Mới sáng sớm, Phương Đông Huyền đã tức đến ăn không vô.
Giọng thề thốt của Phương Cẩm Thần vang lên từ ngoài cửa: “Chị, em năn nỉ chị đấy! Nam nhi chí ở bốn phương, huống hồ hiện giờ đất nước đang khủng hoảng, em ở trốn trong nhà thì gọi là đàn ông đàn ang cái gì được?”
“Mẹ, năn nỉ mẹ mà, cho con với cậu đi tòng quân đi mẹ!”.
Phương Đông Huyền tức đến sđập bàn: “Hai cái đứa ôn con này!”
Cô giúp việc đứng bên cạnh nhanh chóng châm thêm trà cho cô: “Phu nhân đừng nóng giận hại sức khoẻ. Cẩn thận làm động đứa bé trong bụng.”
“Tao không giận cho được sao?” Phương Đông Xuyên bụng to vượt mặt, sáng sớm chưa ăn một miếng, đầu óc choáng váng: “Mày! Mày đem roi lại đây!
Cô hầu gái ngập ngừng.
Phương Đông Huyền nhìn thấy dáng vẻ của người giúp việc, tự đứng phắt dậy từ trên ghế: “Mày không đi tao đi! Hôm nay tao… Hôm nay nhất định phải dạy dỗ hai thằng oắt con này!”
Người giúp việc vội vàng đỡ cô: “Bà ngồi xuống trước, con đi ngay! Con đi là được chứ gì?”
Phương Đông Huyền: “Đừng có lấy cây roi mềm mềm trong phòng tao, sang phòng làm việc của ông, mang cái roi da lớn để kéo ngựa tới!”
“Dạ bà.” Người giúp việc cung kính đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất lực.
Phu nhân hoàn toàn không phải là đối thủ của hai cậu chàng đang quỳ gối ngoài kia, theo quan điểm của nó thì nên đợi ông về xem hai người có dám làm ầm ĩ lên hay không.
Trước mặt ông, hai cậu luôn co ro khép nép, có dám hé môi đâu?
Đúng như dự đoán của nó, sau khi nó cầm roi tới, Phương Đông Huyền đứng trước mặt em trai và con trai mình, một tay đỡ lấy bụng, tay còn lại cầm roi, hỏi: “Có biết sai chưa?”
“Chị, chị đánh em đi, chị đánh không chết thì để em đi báo đáp nước nhà!” Thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi đầy nhiệt huyết lên tiếng.
Đây chính là Phương Cẩm Thần.
Cậu bé quỳ bên cạnh, thân hình gầy gò, thoạt nhìn cũng chưa đủ tuổi trưởng thành, cũng cất tiếng nói hùa theo cậu: “Mẹ, thả con đi báo đáp nước nhà đi. Mẹ đừng có cố chấp với những góc nhìn phụ nữ hạn hẹp nữa. Với tình thế đất nước bây giờ, mình phải diệt thân vì đại nghĩa, chống lại kẻ thù, bảo vệ tổ quốc của chúng ta! “
Cậu bé này là con trai của Phương Đông Huyền, tên Cố Tử An, năm nay mười bốn tuổi.
Phương Đông Huyền hoa mắt chóng mặt, muốn đau tim bởi cụm từ ‘góc nhìn phụ nữ’. Cô quất roi mạnh vào hai bên, nhưng không đành lòng quất vào người hai thằng nhóc thật.
“Tao vốn là phụ nữ đấy, hôm nay tao vẫn giữ góc nhìn của phụ nữ thôi! Nếu hôm nay hai đứa mày dám bước ra khỏi cánh cửa này, tao sẽ… Tao… tao sẽ chờ cho ba với anh rể tụi mày về, đánh gãy chân hai đứa mày!”
Hai đứa nhìn nhau, thẳng lưng quỳ xuống, tỏ thái độ kiên định.
Phương Đông Huyền mất đi lý trí, trở nên nhạy cảm, thấy rằng mình không thể kiểm soát được hai đứa nữa, chán nản quay người trở vào phòng.
Đến giữa trưa nắng gắt, một lúc sau, Phương Đông Huyền mới không nhịn được hỏi: “Tụi nó còn quỳ hả?”
Cô hầu gái đáp: “Dạ, hai cậu còn đang quỳ.”
Phương Đông Huyền thấy nghẹn trong lòng: “Để cho tụi nó quỳ!”
Cho đến xế chiều, môi của hai người quỳ trong sân đã rám nắng, cô vốn mềm lòng nhưng vẫn không chịu tha.
Nhưng dù cô đang ở trong nhà, người quỳ ngoài kia lại là em trai với con trai mình, làm thế nào mà cô thấy ổn được?
Cố Tín Lễ đã được quản gia thông báo ngay sau khi gã về, gã bước đến gần hai người đang quỳ trên đất, đá cho hai đứa lăn quay: “Sao, giỏi rồi chứ gì? Thừa lúc tao không có ở nhà mà đe doạ người lớn hả?”
Cả hai không nói gì, cũng không dám phản kháng, mất đi cái khí thế lúc đối diện với chị và mẹ mình.
Cố Tín Lễ bảo người hầu đưa cho gã một cây gậy dày bằng cổ tay, đánh hai cậu chàng một cách không thương tiếc.
Đám người làm cúi gằm mặt, im lặng không dám hó hé.
Phương Đông Huyền ở trong phòng sợ hãi hoảng loạn, cuối cùng không kìm được, sải bước tới, nhanh chóng giật lấy cây gậy từ tay Cố Tín Lễ.
Cố Tín Lễ ngoan ngoãn buông gậy.
Phương Đông Huyền đập cho gã hai nhát: “Anh làm gì vậy? Anh đang làm gì cái vậy? Với cây gậy dày như thế này, anh muốn đánh chết tụi nó hả!”
Cố Tín Lễ nhẹ giọng giải thích: “Anh có đánh mạnh đâu, sao mà chết được.”
“Đánh cho liệt cũng không được!” Phương Đông Huyến nói xong vội kêu người hầu vác hai cậu vào phòng: “Mau gọi bác sĩ tới xem có sao không.”
Hai đứa đã ngất đi, Phương Cẩm Thần vẫn đang lẩm bẩm chuyện nhập ngũ.
Tối đến, Phương Đông Huyền nép mình trong vòng tay của Cố Tín Lễ, mệt mỏi hỏi: “Có phải em không nên cản hai đứa nó không?”
Cố Tín Lễ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, hôn lên môi cô: “Không có gì là nên với không nên cả. Có muốn cản hay không thì tuỳ vào em thôi. Em không muốn để tụi nó đi thì anh có phải khóa cũng sẽ khoá tụi nó lại.”
Cô nhắm mắt lại, khẽ thở dài: “Em làm vậy ích kỷ quá phải không?”
Cô không muốn trở thành một người ích kỷ, nhưng nếu để cô tận mắt chứng kiến hai người yêu quý ra chiến trường, để cô biết rằng rất có thể họ sẽ rời đi không trở lại, điều này thật sự khiến cô cảm thấy đau lòng.
“Đừng sợ, có anh ở đây…” Cố Tín Lễ vỗ nhẹ vào lưng cô.
Phương Đông Huyền nhắm mắt trong vòng tay gã, nhưng không thể ngủ yên.
Ngày hôm sau, cô cuối cùng đưa ra quyết định, nói với Cố Tín Lễ: “Để tụi nó đi đi, em không cản được, em cũng không muốn trở thành một người chị, người mẹ ích kỷ.”
“Được.” Cố Tín Lễ trả lời.
Phương Đông Huyền vuốt ve bụng mình: “Nếu có thể, em thật sự mong rằng đứa bé đang trong bụng là con gái, sau này có thể ở mãi bên cạnh chúng ta thì tốt biết bao.”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, em muốn có con gái thì mình nhận nuôi một bầy.”
Không thể nào sinh tiếp được nữa. Nhớ tới nỗi ấm ức mấy ngày này, gã quyết định rằng gã sẽ chỉ chịu đựng lần cuối cùng trong đời nữa thôi.