Triệu Thanh Hề mơ hồ làm mấy món ăn, sau đó trở về bệnh viện. Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Tống Cẩn Thành, cô một hơi kìm nén lại bực bội ở trong lòng.
Tống Cẩn Thành cúi đầu nhai xương thì cảm giác mí mắt phải nhảy nhảy: “Vợ, làm sao vậy? Em có muốn ăn không? Anh chia cho em một miếng.”
Triệu Thanh Hề cho anh một ánh mắt ‘Anh thật ngây thơ’: “Anh mau ăn, ăn xong rồi mới có sức khoẻ tốt để về nhà.”
“Ôi, vợ quản chặt, thật là không có biện pháp mà.” Khóe miệng Tống Cẩn Thành chứa đựng nụ cười, nghĩ thầm ăn món ăn vợ nấu thật khiến cho người ta vô cùng vui vẻ.
–
Triệu Thanh Hề từ phòng bệnh ra ngoài, xoay người đến thang máy, vừa đúng lúc nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cô bước một bước dài xông tới: “Đợi chút.”
Đinh Duệ đúng lúc ấn lại nút khóa cửa: “Thật là trùng hợp, ở nơi này lại gặp được em, Thanh Hề, em tới nơi này làm gì?”
“Em tới đây thăm bạn.” Triệu Thanh Hề trả lời hơi mất tự nhiên.
“Có thời gian rảnh không? Anh mời em ăn bữa cơm, thuận tiện cám ơn em đã đưa Đinh Đinh trở lại.” Tầm mắt Đinh Duệ dừng ở trên người Triệu Thanh Hề, lúc ra nước ngoài công tác, Đinh Duệ tranh thủ thời gian đi dạo phố, từ trong tiệm chọn mua một sợi dây chuyền hình trái tim, khi trở lại khách sạn anh mới cảm thấy rất là khó hiểu, tại sao anh lại muốn đưa sợi dây này cho Triệu Thanh Hề.
“Không cần cám ơn, em và mẹ Đinh Đinh là chị em, em chăm sóc Đinh Đinh là việc nên làm.” Triệu Thanh Hề cảm giác có chút lúng túng.
Thang máy vang lên một tiếng ‘đinh’, cửa vừa mở ra, bên ngoài mọi người chen vào như ong vỡ tổ, cứ thế nhét Triệu Thanh Hề và Đinh Duệ vào chung một chỗ, Đinh Duệ cười đưa tay khẽ tách ra khoảng cách giữa Triệu Thanh Hề và người bên cạnh.
Không biết thế nào mà khi Triệu Thanh Hề ngẩng đầu lên liền đối mặt với đôi mắt đưa tình của Đinh Duệ.
Ra khỏi thang máy, cuối cùng Triệu Thanh Hề cũng có thể thở phào, Đinh Duệ ở sau lưng nói: “Đi, anh mời em ăn cơm, sau đó lại đưa em trở về.”
Triệu Thanh Hề đang muốn cự tuyệt, điện thoại lại reo lên, Tống Cẩn Thành ở bên đầu kia điện thoại hắng giọng kêu: “Vợ, anh đây không có quần lót, em đi tiệm mua cho anh hai cái, phải là cỡ lớn nha.”
Anh đi chết đi! Triệu Thanh Hề buồn bực nói vào điện thoại di động: “Em mới không mua cho anh đâu, anh muốn mặc thì bảo người khác mua đi.”
Đinh Duệ cười cười, không để bụng việc Triệu Thanh Hề đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đây là số điện thoại của anh, xem ra bây giờ em không có thời gian, vậy hôm khác anh lại hẹn em ăn cơm. A, đúng rồi, tặng cho em thứ này.” Nói xong, Đinh Duệ móc ra cái hộp nhét vào tay cô.
Triệu Thanh Hề “O__O“...
–
Trở lại nhà trọ mướn chung với chị họ, Triệu Thanh Hề đang chuẩn bị mở cửa đi vào thì sau lưng truyền đến một giọng nói tràn đầy chính trực: “Xin chào, em chính là hàng xóm đối diện phòng anh đi, anh là người mới chuyển tới.”
Triệu Thanh Hề nghe vậy quay đầu lại, thấy trong tay anh ta đang giơ lên hai cái túi ny lon.
Trình Đông Tranh lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn: “Bộ dáng em rất xinh đẹp, em tên là gì vậy?”
“Triệu Thanh Hề.” Triệu Thanh Hề lạnh nhạt nói.
“Người cũng như tên a! Anh tên là Trình Đông Tranh, là một kĩ sư phần mềm. Về sau em có vấn đề gì với máy vi tính, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm anh.” Trình Đông Tranh cười: “Về sau chúng ta chính là hàng xóm rồi, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Triệu Thanh Hề gật đầu, trong lòng cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình rất không bình thường.
Kết quả đoán không lầm. Triệu Thanh Hề đang ăn cơm tối cùng chị họ Đường Lệ Na liền nghe Trình Đông Tranh gõ cửa: “Thanh Hề, em ở đâu?”
“Thanh Hề, giá thị trường tiêu thụ tốt thật nha! Người ta mới dọn vào một ngày liền nhìn trúng em.” Đường Lệ Na cười trêu ghẹo.
“Chị họ chính là thích nói giỡn, không chừng Thôi Trí Minh ở nước ngoài được nhiều cô em xinh đẹp thích mất rồi, chị còn không mau tới nhìn một chút.” Triệu Thanh Hề nói xong, để đũa xuống đi mở cửa.
Trình Đông Tranh đã tắm rửa thay một thân đồ ngủ áo ngắn quần ngắn, mang đôi dép lê, trên tóc còn ướt nước: “Hai người đang dùng cơm sao, đúng lúc anh mới chuyển đến đây, còn chưa có mua dụng cụ nấu cơm, anh da mặt dày, có thể vào trong này ăn ké chút cơm hay không?”
“Tới đây, hoan nghênh!” Đường Lệ Na đứng lên nói.
Trình Đông Tranh vừa ăn như hổ đói vừa hỏi: “Thanh Hề là em gái cô à? Thoạt nhìn cũng có điểm giống, ừ, thức ăn này không tệ, khai vị ăn với cơm, là Thanh Hề làm phải không? Phụ nữ biết nấu ăn là thích hợp nhất để lấy về nhà làm vợ...... Ừ, món gà hầm nấm này vừa vào miệng đã tan, món rau càng thêm tuyệt vời, thanh thúy ngon miệng.”
Đường Lệ Na liếc liếc về phía Triệu Thanh Hề, nhóc con, người ta biểu hiện thật rõ ràng.
Triệu Thanh Hề đưa chân đạp đạp Đường Lệ Na, ý bảo chị không nên suy nghĩ nhiều. Tống Cẩn Thành vẫn còn lấp kín ở trong tim cô đấy.
Cơm ăn xong rồi, Trình Đông Tranh vẫn như cũ không rời đi: “Thanh Hề, chúng ta thương lượng được không, về sau anh tới đây ăn cơm tối. Mỗi tháng anh trả tiền ăn cho hai người, em yên tâm anh trả tiền theo ba bữa cơm, hơn nữa chỉ buổi tối anh mới tới đây ăn, em xem được không? Dù sao một mình anh ở một gian phòng cũng rất lạnh lẽo, số lượng rau xào còn chưa đủ dính vào trong nồi.”
“Không phải mỗi ngày em đều về nhà nấu cơm.” Triệu Thanh Hề nhàn nhạt nói, xem cô như bà nấu cơm à! Hôm nay Tống Cẩn Thành bảo cô nấu cơm, trong lòng cô rất không vui, trở lại còn gặp gỡ Tôn Bội Quỳnh, nhớ tới thôi cũng làm người ta nổi da gà.
“Em không về nhà ăn cơm tối, em đi đâu ăn vậy?” Trình Đông Tranh hỏi tới.
“Em ấy làm bà chủ trong tiệm của bạn trai mình, không cần quan tâm một ngày ba bữa, nói một tiếng là có thịt cá, sơn hào hải vị, đâu có ngu đến mức trở lại uống bát cháo loãng, ăn chút thức ăn tầm thường!” Đường Lệ Na uống một hớp canh trứng với cà chua: “Tay nghề của em gái tôi không có nơi phát huy, cho nên nói phụ nữ vẫn nên tìm bạn trai giống như em gái tôi vậy, đàn ông có năng lực kiếm tiền, ăn mặc không lo, còn ngày ngày vui vẻ đếm tiền mặt.”
Trình Đông Tranh sững sờ, cười cười.
Ngày hôm sau, trên đường Triệu Thanh Hề đi bệnh viện lại nhận được điện thoại gọi hồn của Tống Cẩn Thành: “Vợ, em đang ở đâu? Anh đói bụng, em nhớ mang thức ăn ngon cho anh.”
Ha ha, ăn chết anh đi! Triệu Thanh Hề nghẹn một bụng hoả, tức giận nói: “Em sẽ không tới đó sớm, không muốn đói bụng thì tự mình tìm đồ ăn đi.”
“Anh không muốn, vợ, anh chỉ muốn ăn đồ em làm, em làm, anh đều ăn được rất vui vẻ. Vợ à, trưa nay em làm cho anh thịt hấp khoai môn, bạch trảm kê (một món ăn được chế biến từ gà), cá Lư chưng......” Tống Cẩn Thành tựa như đại gia nằm ở trên giường kêu một chuỗi tên đồ ăn, không nghĩ tới lửa sắp sửa thiêu tới mông mình rồi.
“Tống Cẩn Thành, anh cho em là bảo mẫu hay là dì làm cơm nhà anh à? Em không có nghĩa vụ phải phục vụ anh. Muốn ăn thì gọi đầu bếp của khách sạn Tống Thành làm cho anh.” Triệu Thanh Hề nói xong, cúp điện thoại: “Bác (chỉ ông đầu bếp), xách hai phần hoành thánh tôm tươi, một phần nhỏ bánh bao hấp.” Thật ra thì chính cô cũng chưa có ăn.
Tống Cẩn Thành đã quen với tính tình kì quái của Triệu Thanh Hề rồi. Khi Triệu Thanh Hề đá tung cửa, khí thế rào rạt mà đi vào, anh nhếch miệng cười một tiếng: “Vợ, anh biết ngay em không nỡ để anh đói bụng, trong lòng luôn nghĩ tới anh.” Tống Cẩn Thành nhận lấy hộp thức ăn từ trong tay Triệu Thanh Hề, vừa mở ra thấy hoành thánh ôm tươi, anh mím môi một cái: “Thơm quá! Anh thích.” Nói xong, cầm cái muỗng ăn hổn hển.
Triệu Thanh Hề không có chú ý tới sắc mặt Tống Cẩn Thành thay đổi, ngồi một bên ăn điểm tâm.
“Cẩn Thành à, cái thằng nhóc này thật không để người ta yên tâm mà, đầu bị thương còn gạt mẹ à?” Mẹ Tống đẩy cửa vào, thấy hai người đang ăn hoành thánh: “Sáng nay nếu không phải mẹ chặn Lý Ba hỏi con đi đâu vậy, có lẽ vẫn còn bị lừa mà chẳng hay biết gì. Con xem một chút con bị băng thành cái dạng gì rồi hả? Đầu bị người nào đập? Có nặng hay không? Có chảy máu hay không? Người đập con đã bị bắt đến đồn công an chưa? Bị phán ở tù bao lâu?”
“Mẹ, con đang ăn bữa ăn sáng đó, mẹ yên lặng chút đi.” Sắc mặt Tống Cẩn Thành bắt đầu khẽ biến đỏ, cũng không ngẩng đầu lên vẫn tiếp tục ăn.
Phan Hiểu Yến đi theo phía sau mẹ Tống, nhìn thức ăn trong chén Tống Cẩn Thành: “A! Bác gái, anh Thành ăn hoành thánh tôm tươi, không phải anh ấy dị ứng với hải sản sao? Bác xem trên cổ anh ấy cũng nổi lên mẩn đỏ rồi.”