Hết Mực Yêu Chiều

Chương 3: Giúp đỡ



Đương nhiên là việc tâm trạng của cô vừa thay đổi không thể nào liên quan gì đến người này.

Dù gì thì, cô khá chắc chắn rằng từ trước đến nay chưa từng quen biết người này.

Người như thế này, nếu là đã từng tiếp xúc, cô chắc chắn sẽ không thể quên, dù sao thì người này cũng rất không bình thường.

Thật ra trông gã không đến nỗi nào, nếu không có vết sẹo trên mặt thì hoàn toàn có thể miêu tả bằng hai từ anh tuấn. Các đường nét trên khuôn mặt gã đều sắc sảo, lông mày rậm rạp, chiếc mũi cao, nét nào ra nét đó, tỷ lệ cân đối.

Nhưng có cái là trông rất hung tợn, đến nỗi có thể khiến người ta bỏ qua nét mặt của gã, chỉ để lại ấn tượng  rằng “đây hẳn là người xấu”.

“Này cô ơi, cô có biết xung quanh đây có nhà nào bị lạc mất chó không?”

Sau khi nhìn thấy Phương Đông Huyền, người đàn ông trông dữ tợn bèn lịch sự hỏi thăm.

Phương Đông Huyền vô thức nhìn xuống lòng bàn tay của gã.

Một con vật nhỏ bằng con chuột đang nằm gọn trong lòng bàn tay của gã, nhìn kỹ hơn cô mới phát hiện ra đó là một chú chó con mới sinh.

Lông cún con chưa mọc hết, mắt cũng chưa mở ra, thân hình nhỏ bé mềm mại nằm giữa lòng bàn tay thô ráp, rên ăng ẳng, trông có vẻ rất sợ hãi.

Ai không biết rõ sự tình mà nhìn thấy cảnh tượng này, thoạt đầu có thể nghĩ rằng người đàn ông này đang bạo hành chú chó con.

Nhưng nếu để ý kỹ hơn sẽ phát hiện, mặc dù người đàn ông này trông có vẻ hung ác dữ tợn, thế nhưng cái cách gã bưng lấy con cún lại có vẻ như... dịu dàng một cách kỳ lạ.

Có thể miễn cưỡng miêu tả bằng từ dịu dàng, có lẽ vì do thiếu kinh nghiệm, nên cử chỉ của gã hơi cứng nhắc và lúng túng.

Phương Đông Huyền do dự một lúc, cô bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh gã.

Cô với một tay, cẩn thận sờ vào con chó nhỏ tội nghiệp, hỏi: “Anh tìm thấy con cún này ở đâu vậy?”

Gã đàn ông dường như không biết giao tiếp bẩm sinh, nói chuyện với cô mà mặt mày cũng vô cảm, ánh mắt sắc lạnh, khiến người ta cảm thấy rất khó gần.

Người đàn ông trả lời: “Tôi nhặt được, có thể là chó của nhà nào đó gần đây vứt bỏ, cô có biết ở gần đây có chó nhà ai mới sinh không?”

Phương Đông Huyền lắc đầu, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Sau đó cô nói: “Nhưng mà tôi có thể hỏi thăm thử, anh đã nhặt được nó ở đâu vậy?”

Người đàn ông nâng chó con bằng một tay, bàn tay to lớn rất tương xứng với dáng người của gã

Để chú chó nằm trong một tay, ấy thế mà cũng hoàn toàn đủ cho nó nằm vững.

Bàn tay to đầy những vết chai sạn.

Gã duỗi tay còn lại ra, cảnh tay vươn dài rất mảnh khảnh. Gã chỉ về phía con sông cách đó không xa.

“Ở ngay bên bờ sông ấy, có người ném nó xuống sông, chắc là nó tự trèo lên lại. Xe tôi mới gặp trục trặc, lúc xuống xe tìm công cụ thì nhìn thấy nó.”

Phương Đông Huyền nhìn theo tầm mắt của gã.

Đây là vùng hạ nguồn sông, thượng nguồn là nơi người dân sinh sống gần đó thường xuyên giặt giũ, rửa rau củ.

Đại loại có thể chắc rằng người bị mất chó  sống ở gần đây.

Sau đó, cô lại nhìn con chó nhỏ, im lặng một lúc rồi nói: “Nếu đã bị chủ vứt bỏ, thì chắc không thể gửi trả lại được rồi, hay là anh đem nó về nuôi? Hoặc nếu anh thấy không tiện thì giao nó cho tôi cũng được.”

Thật ra cô cũng rất thích chó,  cũng bằng lòng nhận nuôi nó.

Người đàn ông lắc đầu, nói: “E là không được. Không có chó mẹ, sợ rằng con chó con này không thể sống nổi.”

Phương Đông Huyền nhìn chú chó con nhỏ như con chuột này, có lẽ nó đã bị chủ vứt bỏ ngay khi vừa mới sinh ra, nếu như  mang về ngay bây giờ thì sẽ rất khó nuôi.

Cô không khỏi chìm trong im lặng.

Người này nói đúng, nhưng cô không biết phải làm sao bây giờ, vắt óc nghĩ xem phải làm thế nào với chú chó nhỏ, cuối cùng cảm thấy chỉ còn có thể tìm chó mẹ rồi mới tính tiếp.

Một con chó nhỏ như vậy, không có sữa mẹ thì chắc chắn không thể sống được.

Cô chỉ lo chú ý đến chú chó nhỏ, nhưng lại không để ý đến, ngay từ lúc cô cúi đầu, ánh mắt của người đàn ông đã di khỏi con chó con mà dừng lại ở cô.

Đôi mắt sâu lắng đầy gợn sóng ngầm.

Phương Đông Huyền ngồi xổm một lúc, chân bị thương bắt đầu đau.

Người đàn ông nhận thấy dáng ngồi của cô có vẻ không được yên bèn hỏi: “Chân cô bị thương à?”

Cô ngượng ngùng gật đầu: “Vâng, vừa rồi xuống núi tôi vô tình bị trật chân. Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Thật ra chỉ là bị thương nhẹ, nhưng đường núi hiểm trở, vừa rồi xuống núi,  ma sát lại làm cho vết thương càng thêm nghiêm trọng. Sau đó lại không để ý mà ngồi xổm xuống, chèn phải vết thương, cô đưa tay ôm cổ chân, cảm giác nơi đó bắt đầu sưng lên.

Cô không nói điều này ra bởi người kia cũng chỉ là người lạ, hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu, cô đâu thể lên tiếng than van với người lạ?

Nhưng cái khó là bây giờ cô cũng không thể nào tự chống một chân mà đứng dậy được.

Trong lúc cô đang bối rối, người đàn ông lạ mặt đã đứng dậy.

Sau khi đứng lên, dáng người gã cao to hơn lúc ngồi xổm nhiều, bóng phủ lấy cả người cô.

Một cánh tay xuất hiện ở trước mặt cô, Phương Đông Huyền ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn, lại nghe thấy gã trầm giọng nói: “Vịn lấy tay của tôi đứng dậy đi.”

Giọng nói của gã vẫn lạnh lùng không chút lên xuống, cứ như không phải đang muốn giúp đỡ người khác mà chỉ đơn giản là một câu thăm hỏi đơn giản không chút tình cảm.

Phương Đông Huyền hơi do dự, nghĩ rằng thật sự không thể nào tự mình đứng lên được, còn gã thì chỉ có lòng tốt thôi.

Có thể thấy gã là một người rất ngay thẳng, không nói muốn đỡ cô dậy, mà chu đáo duỗi cánh tay ra để cho cô vịn vào.

Cô cũng không ngang bướng nữa, đưa hai tay nắm lấy cánh tay của gã.

Lòng bàn tay mềm mại mát lạnh chạm vào làn da nóng rát của gã, chạm tới cánh tay rắn chắc, khiến cô cảm thấy cánh tay này có lực rất mạnh.

Cảm giác lạ lẫm khiến cô cử động cứng đờ, hai má lập tức đỏ bừng.

Trước đây cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với đàn ông như vậy, huống chi hoàn toàn là một người xa lạ.

Cô nghiến răng, đang định gượng đứng dậy, nhưng gã đã đi trước cô một bước, nhấc cánh tay dường như không tốn chút sức, kéo cô đứng dậy.

Cũng may là cô phản ứng nhanh, nếu không chắc đã bị ngã.

Sau khi đứng dậy, cô lại quay sang con chó con trong lòng bàn tay gã.

Ngay lúc đó, cô cảm thấy mình không khác gì so với con chó con, ít nhất ở trong mắt người đàn ông này, lúc đỡ cô lên có vẻ cũng không khác mấy so với lúc nhặt chú chó con này.

Cô nắn nắn cổ tay mình, nghĩ rằng có thể do dạo này ăn ít, cộng thêm tâm trạng mệt mỏi, buồn phiền nên đã sút cân nhiều chăng?

Nhưng có thể chắc chắn một điều là gã rất mạnh.

“Hay là anh đưa con chó cho tôi đi, tôi về hỏi thử xem sao?” Phương Đông Huyền nói.

Người đàn ông nhìn vào chân trái của cô: “Tôi tự tìm, để tôi đưa cô về trước.”

“Không, không cần đâu.” Phương Đông Huyền vội xua tay.

Người kia lại phớt lờ lời từ chối của cô, bỏ đi trong giây lát.

Đợi đến lúc quay lại, gã đã cầm theo một cây gậy dài vừa phải, gã đưa cây gậy cho cô: “Chống lấy đi, chân của cô đang bị thương. Tốt nhất là đừng dùng sức nữa, lấy cây gậy này chống sẽ tốt hơn.”

“Cảm, cảm ơn.”

Cô hơi xấu hổ, đã không giúp được gì mà còn thành ra cản trở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.