Không đợi Triệu Kim Sinh phản bác lại, Triệu Thanh Hề đã tức giận nghiêng đầu không nghĩ để ý anh.
Triệu Kim Sinh hỏi: “Cậu nói là thật? Cậu vì cứu con gái tôi mà tự khiến mình bị thương?”
“Là bị thương trong quá trình vật lộn với tên cướp.” Tống Cẩn Thành nói xong, ngửa đầu cười một tiếng với Triệu Thanh Hề.
“Cám ơn cậu!” Cha mẹ Triệu liếc nhau một cái.”Chuyện của hai người, tôi mặc kệ rồi, thích sao thì làm vậy đi!” Nói xong, Triệu Kim Sinh liền lôi kéo Tôn Ngọc Hương đi: “Thanh Hề, chuyện sau này chính con làm chủ, người đàn ông này có tin được hay không, do con quyết định!”
Triệu Thanh Hề muốn cản cũng không cản được: “Tống Cẩn Thành, anh khốn kiếp! Anh xem anh làm ba mẹ em tức giận bỏ đi rồi!”
“Anh đâu có làm bọn họ tức giận, là cha mẹ vợ giao phó em cho anh đó!” Tống Cẩn Thành nâng lên tay phải bị băng bó: “Đi thôi, nên đi bệnh viện đổi thuốc rồi!”
“Muốn đi tự anh đi, em không rảnh!” Triệu Thanh Hề vẫn còn nổi nóng.
“Thiệt tình, em nổi nóng cái gì! Thanh Hề, em có thích anh hay không, trong lòng em rõ ràng, em còn phủ nhận nữa, có tin hay không anh muốn em!” Tống Cẩn Thành ung dung nói.
Triệu Thanh Hề thoáng chốc không thể nói gì nữa, trên mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, đúng vậy, cô đối với anh là có cảm giác. Tống Cẩn Thành trừ miệng mồm lợi hại ra, những cái khác cô đều rất thưởng thức, có năng lực, có khát vọng, biết làm ăn......
Tống Cẩn Thành đứng lên: “Đi thôi, đi theo anh đến bệnh viện.”
Rốt cuộc Triệu Thanh Hề vẫn đi theo anh đến bệnh viện.
Cô tự an ủi mình chỉ là có lòng đồng cảm, mới có thể đồng ý cùng anh đi đổi thuốc.
Tống Cẩn Thành liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Vui vẻ lên chút, gương mặt khổ sở làm cái gì?”
“Tống Cẩn Thành, nếu như đổi thành em làm cha mẹ anh tức giận nói không nên lời, anh còn có thể cười vui vẻ như vậy sao?” Triệu Thanh Hề hỏi ngược lại anh.
Tống Cẩn Thành nghe vậy, ánh mắt u ám, nắm tay Triệu Thanh Hề: “Triệu Thanh Hề, anh thích em, anh muốn em làm người phụ nữ của anh! Mà em cũng yêu thích anh, chỉ là em không dám thừa nhận! Tống Cẩn Thành anh có thể nói với bất luận kẻ nào, anh thích em... em dám không?”
Người đi trên đường rối rít ghé mắt, Triệu Thanh Hề đỏ mặt cúi đầu.
Đến bệnh viện đổi thuốc, mới ra cửa bệnh viện, không nghĩ tới sẽ đụng mặt Phan Hiểu Yến.
Phan Hiểu Yến nghe Lý Ba nói Tống Cẩn Thành bị thương, mới tới bệnh viện.
Cô vừa thấy Triệu Thanh Hề đi bên cạnh Tống Cẩn Thành liền nói: “Này, họ Triệu, tôi nói cô thật là không biết xấu hổ mà, anh Thành của tôi cũng bị cô làm hại nên mới bị thương tay. Tại sao cô còn dây dưa không ngớt với anh Thành? Tôi cho cô biết, cô chỉ là vật thế thân mà thôi, người anh Thành thích là bạn thời trung học của anh ấy ‘Tôn Bội Quỳnh’, dáng dấp của Tôn Bội Quỳnh đẹp hơn cô nhiều!”
“Phan Hiểu Yến, cô câm miệng!” Vẻ mặt Tống Cẩn Thành hung dữ, muốn kéo Triệu Thanh Hề đi.
“Em càng muốn nói, chị Bội Quỳnh rõ ràng đẹp hơn cô, trình độ học vấn lại cao hơn cô, nếu như chị Bội Quỳnh không ra nước ngoài, hai người họ đã sớm kết hôn! Tháng sau chị Bội Quỳnh sẽ trở về nước, tôi xem họ Triệu cô còn ngang ngược thế nào được!” Phan Hiểu Yến chống nạnh nói.
Thì ra kiếp trước Tống Cẩn Thành không kết hôn, cả đời độc thân là vì một người phụ nữ. Triệu Thanh Hề nghĩ đến chỗ này, trong lòng cũng có chút ê ẩm, thua thiệt cô còn tưởng rằng anh có thể là thích đàn ông, hoặc là phương diện nào có vấn đề, thì ra đều là cô đoán mò, trong lòng người ta cất giấu một người phụ nữ khác! Cô còn là một vật thay thế.
Vành mắt Triệu Thanh Hề ửng đỏ, nhét thuốc vào trong tay Tống Cẩn Thành: “Tự anh trở về đi.”
Tống Cẩn Thành cũng tức giận không nhẹ: “Phan Hiểu Yến, cô muốn gây rối đúng không? Chuyện của tôi còn chưa tới phiên cô trông nom! Cô phá hư chuyện của tôi, tôi muốn cô không chết tử tế được!”
Sắc mặt tuấn tú của anh như Môn Thần, Phan Hiểu Yến nhất thời ngây ngẩn cả người.
——
Triệu Thanh Hề đã sớm chạy ra khỏi bệnh viện, sau đó cũng không đi đến khách sạn mà trở về nhà trọ.
Sau hai ngày, Triệu Thanh Hề mới hạ quyết tâm tiếp tục đi làm.
“Chị Triệu, ngày hôm qua có vị khách hàng tìm chị, nhưng chị không có tới.” Tiểu Lý thấy Triệu Thanh Hề tới, đi lên trước nói.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không biết, hình như là nói muốn cho chị xem một phần văn kiện.”
Triệu Thanh Hề suy nghĩ một chút, gần đây cô không cùng người nào liên lạc mà.
Đinh Duệ đem tài liệu từ bệnh viện phụ khoa thu thập tới đưa cho Triệu Thanh Hề xem, Triệu Thanh Hề gần như là hóa đá.