lôi đây cũng đều không có khả năng này. Cô còn có thể
tự do đi xuyên qua kết giới, thoải mái vượt phong ấn, hàng ma sư cần phải qua
luyện tập, hơn nữa còn sử dụng các công cụ như bùa phá ấn, rìu phá ấn mới có
thể làm được những chuyện ấy”.
Tiểu Tiểu được khen có chút bay bổng, nhất thời nảy
sinh cảm giác mình rất giỏi.
Nghiêm Lạc lại nói: “Cô có tính cảnh giác, có năng lực
quan sát, còn rất dũng cảm. Bùa chú không phải là bất kỳ người biết niệm chú
nào cũng có thể sử dụng, nó còn yêu cầu người đó phải có hồn lực mạnh và sức
mạnh ý chí kiên cường. Cô chưa từng nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp nào, nhưng
lại có thể đẩy lùi được một ác linh có năng lượng oán hận rất mạnh, đây không
phải chỉ là may mắn. Cô thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng cũng rất nhanh”.
Tiểu Tiểu dựng thẳng lưng lên, trong lòng vô
cùng hưng phấn, máu toàn thân đang cuộn trào mãnh liệt. Phải biết là, cô lớn
như thế này rồi, từ trước đến nay chưa từng được nhận lời khen ngợi tán dương
long trọng đến thế này. Mà câu tiếp theo Nghiêm Lạc chuyển hướng lại càng khiến
cho cô chóng mặt.