Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 95: Phiên Ngoại Số VIII



Editor: Hannah Đường Vực, anh được như ý nguyện rồi nhé, Đường Đường của anh tới rồi kìa.

Đương nhiên, cũng là của em nữa.

_ “Nhật ký Tiểu Đường Tâm” _

Quá trình chụp ảnh cưới rất thuận lợi, tuy rằng Đường Vực không thích chụp ảnh nhưng dù sao đã tham gia không ít hoạt động, anh cũng từ từ làm quen. Hơn nữa lần trước vì để chuẩn bị cho video cầu hôn mà anh đã phải đối mặt với máy quay nhiều lần, giờ việc quay phim và chụp ảnh đối với anh cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chủ yếu do người ta đẹp 360 độ không góc chết, chụp kiểu gì chẳng đẹp.

Đường Hinh vốn tính cách vui tươi hoạt bát, khi cười lên lại xinh đẹp ngọt ngào, tự nhiên, lúc không có máy quay cô càng nghịch ngợm, thích lấy ngón tay nâng cằm Đường Vực, cười khanh khách nhìn ống kính. Hai người ngoại hình đều rất đẹp, nhìn rất xứng đôi, hiệu ứng phần “nhìn” rất tốt, nhiếp ảnh gia chụp điên cuồng: “Đúng rồi, tốt lắm, chính là như vậy.”

Nhiếp ảnh gia: “Tổng Giám đốc, anh cúi người lại gần cô dâu một chút.”

Nhiếp ảnh gia: “Cô dâu quay người một chút, nghiêng mặt về phía ống kính, nhắm mắt lại.”



Có nhân viên lại gần chỉnh lại váy cưới.

Cô nhân cơ hội nói chuyện riêng: “Đường Vực, khi nãy nhân viên trang điểm nói em với anh nhìn rất đẹp đôi.”

Đường Vực ôm eo cô, thản nhiên cười nói: “Ừ, đúng không?”

“Đúng vậy, không chỉ nhân viên trang điểm, ngay cả nhà thiết kế cũng nói thế, vừa rồi nhiếp ảnh gia cũng nói, anh có nghe không? Thế mà… trước đây anh còn nói chúng ta không hợp nhau.” Cô ôm lấy cổ anh, áp sát vào người anh, khẽ hừ một tiếng: “Chúng mình rõ ràng nhìn rất đẹp đôi mà!”

Vẫn còn ghim chuyện này cơ à?

Đường Vực mặt không đổi sắc siết chặt eo cô, thản nhiên nhìn ống kính: “Em cũng biết là chuyện trước đây à.”

Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại.

Có một vấn đề Đường Hinh vẫn luôn muốn hỏi, cô rướn người, nhoẻn miệng cười, nói nhỏ: “Nếu biết trước anh sẽ thích em như bây giờ, liệu anh có yêu em từ cái nhìn đầu tiên không?”

Đường Vực cụp mắt nhìn cô, cười đáp: “Có.”

Nhận được câu trả lời làm cô hài lòng, Đường Hinh đắc ý hếch cằm, Đường Vực cúi đầu cười.

Khoảnh khắc này được nhiếp ảnh gia “chộp” được.

Sau khi chỉnh sửa hậu kỳ ra ảnh, Đường Hinh thích nhất tấm ảnh này. Cô cười rất tự nhiên đắc ý còn anh cụp mắt khẽ cười. Người nào tinh mắt sẽ nhận ra cô gái này đang đắm chìm trong tình yêu, nếu không thì sao có thể cười thoải mái đến vậy?

Liên hoan phim diễn ra cùng ngày, Đường Hinh tham gia với tư cách là vợ của Đường Vực đồng thời là biên kịch của bộ phim “Dệt một giấc mộng cho anh”. Đây là lần đầu tiên hai người họ lộ diện trước công chúng kể từ khi đăng ký kết hôn, rõ ràng không phải là người của công chúng nhưng vì nhiều nguyên nhân mà lại trở thành tâm điểm chú ý.

Khi Đường Vực nhận phỏng vấn, cô đứng bên cạnh anh, phóng viên hỏi: “Bộ phim này được xem như ‘con ngựa ô’ của điện ảnh năm nay, có người nói phim thành công rực rỡ như vậy là nhờ có phần hậu danh đề có cảnh cầu hôn của Tổng Giám đốc Đường, thế nên mấy suất chiếu sau đó mới đông khán giả, họ đến đều để xem cảnh cầu hôn.”

Đường Vực mỉm cười, đáp: “Tài khoản Weibo chính thức đã giải thích rõ, phần hậu danh đề chỉ có vào buổi diễn 8 giờ ngày hôm đó, có thể tin rằng mọi người đến rạp là vì bộ phim.”

Phóng viên: “……”

Đường Hinh: “Điểm douban của phim cũng rất cao, thế nên bộ phim thật sự hay mà phải không?”

Phóng viên cười mỉa: “Đúng vậy, thực sự hay.”

Một phóng viên của một đài truyền hình khác quan tâm hỏi: “Nghe nói hai người sẽ cử hành hôn lễ ở Anh, lúc trước Tổng Giám đốc Đường có nói hai người sẽ quay phóng sự nhật ký, mọi người đều muốn biết phóng sự này sẽ được công khai chứ? Tuy rằng còn chưa quay xong nhưng mọi người đều rất tò mò.”

Đường Vực lạnh nhạt đáp: “Không đâu, đây là chuyện riêng giữa tôi và vợ.”

Phóng viên còn chưa từ bỏ ý định, mỉm cười nói: “Nếu có thể chia sẻ công khai…”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Đường Vực ngắt lời: “Sẽ không đăng công khai, đây là phim phóng sự riêng tư.”

Cái gọi là phim phóng sự riêng tư, khiến người ta không thể không miên man suy nghĩ…

Liệu có phải có hình ảnh gì không thích hợp với thiếu nhi không?

Những lời này đã thành công chặn miệng phóng viên.

Hôn lễ cử hành ở Anh, người tham dự hôn lễ không ít, từ người trong giới kinh doanh cho tới nghệ sĩ, còn có bạn bè họ hàng thân thuộc. Người nhà họ Đường đã sắp xếp xong, vé máy bay dành cho khách cùng phòng khách sạn đã đặt xong, nơi tổ chức hôn lễ và quà kỷ niệm của cô dâu, không có gì không xa hoa tinh tế.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là Đường Vực không mời bất kỳ đơn vị truyền thông nào, chỉ sắp xếp người quay phim cùng nhiếp ảnh gia.

Đạo diễn quay phim trong hôn lễ là Lục Chi Hành, khi đó Đường Vực còn chưa biết chuyện giữa Lục Chi Hành và Đường Đinh Đinh, nếu biết, chắc chắn anh sẽ không mời Lục Chi Hành đâu.

Tổng cộng có tám người phù dâu, ngoại trừ Đường Đinh Đinh, Vưu Hoan, Minh Chúc, Hàn Tiêu Tiêu, còn có mấy người bạn tốt của Đường Hinh, trong số đó chỉ có Minh Chúc đã kết hôn nên không góp mặt tranh hoa cưới.

Hàn Tiêu Tiêu kêu to: “Ném về bên này nhé!”

Khao khát muốn lấy chồng biết chừng nào!

Cao Hằng ngồi phía dưới, không nhịn được ôm trán.

Đường Hinh mặc chiếc váy cưới đuôi cá, dáng người mảnh mai, xinh đẹp động lòng người. Cô quay lại cười rạng rỡ, đem hoa cưới ném lên cao, bó hoa bay lên theo đường vòng cung, rơi thẳng vào người Vưu Hoan.

Vưu Hoan chỉ tham gia cho vui chứ không có ý định kết hôn, chờ cô lấy lại tinh thần thì bó hoa đã nằm trong tay mình.

Hàn Tiêu Tiêu tiếc nuối kêu lên, hơi ảo não.

Đường Hinh nhìn bó hoa trong tay Vưu Hoan cực kỳ vui vẻ, nói nhỏ với Đường Vực: “Em ném chuẩn ghê nha.”

Đường Vực cúi đầu cười cười, biết cô cố ý ném hoa cho Vưu Hoan, anh cầm tay cô, ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn cưới.

Đêm đó khi hôn lễ kết thúc, Đường Hinh đăng lên Weibo chín tấm ảnh chụp khung cảnh hôn lễ, thỏa mãn tâm nguyện của các fan, vừa mới đăng ảnh xong, còn chưa kịp xem bình luận, cửa phòng tắm đã mở ra.

Đường Vực mặc áo choàng tắm đi ra, anh đứng bên mép giường, cúi đầu nhìn cô: “Còn sức lực để nghịch điện thoại à?”

Đường Hinh nói nhỏ: “Em đăng bài Weibo tí thôi.”

Anh cầm lấy điện thoại của cô, cởi dây thắt áo choàng tắm của cô. “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng”, đêm động phòng sao có thể để cô nghịch điện thoại, cảm xúc của đêm nay không thể giống với bình thường.

Ngày hôm sau, “ngày đó” của Đường Hinh lại tới. Vì đêm hôm trước “vất vả” quá độ, ngày đầu tiên của tuần trăng mật cô nằm bẹp trên giường.

Đường Vực ở trong khách sạn cùng cô cả ngày, tới tối hôm đó Đường Hinh mới thấy khá hơn. Cô rửa mặt xong đi tắm, đi về phía sô-pha. Anh vỗ vỗ lên đùi mình, cô ngồi vào lòng anh, ôm cổ anh, khẽ thở dài: “Đường Vực, anh chọn ngày cử hành hôn lễ không chuẩn rồi. Anh nhìn xem, rõ ràng là tuần trăng mật, thế mà anh lại phải làm hòa thượng.”

“……”

Ai bảo tuần trăng mật sau khi kết hôn nhất định phải là vì chuyện này hở?

Đường Vực lười nhác dựa vào sô-pha, liếc xéo cô, ngón tay cái xoa xoa khóe môi cô, nụ cười mơ hồ, nói: “Không lo, em chẳng bảo lưỡi em dẻo lắm còn gì?”

Đường Hinh: “……”

Đường Vực bật cười, ôm cô vào lòng, “Nghĩ linh tinh gì thế, tuần trăng mật giống như kỳ nghỉ phép vậy, có ‘làm’ hay không cũng đâu quan trọng, vui vẻ là được mà.” Anh nói sang chuyện khác, “Nếu không thích ở lại Anh thì mai chúng ta có thể đi nơi khác.”

Cô vùi đầu vào lồng ngực anh, nói: “Không cần đâu, ở lại Anh cũng được rồi.”

Hai người ở lại Anh trải qua một tuần kỳ nghỉ trăng mật rồi về nước.

Kịch bản của Đường Hinh còn chưa viết xong, vì chuẩn bị cho hôn lễ mà bị chậm tiến độ nhiều. Đường Vực còn bận hơn cô. Trước và sau hôn lễ, hai người đã nghỉ hai mươi ngày, như vậy là đủ rồi.

Điều khiến cô quan tâm nhất chính là: giấy đăng ký kết hôn có rồi, hôn lễ cũng cử hành rồi…

Thế mà Đường Vực còn chưa cho cô thẻ phụ ngân hàng!!!

Một buổi tối, Đường Vực về nhà sau khi làm thêm giờ, thấy TV, ipad cùng máy tính đều đang mở. Đường Hinh ngồi trên thảm, dáng vẻ rầu rĩ không vui. Anh ngây ra một lúc, đã lâu rồi chưa thấy cô tức giận như vậy.

Anh bước tới, ôm cô ngồi vào lòng mình, hạ giọng hỏi: “Sao thế?”

Đường Hinh quay đầu nhìn anh chằm chằm, hỏi thẳng: “Đường Vực, có phải anh quên không đưa em cái gì không?”

Đường Vực nhướng mày: “Cái gì?”

Đường Hinh tức giận, lấy điện thoại ra cho anh xem tin nhắn giữa cô và Đường Đinh Đinh.

Nửa tiếng trước.

Nữ đại gia: “Anh trai em sau khi kết hôn mãi chưa cho chị thẻ phụ ngân hàng, em nói xem là vì sao?”

Đường Đinh Đinh: “Sao cơ?! Anh trai em lại chưa cho chị thẻ á? Đến em còn có tới 5-6 cái, chị đùa em à.”

Nữ đại gia: “……”

Đường Vực lập tức mỉm cười, hỏi: “Chỉ vì chuyện này à?”

Đường Hinh: “……”

“Chỉ Vì Chuyện Này” là ý gì hả!

“Đinh Đinh còn có mà sao em không có? Người ta sau khi kết hôn đều được chồng nộp thẻ lương, ít nhất thì anh cũng phải cho em một cái thẻ phụ chứ! Em cũng không dùng đâu nhưng không thể không có được!”

Đường Vực thấy cô tức giận thở phì phì, anh bật cười, thản nhiên nói: “Em quên mất thỏa thuận trước hôn nhân rồi à?”

Về cái thỏa thuận trước hôn nhân kia, cuối cùng Đường Hinh cũng thuyết phục được Đường Vực sửa lại một chút, cô chỉ nhận bất động sản và cửa hiệu đứng tên anh, còn cổ phần cô nhất định không lấy. Nếu cổ phần trước khi kết hôn đứng tên cô thì cổ đông của Thời Quang nhất định sẽ có ý kiến.

Đường Vực tình nguyện vì cô hy sinh, cô cũng có thể vì anh mà lui một bước, nhất định không cần lấy nhiều.

Hơn nữa, những thứ đó cũng không thể định giá được, dù sao đều là những bất động sản đáng giá.

Đường Hinh bật cười nói: “Như thế cũng đủ rồi, nếu thật sự ly hôn, em chẳng chịu thiệt chút nào!”

Đường Vực không thích nghe giả thiết liên quan đến hai chữ “ly hôn” này. Anh yêu cô, nguyện dâng mọi thứ cho cô. Anh cũng tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với cô, càng không thể có chuyện ly hôn. Theo bản thỏa thuận cuối cùng, những bất động sản và tiền vốn lưu động dưới tên anh đều sang tên cho cô.

Chuyện bản thỏa thuận đó được sửa đổi, Đường Hinh không hề biết.

Thế nên, từ lâu tiền đã là của cô.

Khi Đường Hinh đọc được bản thỏa thuận cuối cùng này, cô cực kỳ ngỡ ngàng. Cô ngây ra nhìn Đường Vực, hỏi: “Thế là bây giờ em còn giàu hơn anh hả?”

Đường Vực cười đáp: “Theo lý thuyết thì đúng là như thế.”

Đường Hinh lấy lại tinh thần, ôm cổ anh làm nũng: “Nhưng mà, em vẫn muốn có thẻ phụ của anh nữa cơ.”

Đường Vực liếc nhìn cô: “Anh còn tưởng em thích cảm giác em giàu hơn anh cơ.”

Dù sao thì cô cũng tự xưng là chị đại không chịu thiệt mà.

Đường Hinh nghĩ lại, bỗng nhiên ôm lấy khuôn mặt điển trai của anh, cười tủm tỉm hỏi: “Thế có thể nói là em bao nuôi anh hả? Trai bao hả?”

“……”

Anh lạnh nhạt đáp: “Em thích nghĩ như thế thì cứ nghĩ như thế đi.”

Ngày hôm sau, Đường Hinh nhận được thẻ phụ và thẻ lương của Đường Vực, anh cho cô tổng cộng bảy cái thẻ, nhiều hơn Đường Đinh Đinh một cái.

Khi đó cô đang ngồi trong văn phòng, thẻ ngân hàng để trong một hộp gấm do Cao Hằng đưa xuống.

Cô vừa mở ra lập tức nhảy dựng lên, Hàn Tiêu Tiêu vội hỏi: “Sếp tổng cho cô cái gì thế?”

Đường Hinh: “……”

Chuyện này cô biết trả lời thế nào đây?

Mặc kệ Hàn Tiêu Tiêu truy hỏi như thế nào, cô vẫn thẹn thùng không cách nào mở lời được, nhân lúc giờ nghỉ lặng lẽ gửi cho anh tin nhắn WeChat: “Vì sao lại là 7 cái thẻ?”

Đường Vực: “Không đủ à?”

Nữ đại gia: “……”

Đủ rồi, đủ rồi!

Lại qua một năm, Đường Hinh vừa kết thúc ba tháng quay phim cùng đoàn làm phim. Khi đó là giữa tháng 6, sau khi trở về, cô cùng Đường Vực về nhà họ Đường ăn cơm. Bà Tăng Uyển ý nhị nhắc nhở: “Năm nay tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, Hinh Hinh 27 tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện sinh con đi hả? Phụ nữ sinh con muộn quá cũng không tốt, sinh sớm một chút cơ thể dễ hồi phục.”

Lúc đó bà Tăng Uyển cũng không biết, Đường Hinh đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý vì năm ngoái cô đã đồng ý với Đường Vực rằng sẽ sinh Đường Đường cho anh.

Lần trước kỷ niệm ngày kết hôn, Đường Vực tới thăm đoàn làm phim, hai người điên cuồng quấn lấy nhau cả đêm, với “năng lực” mạnh mẽ của Đường Vực, nói không chừng đã có rồi.

Đường Vực ôm eo cô, ngón tay thon dài đặt lên vùng bụng nhỏ của cô, ánh mắt như đang suy tư rồi anh nhìn bà Tăng Uyển, nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng thúc giục cô ấy, bọn con có kế hoạch rồi.”

Bà Tăng Uyển hai mắt sáng lên, ngay cả ông Đường Hải Minh cũng vui vẻ.

Nói thế nghĩa là đã chuẩn bị rồi?

Đường Hinh hơi ngượng ngùng nhìn Đường Vực. Anh nắm tay cô đứng lên, “Bọn con lên lầu nghỉ ngơi một lúc.”

Trên lầu có phòng cũ của Đường Vực, ở tầng ba, phòng rất rộng còn có một khoảnh sân. Sau khi kết hôn, Đường Vực thuê người đặt ở khoảnh sân một cái ghế đu đưa. Đường Hinh mỗi lần tới đây đều ngồi ở đó một lúc, có khi còn ngủ trưa ở đó.

Cả người cô cuộn tròn trên ghế, lười nhác dựa vào dây treo màu trắng, giống một con mèo lười biếng.

Đường Vực dựa vào lan can, cúi đầu mỉm cười nhìn cô, trên người vẫn mặc áo sơ-mi trắng quần âu đen, dáng người so với hai năm trước không thay đổi nhiều, vẫn phong thái lạnh lùng nhưng càng lúc càng quyến rũ. Quả nhiên 31 là độ tuổi rực rỡ nhất của đàn ông mà.

Đường Hinh nhìn vào mắt anh, thầm nghĩ.

Cũng không biết ánh mắt của hai người ai nồng nhiệt hơn, chỉ biết trong khoảnh khắc đó tia lửa bùng cháy, rèm che kín mít, Đường Hinh bị anh bế bổng từ trên ghế, ngồi trên đùi anh, hai người bắt đầu hôn nhau. Hơi thở nóng rực quấn quít, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã nhô cao, không biết là là tiết trời tháng sáu nóng hơn hay tình yêu của Đường Vực nóng hơn.

Một năm qua đã xảy ra nhiều chuyện, Minh Chúc đã sinh một bé gái, tên là Tảo Tảo.

Chuyện của Đường Đinh Đinh và Lục Chi Hành cũng bị công khai, rầm rộ một thời gian.

Uhm…

Ngay cả trợ lý Cao khô khan vạn năm cũng sắp kết hôn rồi.

Đường Hinh phát hiện mình mang thai vào đầu tháng bảy. Mấy tháng cô ở đoàn làm phim, thời tiết thay đổi nên kinh nguyệt không đều, tới mùng 10 tháng 7 còn chưa thấy tới. Trong lòng cô cũng căng thẳng, cẩn thận mua que thử thai về kiểm tra, sau đó lại cẩn thận trốn vào phòng tắm để thử, khi nhìn thấy hai vạch hiển thị, cô ngây người một lúc.

Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra rốt cuộc là hoài thai khi nào.

Lần đầu tiên mang thai, cô vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, còn hơi lo sợ.

Đường Vực đang đi công tác, cô chưa định nói cho anh biết. Cô gọi điện báo cho Vưu Hoan, Vưu Hoan ngay lập tức lái xe tới, đưa cô tới bệnh viện kiểm tra.

Đã được một tháng rồi.

Theo tính toán của bác sĩ, ắt hẳn là từ lần cô từ đoàn làm phim trở về…

Vưu Hoan nhìn cô ngây người, cười hỏi: “Không vui à?”

Đường Hinh lắc đầu: “Không phải thế, chỉ là mình cảm thấy về sau bé con Đường Đường chắc sẽ rất thích xích đu.”

Vưu Hoan: “……”

Cô bật cười ha hả, nói: “Không ngờ Tổng Giám đốc Đường nhà cậu có sở thích tình tứ ghê cơ.”

Đường Hinh: “……”

“Không định nói cho anh ấy biết à?”

“Sắp tới sinh nhật sếp tổng nhà mình rồi, đợi tới sinh nhật mình sẽ nói cho anh ấy biết.” Đường Hinh chớp chớp mắt, cười giảo hoạt, “Cứ như vậy đi, mình không cần nghĩ xem năm nay tặng anh ấy quà sinh nhật gì nữa!”

Vưu Hoan cười: “Thua cậu rồi.”

Mấy ngày nữa Đường Vực sẽ về, Đường Hinh sợ bị lộ nên mua vé máy bay về nhà mẹ đẻ.

Điều này Đường Vực có thể hiểu được, dù sao cô mới từ đoàn làm phim về, đang là kỳ nghỉ, về nhà ở cùng bố mẹ đẻ một thời gian cũng không có gì sai.

Sau khi Đường Hinh trở về, bà Chung Lệ cũng hỏi cô khi nào hai người muốn có con, cô liền sờ bụng mình, bà Chung Lệ sửng sốt, hỏi: “Có rồi à?”

Cô mỉm cười gật đầu: “Vâng.”

Ai da! Bà sắp lên chức bà ngoại rồi à?

Bà Chung Lệ cực kỳ vui mừng, ngay cả ông Đường Đại Vĩ cũng không kìm được mà reo lên.

Một đêm trước sinh nhật 30 tuổi của Đường Vực, Đường Hinh gọi video với anh. Ông Đường Đại Vĩ vừa đi uống trà cùng bạn bè về, trong tay cầm một thanh kẹo hồ lô đường, gõ cửa phòng cô, nói to: “Con gái à, bố mua kẹo hồ lô cho con này, ăn không?”

Ngay lập tức, bà Chung Lệ từ trong phòng mình lao ra, đánh bốp một cái lên lưng ông, quát: “Ai mang thai mà lại ăn quả sơn tra hả? Ông có bị ngu hay không thế?”

Đường Hinh: “……”

Cô vội vàng che loa điện thoại, cầu mong Đường Vực đừng nghe thấy, đừng nghe thấy, đừng nghe thấy…

Ở đầu dây bên kia, Đường Vực sững người nhưng sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh. Anh đứng trên ban-công, nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt ảo não, hơi mỉm cười nói: “Vừa nãy em bảo muốn tặng Cao Hằng cái gì cơ? Được nhé, em quyết là được.”

Là quà cưới cho trợ lý Cao đó nha.

Đường Hinh ngơ ngác nhìn anh, anh thực sự không nghe thấy sao?

Sáng sớm hôm sau, người nào đó đã xuất hiện ở cửa nhà cô, lúc đó cả bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ đều đã ra khỏi nhà.

Trong nhà chỉ còn lại mình cô.

Đường Hinh tròn mắt nhìn anh, lắp bắp: “Anh… sao anh lại ở đây?”

Tối qua Đường Vực đã mua vé máy bay về Thượng Hải, sáng nay tự lái xe tới đây, tới được đây đã là 9 giờ. Anh im lặng nhìn cô chăm chú một lúc, khom người ôm lấy cô, tay đặt lên vùng bụng bằng phẳng của cô, cẩn thận ghi nhớ cảm giác này. Bên trong có một sinh mệnh nhỏ bé, anh khom người hôn lên tai cô, thở dài: “Sao không nói cho anh biết chuyện mang thai? Còn mang theo Đường Đường chạy mất?”

Đường Hinh: “……”

Không biết vì sao cô đột nhiên muốn khóc.

Liệu có phải phụ nữ mang thai đều như vậy không?

Rõ ràng cô đang rất vui nhưng lại muốn khóc. Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, mếu máo tủi than: “Em chỉ muốn cho anh một niềm vui bất ngờ ngày sinh nhật, ngốc quá đi mất.”

“Ai ngốc?”

“Anh ngốc.”

“… Khi mang thai phải chú ý ngôn từ nào.”

“……”

Đường Hinh bật cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn anh, nói nhỏ: “Đường Vực, sinh nhật vui vẻ, món quà này anh có thích không?”

Đường Vực mỉm cười nhìn cô: “Đây là món quà tuyệt nhất mà anh từng nhận được.”

Cô cười, nghĩ nghĩ một lúc rồi lại nói: “Nếu không phải Đường Đường thì anh cũng đừng thất vọng.”

Anh bật cười: “Không đâu.”

Đâu có gì quan trọng hơn em được chứ?

*****

Ngày hôm sao, Đường Vực đưa Đường Hinh về Bắc Kinh. Bà Tăng Uyển cùng ông Đường Hải Minh sau khi nghe báo tin thì rất vui mừng, lập tức tặng Đường Hinh bao lì xì để lấy may.

Bà Tăng Uyển còn khuyên nhủ: “Các con dọn về nhà ở đi, Đường Vực thường xuyên phải đi công tác, con ở nhà một mình mẹ không yên tâm.”

Đường Hinh cũng không muốn dọn về nhà lớn, cô nhìn Đường Vực, nói thẳng: “Để mấy tháng nữa dọn đến đi, giờ em mới mang thai, không sao đâu.”

Đường Vực: “Khi nào anh không có ở nhà thì nhờ cô giúp việc ở lại.”

Anh cũng không muốn có người quấy rấy họ.

Bà Tăng Uyển cười nói: “Thế cũng được, chờ khi bụng lớn thì dọn đến đây, ở đây nhiều người, tiện chăm sóc cho con.”

Người có phản ứng dữ dội nhất là Đường Đinh Đinh, cô nhóc gọi điện thoại tới, reo ầm lên: “Chị dâu, chị mang thai thật à? Em sắp thành cô à?”

Đường Hinh cười đáp: “Đúng vậy.”

Đường Đinh Đinh: “Yeah yeah, tốt quá rồi. Chị đã nôn nghén chưa?”

Bây giờ thì chưa.

Một tháng sau, Đường Hinh nôn tới hoa mày chóng mặt, cảm thấy mang thai quá khó khăn.

Một thời gian sau, Đường Hinh bớt nôn nghén, bụng cũng lớn lên.

Cuối mùa xuân năm sau nữa, cô sinh một bé gái, tên là Đường Đường.

Cuộc sống dần trôi, nếu như lấy nguyện ước làm thước đo, Đường Hinh cảm thấy mình đã thắng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.