Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 29



Edit: kimphuong172839

Ngày hôm sau, Triệu Thanh Hề còn chưa có đi đến cửa khách sạn, chị dâu Trần Lộ liền mang theo con gái Tiểu Tuyết tới.

“Dì nhỏ, em xem hôm nay chị mang Tiểu Tuyết tới đây, chủ yếu là hi vọng em hãy vì cháu gái nhỏ mà giúp một tay, nói hộ với bạn trai em, giúp đỡ chị đi, không lâu sau nữa Tiểu Tuyết phải đi học, chị đây là vì muốn tốt cho con bé, mới muốn đưa con bé đi học ở thị trấn.” Trần Lộ nghiêm mặt nói.

Triệu Thanh Hề cười sờ sờ đầu Tiểu Tuyết, cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn trịa: “Dì nhỏ, con không muốn rời xa ông nội bà nội, con không muốn rời xa bạn bè mình, con muốn ở lại đi học trong xã.”

Triệu Thanh Hề gật đầu: “Chị dâu, em biết lo nghĩ của chị là đúng, nhưng cha mẹ và anh hai đều không đồng ý dọn nhà, Tiểu Tuyết không muốn đến một hoàn cảnh mới, em cũng không tiện giúp chị!”

“Em cũng chỉ cần hơi mở miệng, nói với Tống Cẩn Thành hai câu, lại không cần em khổ cực lao lực.” Trần Lộ không nhịn được nói, trong lòng suy nghĩ mấy tháng trước mình ở trong xã nói những lời đó quả thật không sai —— lúc ấy cô nói Triệu Thanh Hề leo lên một người đàn ông có tiền, nhà họ Triệu cô sẽ dựa vào Triệu Thanh Hề mà lên như diều gặp gió. Hôm nay suy đoán trở thành sự thật, lại không nghĩ rằng mình không vớt được một chút chỗ tốt nào.

Triệu Thanh Hề lôi kéo Tiểu Tuyết ngồi xuống, cầm đồ ăn vặt cho cháu gái nhỏ: “Chị dâu, anh em là người đứng đầu trong gia đình, anh ấy không đồng ý dọn nhà, em làm em gái đương nhiên là đứng ở trên lập trường của anh mình. Lại nói, Tiểu Tuyết đầu óc thông minh, thành tích học tập tốt, đi nơi nào học cũng không khác biệt lắm.”

Trần Lộ gấp quá rồi: “Nói cho cùng em chính là không chịu giúp một tay đúng không? Nhìn anh hai chị hai em và cháu gái ở trong cái xã nhỏ, không liên quan gì đến em đúng không?”

Tống Cẩn Thành ở dưới nhà chờ Triệu Thanh Hề xuống lầu, hôm nay bọn họ hẹn đi chọn đồ trang sức. Chờ mòn chờ mỏi, qua mười mấy kiếp phải đi làm người, chính là không nhìn thấy vợ mình xuống lầu.

Tống Cẩn Thành đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy chị dâu Triệu Thanh Hề: “Thanh Hề, ơ, chị dâu chị cũng tới rồi.”

“Tống tiên sinh, cậu đến vừa đúng, chị có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay, chị đây tính toán dời đến trấn trên ở, thuận tiện cho Tiểu Tuyết đi học, mỗi ngày chị đỡ phải gặp phiền toái chuyện đưa đón. Chị nhìn trúng một căn nhà, nhưng trong tay không đủ tiền, cậu có thể tạm thời cho chị mượn chút tiền hay không?”

“Chị dâu, không cần khách khí, chúng ta là người một nhà, người một nhà chính là phải đoàn kết lại với nhau, hỗ trợ nhau, chị muốn bao nhiêu?”

“Tống Cẩn Thành, anh đồng ý quá nhanh. Cha mẹ em, còn có anh hai đều không đồng ý dọn nhà, tiền này không thể mượn.” Triệu Thanh Hề nói.

Tống Cẩn Thành sững sờ, giữa cha mẹ vợ, chị dâu với vợ tương lai, anh đương nhiên là nghe lời vợ.

Trần Lộ ngồi uỵch xuống trên ghế, vỗ bắp đùi lớn tiếng nói: “Triệu Thanh Hề, chị và em có phải người một nhà hay không? Việc của chị dâu em cũng không giúp à? Lần này dọn nhà là để cho cha mẹ em cùng nhau dời đến trấn trên, em phải biết hoàn cảnh sinh hoạt ở trấn trên tốt hơn cái xã cũ nát của nhà họ Triệu gấp trăm ngàn lần chứ? Em làm con gái chẳng lẽ cũng không muốn cha mẹ em sống những ngày sau này tốt hơn một chút? Em cho rằng chị chỉ suy nghĩ cho mình sao, chị không có ích kỷ như thế, chị là đang vì cả nhà mà tính toán, cha chồng làm bảo vệ nhà cửa ở trên trấn cho người ta, chị và anh hai em cũng làm việc ở trấn trên, em nói xem người một nhà dời đến trấn trên thật tốt!”

Tống Cẩn Thành nhìn gương mặt đen lại của Triệu Thanh Hề: “Vợ anh cảm thấy chị dâu nói rất có lý.”

Triệu Thanh Hề lắc đầu: “Tống Cẩn Thành, chuyện nhà em anh không hiểu rõ đâu. Cha mẹ của em đã sống cả đời ở cái xã đó, bọn họ không bỏ đi được chỗ cũ, lớn tuổi rồi, đột nhiên dời đến một địa phương mới, sợ bọn họ không thích ứng được.”

“Làm sao không thích ứng được? Hiện tại ở trong trấn có bao nhiêu người già sống, mỗi ngày có đủ các loại hoạt động thư giãn. Còn sợ bố chồng mẹ chồng buồn bực hay sao?”

Cuối cùng, Tống Cẩn Thành vẫn là mang theo hai người Triệu Thanh Hề đi ngân hàng một chuyến, lấy năm vạn đồng tiền ra ngoài.

Chờ đưa Trần Lộ đến trung tâm bến xe, Triệu Thanh Hề thấy một lớn một nhỏ lên xe, mới tức giận mắng: “Tống Cẩn Thành anh óc heo à? Năm vạn đồng tiền anh cũng yên tâm cho chị ấy? Nếu chị ấy không trả lại anh, anh tìm ai đòi đây?”

“Vợ, anh đưa tiền cho chị dâu mượn, không nghĩ chị ấy có thể trả trở về. Coi như lễ ra mắt. Chỉ cần vợ tới tay.”

Tống Cẩn Thành tiếp tục lái xe cùng Triệu Thanh Hề đi đến tầng giữa của cửa hàng bách hóa, tiệm châu báu Chu Đại Phúc.

Tống Cẩn Thành nhìn hàng loạt đồ trang sức trong kính thủy tinh, cười cằm đều muốn rớt xuống: “Vợ, em thích cái nào em liền chọn, anh đều mua cho em.”

Nhân viên phục vụ giới thiệu: “Hai vị sắp kết hôn sao? Không bằng xem những thứ này một chút ‘Bách Niên Hảo Hợp’(1), ‘Như Ý Cát Tường’, phong cách tây một chút có tên nước ngoài là Cupid (2), có thần tình yêu phù hộ, những thứ này đều là những đồ trang sức tốt nhất gần đây.”

[i](1): Trăm năm hạnh phúc.

(2):Trong Thần thoại La Mã, Cupid (tiếng Latinh: Cupido, có nghĩa là “khao khát”) là vị thần của ham muốn, tình yêu nhục dục, quyến rũ và cảm xúc. Ông thường được miêu tả như là con trai của nữ thần tình yêu Venus và thần chiến tranh Mars, và được biết đến như là Amor (“Tình yêu”) trong tiếng Latinh. Dịch giả của Thần thoại Hy Lạp gọi ông là Eros.

[/i]

Tống Cẩn Thành nhìn cái hộp ‘Bách Niên Hảo Hợp’, anh cảm thấy dây chuyền điểm xuyết một viên ngọc màu tím hình trái tim này rất phù hợp phong cách của Triệu Thanh Hề: “Dây chuyền, bông tai, chiếc nhẫn, vòng tay, tất cả anh đều hài lòng, còn vợ, em thì sao?”

Triệu Thanh Hề không có ý kiến gì, chỉ cần anh đối xử tốt với mình cả đời là đủ rồi.

Triệu Thanh Hề cầm lên một chiếc nhẫn, phía trên có khắc mấy chuỗi lúa mạch, cô đeo thử vào trong ngón tay, phụ nữ nói chung đều để ý những thứ hình thức bên ngoài này, Triệu Thanh Hề cười gật đầu: “Em thích bộ này.”

Tống Cẩn Thành nói: “Vợ, em cầm chiếc nhẫn nam giới này đeo lên cho anh đi.”

Triệu Thanh Hề không thể làm gì khác hơn là thuận theo, giúp anh đeo lên. Tống Cẩn Thành nhìn chiếc nhẫn, sau đó không nhịn được tháo chiếc nhẫn trên ngón tay Triệu Thanh Hề xuống, lại đeo lên cho cô lần nữa, vuốt vài cọng tóc rối bên tai Triệu Thanh Hề: “Chúng ta đeo nhẫn liền tượng trưng sau này chúng ta sẽ gắn kết cùng một chỗ rồi. Em nhất định không thể đổi ý.”

Triệu Thanh Hề cười, anh thật là kẻ ngốc mà: “Không đổi ý.”

Bạn nối khố với Tôn Bội Quỳnh sắp kết hôn lập gia đình, Tôn Bội Quỳnh làm cô dâu phụ, hôm nay còn bồi bạn nối khố tới chọn đồ trang sức.

Khi cô nhìn thấy Tống Cẩn Thành và Triệu Thanh Hề ở trước cửa hàng chọn đồ cưới, ánh mắt u ám: “Hello, Triệu Thanh Hề, Tống Cẩn Thành, chúng ta lại gặp mặt, chọn đồ trang sức à? Em ở nước ngoài mấy năm nay, có nghiên cứu đặc biệt đối với châu báu, cho em xem một chút, thuận tiện tham khảo cho anh luôn.”

“Tôn Bội Quỳnh, đã nhiều năm như vậy, cô nên thu hồi tính cách thích xen vào chuyện của người khác đi chứ? Đừng cứ như các bà thím rảnh rỗi ở nhà, tới chỗ nào cũng có thể xen vào một chân!” Tống Cẩn Thành nhíu lông mày: “Nhân viên phục vụ, giúp tôi gói đồ đi.”

Tôn Bội Quỳnh bị ghét bỏ, nhún nhún vai: “Ha ha, em không phải đang xen vào, em là đang miễn phí cung cấp tham khảo, không thu phí.”

Tác giả có lời muốn nói: ngày kế hơn, ngày kế hơn, các ngươi không cần lặn xuống nước rồi, lộ mặt ra ngoài được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.