Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 81



Đúng là không thể tin được lời nói của đàn ông khi ở trên giường, đồ Đường Vực móng heo.

_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_

Bầu không khí vừa yên tĩnh vừa kỳ quái.

Đường Vực sợ mình đè nặng lên người cô, xoay người nằm sang bên, cánh tay choàng qua người cô.

Đường Hinh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt sầm sì của anh, nhớ tới chuyện lần trước ở phòng tắm, cô "giúp" anh tới nỗi tay run rẩy mà anh vẫn mãi chưa "xong", cuối cùng anh còn phải tự mình "giải quyết". Lần này cô biết phải bao biện cho anh như thế nào đây, vì đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện hay là vì gần đây anh bận rộn mệt mỏi?

Nhất định là như thế.

Tuy rằng lần đầu tiên kết thúc vội vàng nhưng lúc trước đã lăn qua lộn lại một hồi lâu, máy sưởi trong phòng rất ấm áp, cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa. Người anh cực kỳ nóng, nhắc nhở cô rõ ràng về chuyện vừa diễn ra.

Mặt cô áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, chỉ cần cụp mắt là sẽ thấy từng múi từng múi cơ bụng gồ lên, cảm giác không chân thật chút nào. Người đàn ông này là của cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, khi nãy cô bị anh ức hiếp đến bật khóc, đến giờ hai mắt còn đỏ hoe, cực kỳ tủi thân nói: "Đường Vực, nam nữ cùng nhau lên giường, không nói "anh yêu em" thì thôi đi, sao anh còn mắng em."

Đường Vực: "......"

Nếu không phải vì câu kia của cô quá gây mất hứng, anh sẽ nói.

Nhưng giờ bầu không khí đã bị cô "thảm sát" rồi.

Anh chống tay ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cụp mắt nhìn cô, nét mặt lạnh lùng từ từ tan biến, trở nên nồng nhiệt, cô bị anh nhìn như vậy tim cũng đập nhanh hơn, trực giác mách bảo sắp có chuyện gì đó xảy ra, cô vội vàng cúi đầu, muốn trốn vào trong chăn.

Nhưng ngay lập tức anh đã tóm lấy tay cô, giơ lên qua đỉnh đầu rồi đè xuống, anh cúi đầu hôn lên tai cô, dùng hơi thở ấm áp dỗ dành cô: "Làm một lần nữa đi rồi anh nói cho em nghe."

Cả người Đường Hinh run lên, tim cũng lỡ mất một nhịp.

Nếu phải lựa chọn giữa "làm" một lần nữa và được nghe một câu "anh yêu em", đương nhiên, cô rất muốn chọn phương án thứ hai, nhưng cô vẫn thấy hơi đau, hơn nữa khi nãy cô dám nói mấy lời như vậy, nếu giờ "làm" một lần nữa chắc chắn sẽ rất thảm. Cô hạ giọng thương lượng: "Có thể hoãn đến lần sau được không?"

"Không được."

Đường Vực nằm trên người cô, kỹ xảo "châm lửa" trên người cô càng lúc càng thành thạo, hơi thở cô càng càng lúc càng gấp gáp, bị anh kích thích, cô chỉ muốn xin tha, còn muốn khóc, lời van vỉ "Đừng mà" cứ nghẹn lại.

Đường Hinh nhắm chặt hai mắt, run run ôm chặt lấy lưng anh, sắp khóc không nổi nữa.

Quả nhiên về mặt này, người đàn ông nào cũng rất ghi thù.

Lần thứ hai này, Đường Vực như thể muốn cắn nuốt cô, lay động như vũ bão, điên cuồng đến cùng cực. Đường Hinh thút tha thút thít rồi lại nức nở xin tha: "Em rút lại câu nói kia được không?"

Anh hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: "Muộn rồi."

Đường Hinh: "Huhuhuhuhuhu."

Không khí nóng ẩm, đặc quánh lại, đến tận khi kết thúc, giọng nói khàn khàn của anh khẽ vang lên bên tai cô: "Vô ích thôi."

"......"

Cô chẳng còn chút sức lực nào, không thốt nổi nên lời.

Anh bật cười, rồi lại thủ thỉ: "Anh yêu em, Tiểu Đường Tâm."

Đường Hinh hơi ngây người rồi bỗng nhiên oà khóc nức nở.

Đường Vực giật mình, chống người dậy cúi đầu nhìn cô, khẽ hỏi: "Em khóc gì hả, nghĩ anh ức hiếp em hả?"

Không phải, là vì anh yêu em.

Anh hoàn thành tâm nguyện của em.

Đường Hinh hai mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, cắn lên vai anh, rồi giận dỗi nói: "Phải để lại ký hiệu, anh là người của em rồi, sau này em sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Đường Vực nằm trên người cô, khẽ bật cười, nói: "Được."

Ánh mắt anh liếc nhìn đồng hồ.

Đã là 6 giờ sáng.

Đường Vực quay lại cụp mắt nhìn cô, cô gái nhỏ mắt díp lại, xem ra rất buồn ngủ rồi. Anh bế cô vào phòng tắm, cô ngay cả sức lực giãy giụa phản đối cũng không còn, để kệ anh đem mình đi tắm rửa rồi lại bế cô về giường ngủ.

Đường Vực chỉ ngủ được nửa tiếng đồng hồ thì đã bị chuông điện thoại đánh thức.

Anh lập tức mở máy, cúi đầu nhìn màn hình, cô còn đang ngủ rất say.

Anh cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới nói: "Sao lại như thế?"

Từ sáng sớm đã có bài đăng về những chuyện xảy ra hôm qua. Một loạt tài khoản marketing đăng bài nói tối hôm qua sau khi bữa tiệc cuối năm của công ty Thời Quang kết thúc, CEO Đường Vực cùng bạn gái Đường Tâm bị nghi ngờ cùng nhau sử dụng ma tuý, mơ hồ đề cập đến chuyện Đường Vực bị bắt xét nghiệm ma tuý, ngoài ra căn hộ bị khám nghiệm kia là của Đường Tâm, từ trong đó tìm ra một lượng lớn ma tuý, nghi ngờ có liên quan đến việc tàng trữ và buôn bán ma tuý.

Bài đăng này rất dài, có chứng cứ lập luận rõ ràng, vừa được đăng tải lên thì hot search "Đường Vực Đường Tâm bị nghi ngờ sử dụng ma tuý" đã nhanh chóng lao lên vị trí số một, còn được đánh ký hiệu "Cực hot".

Rất nhiều người vừa ngủ dậy đã thấy.

Căn bản không kịp triệt tiêu, dù cho triệt tiêu cũng đã bị người ta chụp ảnh lại.

Trên Weibo khá nhộn nhịp, lượt bình luận tăng chóng mặt, đa phần đều chưa rõ thực hư đã ra sức chửi mắng.

"Mẹ kiếp, không phải lúc trước Thời Quang còn quay một bộ phim đề tài phòng chống ma tuý à, đúng là nực cười mà, không thèm xem "Chống khủng bố" nữa."

"Một lần dùng ma tuý cả đời xuống bùn, còn bị nghi ngờ có liên quan đến đường dây buôn bán ma tuý nữa, sau này tuyệt đối không xem phim do Thời Quang sản xuất. Tội nghiệp các diễn viên đã phải vất vả."

" "Dệt một giấc mộng cho anh" xếp xó đi, đừng quay nữa, có quay cũng chẳng ai thèm xem đâu."

"Căn hộ là của Đường Tâm, thế nên Đường Vực bị liên luỵ. Đầu tư vào phim vốn là để chiều lòng bạn gái, giờ cả hai người đều lụn bại, cổ phiếu của Thời Quang mất giá không ít nhỉ. Đường Tâm hại người kinh thật đấy. Cả hai chìm nghỉm luôn đi."

Rất nhanh đã có mấy hot search khác cùng lên —

Doanh thu đặt vé của "Chống khủng bố"

Giá cổ phiếu của Thời Quang

Chống ma tuý, dùng ma tuý cả đời xuống bùn.

Mười hotsearch thì đến năm cái liên quan đến sự việc này. Cao Hằng gọi điện tới chính là để báo cáo lại, dường như cả cư dân mạng đều đang chửi bới, khẳng định phía sau có người nhúng tay vào, bởi vì phim "Chống khủng bố" đã bắt đầu cho đặt vé, doanh thu từ vé đặt trước vượt khá xa kỳ vọng.

Cao Hằng nói: "Hiện giờ có người đã bắt đầu trả vé, trên mạng mọi người chỉ trích càng lúc càng thậm tệ."

Đường Vực vào bếp rót một cốc nước, uống xong đặt cốc xuống, đầu óc bình tĩnh và tỉnh táo lên nhiều, anh nói: "Trước tiên chuẩn bị công văn của luật sư, lan truyền tin đồn bịa đặt không đúng sự thật phải đâm đơn kiện thì cứ đâm đơn kiện; bảo bên quan hệ xã hội cứ xoá hotsearch trước đã, đăng thông báo, liên hệ với bên cảnh sát nhờ hỗ trợ làm chứng; cũng báo cho cả bên các diễn viên chính nữa, giải thích qua mọi chuyện với họ, đẩy mạnh việc tuyên truyền cho bộ "Chống khủng bố"."

Vừa cúp điện thoại chưa được bao lâu thì hotsearch cũng đã bị xoá.

Công ty Thời Quang đăng công văn của luật sư, thông báo sẽ truy cứu trách nhiệm đối với những người bị đặt thông tin, mặt khác tài khoản weibo chính thức của Cục Cảnh sát cũng chia sẻ bài đăng này, bác bỏ tin đồn sử dụng ma tuý, nhưng dù sao căn hộ kia trên danh nghĩa vẫn là của Đường Hinh, người thuê nhà lại là em họ cô Chung Nghiên, giờ xảy ra chuyện, cô không có cách nào xoá bỏ hiềm nghi, vẫn có người không tin, thậm chí còn có thuyết âm mưu chĩa vào Đường Vực.

Hai giờ chiều, điện thoại của Đường Hinh khởi động lại, vừa khởi động đã có cuộc gọi đến.

Cả đêm qua cô không ngủ lại lăn lộn những hai lần, gần như sức cùng lực kiệt, khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô tức giận rời giường muốn mắng chửi, vừa thấy người gọi điện là cậu Chung Văn Bân, cô mới hắng giọng nhận cuộc gọi: "Cậu à."

Giọng vẫn còn nghẹn lại.

Ông Chung Văn Bân cũng không để ý, sốt ruột nói: "Sao mãi cháu không mở máy, sáng nay cậu có gọi nhưng bạn trai cháu Đường Vực nghe điện." Nói tới đây, ông thở dài: "Cậu ta có mối quan hệ rộng, cậu muốn nhờ cậu ta giúp đỡ, liệu có thể bảo lãnh cho Chung Nghiên ra được không?"

Đường Hinh nhớ tới Chung Nghiên thì lập tức tỉnh táo, nỗi kinh sợ tối qua lại hiện ra trước mắt.

Cô ngồi dậy, nhíu mày nói: "Cậu à, chuyện này cậu không thể lo được đâu, cứ làm theo trình tự đi, nếu con bé không biết quá nhiều thì sẽ không sao đâu."

Tối qua Chung Nghiên nói con bé mới chỉ dùng một lần, xem ra là bị Chu Dương lừa, nếu con bé thực sự không biết rõ sự tình thì còn đỡ, nếu có thì chính là đồng phạm.

Tối qua Chu Dương bị cô và Đường Vực đánh "hội đồng", sau khi đến bệnh viện chỉ còn nửa cái mạng, cảnh sát còn đang chờ hắn tỉnh lại để phối hợp điều tra.

Gia đình Đường Vực rất nghiêm chỉnh, trong nhà còn có người tham gia quân đội, công ty Thời Quang đã quay vài bộ phim đề tài phòng chống ma tuý, đa phần là thể loại mà Đường Vực yêu thích, đối với loại tội phạm làm trái pháp luật này, anh tuyệt đối không bao che.

Nếu anh can thiệp vào thì đó chính là cái tát vào mặt cả nhà họ Đường và cả công ty Thời Quang, cũng như những diễn viên, nhân viên, những người làm nên bộ phim.

Đường Hinh không có cách nào mở miệng nhờ vả anh chuyện này.

Chung Nghiên đúng là "gieo gió gặt bão".

Cúp điện thoại được vài phút, bà Chung Lệ lại gọi tới, hỏi: "Sáng nay mẹ gọi điện thì Đường Vực nghe điện thoại, hai đứa ngủ cùng nhau à?"

Đường Hinh: "......"

Cô đỏ mặt, bình tĩnh đáp: "Vâng, mẹ yên tâm đi, có dùng biện pháp tránh thai rồi."

"Thế là tốt rồi." Bà Chung Lệ yên lòng, nói: "Cậu con vừa mới gọi điện cho mẹ, con..."

"Mẹ, chuyện này mẹ đừng can thiệp vào. Con cũng không muốn can dự đâu, từ sau chuyện lần trước Chung Nghiên còn không biết hối cải."

Cô kể lại chuyện xảy ra tối qua cho bà Chung Lệ nghe, khiến bà Chung Lệ sợ tới mức muốn tái phát bệnh tim. Sau khi cúp máy, bà kể lại cho ông Đường Đại Vĩ, ông Đường Đại Vĩ nghe xong im lặng một lúc rồi hừ một tiếng, nói: "Thằng nhãi đó cũng biết gánh vác, biết che chở cho phụ nữ đấy."

Bà Chung Lệ không muốn can dự vào chuyện này nữa, mà có muốn cũng không được.

Đường Hinh nằm trên giường, xem lại một lượt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat, lúc này cô mới biết trong mấy tiếng đồng hồ khi cô đang ngủ, trên Weibo đã diễn ra một trận đại chiến, mà cô lại bình yên vượt qua.

Điện thoại của cô là do Đường Vực tắt máy, đặt hẹn giờ tự khởi động lại vào lúc 2 giờ chiều để cô có thời gian ngủ ngon.

Đường Hinh vừa mở WeChat vừa xuống giường, một chân chạm đất làm cô lảo đảo suýt ngã, phải lập tức vịn vào cửa tủ quần áo. Cô nhắm mắt cố gắng quen với cảm giác bủn rủn này. Sau đó cô dựa vào tủ, gửi tin nhắn cho Đường Vực.

Nữ đại gia: "Đường Vực, có phải sau khi em ngủ anh biến thành cầm thú làm gì em không thế?"

Đường Vực nhân lúc rảnh rỗi gọi điện cho cô hai lần nhưng đều thấy máy bận, vừa định gọi lại thì thấy tin nhắn của cô, nhếch miệng cười rồi gọi điện: "Anh gọi cơm cho em, chắc sắp giao tới rồi." Lại dặn dò cô thêm: "Chuyện trên Weibo em không cần xen vào, đều trong phạm vi khống chế được, nếu em muốn nói gì thì chỉ cần đăng lại bài viết của Cục Cảnh sát là được, không cần nói gì thêm. Hai ngày tới cũng đừng ra ngoài."

Đường Hinh nghe được giọng nói của anh, hơi thẹn thùng đáp vâng một tiếng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thân mật đêm qua, khoé miệng không khống chế được mà mỉm cười. Cô điên cuồng gào thét trong lòng "Aaaaaa, Đường Vực là người của mình rồi."

"Còn đau không?"

Tổng giám đốc Đường à, bên cạnh anh không có ai hay sao hả?

Đường Hinh vào phòng tắm, nhìn hình ảnh của mình trong gương, trên cổ và xương quai xanh vẫn còn dấu hôn anh để lại, cô sờ sờ vết đó, tươi cười nói: "Còn đau nhưng cũng rất vui sướng."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Rồi tiếng cười khe khẽ của anh vang lên: "Nếu thế thì tối nay tiếp tục."

Đường Hinh: "......"

Aaaaaaa...

Cô không phải có ý này đâu nha. Nhưng cúp máy mất rồi.

Đường Hinh trợn mắt nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy chân lại nhũn ra rồi.

Ăn cơm xong, cô lên Weibo đăng lại bài viết của Cục Cảnh sát, cho thấy mình không tham gia vào bất kỳ hành vi phạm pháp nào, chuyện của em họ cô sẽ có cảnh sát xử lý.

Thoát khỏi Weibo, cô cũng không quan tâm những chuyện này nữa.

Thế nhưng tối hôm đó hai người cũng không thể tiếp tục, vì có những chuyện đột ngột xảy ra tạo thành "hiệu ứng bươm bướm", Đường Vực bận tới mức còn không kịp ăn cơm tối, tận đêm khuya mới về tới nhà, khi đó Đường Hinh đã ngủ rồi.

Sáng hôm sau, Đường Vực bay đi Thượng Hải.

Chu Dương sau khi tỉnh lại ở bệnh viện còn dám giở trò "cắn càn", hắn nói mấy thứ đồ kia vốn đã ở trong căn hộ của Đường Hinh rồi. Việc làm "ngậm máu phun người" này khiến Đường Hinh giận điên lên, mắng: "Sao lúc trước em không cầm lọ hoa đập chết hắn luôn đi cơ chứ."

Tuy rằng Chu Dương có sử dụng ma tuý nhưng cũng không có chứng cứ gì chứng minh những thứ đồ kia là do hắn giấu trong phòng.

Đường Hinh vì chuyện này mà lại phải tới Cục Cảnh sát, cô đã không ở căn hộ kia suốt ba năm qua, chỉ cần phối hợp với cảnh sát đưa ra chứng cứ cô không sống ở đó là có thể chứng minh sự trong sạch của cô. Đường Vực không thể đi cùng cô, đành sắp xếp tài xế và vệ sĩ đi theo cô.

Ba ngày sau, không biết vì sao Chu Dương đột nhiên nghĩ thông suốt, thú tội với cảnh sát. Đường Hinh được rửa sạch hiềm nghi.

Nghe nói lúc trước Chu Dương đi vay nặng lãi cũng là để dùng ma tuý, vì không có tiền nên mới bày trò lừa gạt mấy cô gái trẻ. Chung Nghiên bất hạnh bị hắn nhắm trúng, càng bất hạnh hơn là cô ấy không có đầu óc, quá dễ bị lừa.

May mắn nhất là Chu Dương cũng không mất hết nhân tính, thứ hắn đưa cho Chung Nghiên dùng lúc đầu không phải loại thuốc gây nghiện, cũng may mà Đường Hinh đến kiểm tra bất ngờ sớm, nếu không để đêm đó Chu Dương và Chung Nghiên đắm chìm trong cuồng hoan thì đời này coi như chấm hết.

Ngày Chung Nghiên được thả ra, ông Chung Văn Bân liền bước tới tát cô mấy cái, tức đến đỏ mắt, quát: "Mày cũng đừng đi học làm gì nữa, theo tao về nhà, sau này đừng hòng bước chân ra khỏi nhà, sơ sẩy một chút mà mày đã bị người ta lừa như thế. Mày có đầu óc hay không mà lại dám dây dưa với một thằng nghiện ma tuý, làm nhà tan cửa nát, mày không đọc báo à? Tao với mẹ mày nuông chiều mày từ nhỏ để mày lại sống ti tiện như thế à?"

Chung Nghiên bị đánh sưng cả mặt, ngồi xổm trước cửa Cục Cảnh sát, gào khóc: "Con sai rồi, con sai rồi, con không dám nữa."

Đường Hinh đứng bên cạnh nhìn, không còn lời nào để nói.

Chiều hôm đó, cô từ Cục Cảnh sát về nhà, bên ngoài cửa sổ tuyết đã rơi. Cô ngồi trên ghế ngoài ban công gãi cho mèo, nhìn những bông tuyết bay bay trong không trung, chụp một bức ảnh gửi cho Đường Vực: "Tuyết rơi rồi. Anh xuống máy bay chưa?"

Đường Vực vừa mới lên xe, xem xong tin tức báo cáo về tình hình của cô xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu trả lời: "Anh tới công ty trước đã, 7 giờ tối anh về."

Sau khi Đường Vực tới công ty thì tình cờ gặp phải Đường Đinh Đinh đang cùng người đại diện tới ký hợp đồng. Đường Đinh Đinh vừa thấy anh đã định bỏ chạy, lập tức bị anh xách cổ áo lôi đi: "Đi vào cùng anh."

Trong văn phòng.

Đường Vực nhàn nhã tựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nhìn Đường Đinh Đinh, hỏi: "Nói đi, lúc trước em nói với Đường Hinh về anh như thế nào?"

Đường Đinh Đinh không thể không thán phục sự nhạy bén của anh trai mình, biết đến nước này không thể đáp qua loa được nữa. Cô nhóc như một đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu đứng trước bàn làm việc của anh, ngượng ngùng nói: "Lúc trước anh Hoắc nói với em về định luật mười phần thích, nói rằng áp dụng với anh rất thích hợp."

Đường Vực nghe xong sắc mặt lập tức đen như đít nồi.

Anh xoay ghế về phía cửa sổ sát đất, hơi ngửa đầu, nhắm mắt cố gắng nhớ lại.

"Đường Vực, anh muốn lên giường với em không?"

— Đường Vực, anh thích em được tám phần không?

Anh hát "Ánh trăng nói hộ lòng tôi" cho cô nghe, cô lại luôn hỏi anh một câu "Bao nhiêu phần?"

Bao nhiêu phần?

Là bốn phần, năm phần, sáu phần, bảy phần, tám phần, chín phần hay mười phần?

Cô ấy đang thử mình sao?

Cố sống cố chết muốn thử anh sao?

Ngốc nghếch.

Đường Vực cố gắng đè nén những cảm xúc đang dâng lên, mở mắt ra, liếc mắt nhìn Đường Đinh Đinh đang bổi rối không biết phải làm gì. Anh đứng dậy, cầm lấy áo vest, mặt không biểu cảm gõ một cái lên đầu cô em gái làm Đường Đinh Đinh đau kiếng, nước mắt lưng tròng nhìn anh, kêu lên: "Anh!"

Đường Vực coi như không nghe thấy, cười lạnh lùng, nói: "Từ nay về sau những thẻ phụ ngân hàng anh tịch thu hết, một xu tiền tiêu vặt cũng đừng mơ."

Đường Đinh Đinh: "......"

Sao lại đối xử với em gái ruột như thế chứ? Dù gì em cũng giúp anh mang tiền đầu tư vào đoàn làm phim đấy!

Anh sải bước rời đi, để lại em gái xoa đầu dậm chân, cô như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo sau anh, cố phân trần: "Anh, anh nghe em nói đã."

Đường Vực không thèm quay đầu, dứt khoát đi thẳng.

Đường Đinh Đinh vốn còn định đuổi theo nhưng lại bị Hoắc Thần Đông từ trong văn phòng đi ra giữ tay lại. Anh ta nhìn cô hoang mang bối rối, không nhịn được tò mò hỏi: "Em sao thế?"

Đường Đinh Đinh xoa đầu, thấy Hoắc Thần Đông, cô đột nhiên nhớ ra giờ mình đã có việc làm, không cần anh trai cho tiền tiêu vặt nữa nha. Tự cô đã có thể nuôi sống bản thân rồi.

Nghĩ như vậy, sức sống lại bùng cháy trong Đường Đinh Đinh, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: "Không sao cả, trước đây anh dạy cho em cái định luật mười phần thích, em không cẩn thận gây cản trở cho anh trai em, hại anh ấy vất vả quá đi."

Hoắc Thần Đông ngây người, cố gắng nhớ lại.

Đường Đinh Đinh nhìn anh ta, bỗng cúi đầu bật cười: "Giờ nghĩ lại, định luật đấy chắc cũng chỉ là cái cớ để anh đuổi khéo em thôi."

Khi đó sao cô lại không nhận ra chứ.

Hoắc Thần Đông đối với cô vĩnh viễn không thích nổi mười phần.

Đường Hinh tâm huyết dâng trào, muốn nấu cho Đường Vực bữa cơm, ở trong nhà bếp mân mê cả buổi. Xoong nồi chảo, rầm rầm cạch cạch, chỉ cần nghe âm thanh là có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hỗn loạn bên trong.

Đường Vực đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô, cô gái nhỏ của anh đeo tạp dề từ trong bếp chạy ra, vừa cười khanh khách vừa nói: "Tổng giám đốc Đường đã về."

Anh đứng ở huyền quan, nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen như đáy hồ sâu thăm thẳm.

Đường Hinh bị anh nhìn đến nỗi nổi da gà, cô nắm chặt tạp dề, dè dặt hỏi: "Sao thế?"

Anh không trả lời, chỉ nở nụ cười như có như không nhìn cô. Rồi anh đưa tay cởi áo vest, đi về phía cô, nói: "Hoá ra em muốn anh dùng cách thức này để chứng minh rằng anh thích em." Anh vứt áo vest lên ghế ở bàn ăn cơm.

Ngón tay thon dài nhấc lên, thong thả linh hoạt cởi khuy áo sơ-mi.

Một cái.

Hai cái.

Ba cái.

Không... không phải chứ, vừa về đến nhà đã làm luôn à?

Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà.

Đường Hinh cố nuốt nước bọt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo phản xạ lùi lại ra phía sau một bước, nói: "Anh... anh đừng kích động."

Anh đã cởi tới khuy áo thứ ba, áp cô tựa vào cạnh tủ, nhưng rồi hình như bỗng nhớ ra điều gì đó, anh dừng tay, cúi người chống tay hai bên hông cô, vây cô trong vòng tay mình, cụp mắt nhìn cô, hơi mỉm cười, nói: "Suýt chút nữa anh quên mất, em mê âu phục mà nhỉ, hay em thích anh mặc nguyên quần áo mà làm?"

"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.