“Triệu Thanh Hề, em đây là muốn ngủ để biến thành heo sao?”
“...”
Giọng nói của phái nữ bên tai ngày càng rõ ràng, Triệu Thanh Hề cảm giác
trước mắt mình là một mảnh hắc ám, cô đã chết rồi nên phải đi tới cầu
Nại Hà uống nước Vong Tình sao? Nhưng tại sao giọng nói bên tai lại quen thuộc như vậy?
Đường Lệ Na giẫm chân lên ghế giật chiếc chăn
trên người Triệu Thanh Hề ra: “Triệu Thanh Hề, em ngủ trưa mà còn che
kín đầu sẽ bị thiếu oxy đó! Em có biết hay không?”
Triệu Thanh Hề ngẩn người, cô chớp mắt, ngón chân, ngón tay vẫn rất linh hoạt. Không
phải cô đã bị xe đụng chết rồi sao? Cô nhớ lúc ấy tiếng kêu của mình
đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa...
Cô thử quay đầu, chị họ Đường Lệ Na đang tròn mắt nhìn cô.
“Bây giờ là lúc nào?” Triệu Thanh Hề sợ hãi hỏi.
Đường Lệ Na nhịn không được trợn trắng mắt: “Em ngủ đến mức hồ đồ rồi sao?
Đây là nhà họ Thanh, thời gian: 11/3/2000, thời tiết quang đãng.”
Triệu Thanh Hề khó tin, cô nghi ngờ đánh giá xung quanh, trên tường dán mấy
tấm poster: ba con hổ nhỏ giống hệt nhau, Trương Quốc Vinh đẹp trai chải cái đầu đã hói ba phần, quạt điện trên trần nhà dính đầy bụi bặm, thậm
chí còn có cả mạng nhện.
Cô đang nằm mơ sao? Tại sao cô có thể
trở lại mười bảy năm về trước, vào lúc cô hai mươi mốt tuổi chuẩn bị tốt nghiệp? Tại sao có thể trở lại nhà chị họ nơi cô từng ở tạm trước đây?
Cô nhớ rõ năm ấy còn ba tháng nữa là tốt nghiệp, cô dạy học thay thầy
giáo, cho nên đã ở tạm nhà chị họ.
“Chị họ, chị nhéo mặt em thử xem!” Triệu Thanh Hề vẫn cảm thấy không thể tin được.
Đường Lệ Na ra sức nhéo một cái: “Em nổi điên gì vậy? Ngủ trưa nhiều quá biến thành ngu ngốc rồi phải không?”
Đau quá, đau quá. Triệu Thanh Hề không nhịn được che khuôn mặt đỏ bừng: “Chị lấy gương cho em nhìn thử đi.”
Đường Lệ Na vừa trợn mắt vừa ném cho cô một cái gương. Trong gương là một cô
gái mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, khuôn mặt xinh đẹp, không sai, cô hai mươi mốt tuổi chính là có một bộ dáng xinh đẹp như vậy.
Triệu Thanh Hề không thể kìm nén được hưng phấn, cô thử ngồi xuống, cơ thể
vừa khỏe mạnh lại tràn ngập sức sống, ánh mắt đảo qua đảo lại như bánh
xe. May mắn trùng sinh làm lại cuộc đời, cô nhất định phải cảnh giác cao độ, không thể nhìn lầm đàn ông nữa. Kiếp trước Vu Văn Bân và cô quen
nhau vào năm hai đại học, hiện giờ đã kết giao được hai năm. Cô không
thể lại giẫm lên vết xe đổ, cô sẽ chia tay với Vu Văn Bân, cô muốn rời
khỏi người đàn ông cặn bã, tránh xa bi kịch.
“Triệu Thanh Hề, em
lề mề cái gì vậy? Tối nay người đàn ông của em mời chúng ta ăn cơm ở Hán Giang Lâu em đã quên rồi sao? Mau đứng dậy chỉnh lại trang phục, sắp
đến giờ hẹn rồi.” Đường Lệ Na soi gương tạo dáng, bạn trai của cô ấy
chính là chủ nhiệm lớp Triệu Thanh Hề.
Ánh mắt Triệu Thanh Hề rơi vào cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp của mình, đều nói ‘nữ vi duyệt kỷ
giả dung’(*), hôm nay cô và Vu Văn Bân sẽ chia tay, không cần dây dưa
dông dài, càng không cần ăn mặc long trọng.
(*) Ý cụm từ này là phụ nữ luôn cố gắng cho người yêu thấy được sự xinh đẹp của mình.
Thực ra lấy điều kiện của Triệu Thanh Hề, cô không cần trang điểm kĩ càng thì ngũ quan trên gương mặt cũng đã rất xinh đẹp rồi.
Kiếp trước Vu Văn Bân từng khen cô là ‘yểu điệu thục nữ’ còn anh ta là ‘quân tử hảo cầu’.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Hề nắm chặt tay thành nắm đấm, lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không thể tin.
***
Đường Lệ Na lắc mông đi phía trước, Triệu Thanh Hề đi sau.
“Thanh Hề.” Vu Văn Bân đứng dưới gốc cây tường vi, nhìn thấy Triệu Thanh Hề
bước xuống cầu thang, theo bản năng muốn đi tới nắm tay cô, Triệu Thanh
Hề lặng lẽ nhăn mặt, không dấu vết bỏ tay ra.
Vu Văn Bân sờ mũi, cười cười: “Đi thôi, phòng ăn đã đặt tốt rồi.”
Đường Lệ Na vui tươi hớn hở đi về phía trước, Vu Văn Bân và Triệu Thanh Hề bước song song cạnh nhau.
Triệu Thanh Hề nghiêng đầu nhìn Vu Văn Bân, diện mạo tuấn tú, tính tình hiền
lành nhưng mười bảy năm sau, tính tình, diện mạo lại giống như một người khác... Thật đúng là thế sự khó lường.
Vu Văn Bân cảm thấy bầu
không khí yên ắng có chút quái dị, nói: “Thanh Hề, chiều Chủ nhật hai
chúng ta đi xem phim nhé, xem xong thì về nhà anh ăn cơm. Mẹ anh nói
muốn nhìn thấy con dâu tương lai, anh đã nói với bà, bạn gái anh rất
xinh đẹp, ánh mắt long lanh, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn...”
Nhớ tới mẹ chồng ở kiếp trước Triệu Thanh Hề liền tức giận, lại càng không
muốn nói chuyện, cô tính toán đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ chia tay. Cơ
quan của cha mẹ Vu Văn Bân, năm đó sau khi cô tốt nghiệp thì nhận được
thông báo tuyển dụng, trả lời phòng vấn, nhà họ Vu đã xuất toàn lực giúp đỡ. Còn Vu Văn Bân là trực tiếp dựa vào quan hệ của cha mẹ để vào một
doanh nghiệp nhà nước.
“Thanh Hề, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Vu Văn Bân có chút tức giận, trước kia Triệu Thanh Hề thích nhất là dính vào anh ta, cùng anh ta nói chuyện phiếm, lúc đi với nhau rất thích kéo tay anh ta.
“Không có gì.” Triệu Thanh Hề nói xong, ánh mắt lại nhìn những cây ngô đồng ở ven đường.
“Thanh Hề, em có đồng ý đi xem phim với anh không?” Vu Văn Bân tiếp tục hỏi.
“Chủ nhật này em về nhà, không có thời gian.” Triệu Thanh Hề thực sự không muốn nhưng không thể không trả lời.
Hán Giang Lâu nằm trên đường Hán Giang, cao ba tầng, bên ngoài trang hoàng
lộng lẫy, bên trong cũng rất cao cấp, có thể tới đây ăn cơm, đường nhiên là người có tiền.
Trong chốc lát, năm sáu món ăn được bên lên, tiếp theo là vài món ăn nguội.
Vu Văn Bân gắp thức ăn đến trước mặt Triệu Thanh Hề, cười ngây ngô với cô.
Triệu Thanh Hề nhớ tới những ngày khổ sở sau khi cô và Vu Văn Bân cãi nhau
kiếp trước lại bực bội, nói chính xác là cơm nuốt không trôi.
Nhìn Vu Văn Bân ăn no, Triệu Thanh Hề giật nhẹ góc áo của anh ta, ý bảo anh ta ra ngoài.
Hai người đi tới cuối hành lang, hơn nữa bên cạnh còn là nhà vệ sinh, Triệu Thanh Hề nhìn kỹ anh ta: “Vu Văn Bân, chúng ta chia tay đi!”