Liễu Khiêm Tu lái xe chở Mộ Vãn cùng lão tam Trung Phân đi đến phòng khám thú y, mới vừa tiến Mộ Vãn liền nói với bác sĩ tình trạng của Trung Phân. Sau đó bác sĩ đem bé vào phòng khám còn Liễu Khiêm Tu cùng Mộ Vãn ngồi chờ phòng nghỉ. Bên trong phòng có một cái bàn tròn và hai chiếc ghế dựa, họ có thể thấy bác sĩ đang kiểm tra cho Trung Phân qua cửa kính pha lê ngăn cách phòng nghỉ và nơi khám bệnh.
Sau khi cô đi quay phim về, Mộ Vãn sợ chúng đói nên liền đút sữa cho ba bé mèo, Đầu To cùng Nhị Đồng ăn khá tốt còn Trung Phân thì mỗi lần đút đều giống nhau, ăn được một chút sữa rồi cuối cùng lại phun ra toàn bộ. Không chỉ thế, tinh thần nó cũng không quá tốt, khác với hai đứa kia ở trong ổ lăn lộn quay cuồng, nó chỉ vùi đầu, dẩu dẩu cái mông nằm im một góc trong ổ. Một lúc sau Mộ Vãn lại uy hai lần mà mỗi lần bé đều phun ra, lúc này cô mới khẩn trương lên. Mèo con mới sinh không có sữa mẹ nên hệ miễn dịch rất thấp, hơi lơ đãng một chút liền chết. Trung Phân cứ phun hết sữa như thế làm Mộ Vãn không thể chịu được nữa, cô thay quần áo chuẩn bị ôm nó đi tới phòng khám thú cưng, vừa ra cửa liền chạm mặt Liễu Khiêm Tu.
------------
Từ lúc vào phòng nghỉ, hai người mỗi người ngồi ở đối diện hai bên sườn của bàn tròn, tầm mắt luôn đặt lên người bác sĩ đang khám cho bé mèo, toàn bộ quá trình đều không nói chuyện. Phòng nghỉ thực an tĩnh, Mộ Vãn dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí im ắng này.
- Anh tìm được nhà tôi như thế nào?
Liễu Khiêm Tu nghiêng mắt nhìn đôi tay đang đan vào nhau ở trên mặt bàn của người con gái, sau đó anh thấy cô nhìn thẳng vào anh. Cô cười cười, khoé môi giơ lên.
- Xe cứu thương chở bệnh nhận đi cấp cứu có ghi chép lại địa chỉ.
Liễu Khiêm Tu nói.
- À.
Mộ Vãn bừng tỉnh, đôi mắt hơi rũ, nhéo nhéo ngón tay, lúc ngước mắt đã là biểu tình mang tính đàm phán:
- Lần trước ở bệnh viện tôi đã hỏi qua anh, anh nói mèo mẹ không phải của anh nuôi.
Cho nên anh không có quyền lấy về. Đây là ý tại ngôn ngoại(*)
(*): Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.
- Ừ.
Liễu Khiêm Tu nghe xong liền hiểu được, biểu tình anh vẫn bình tĩnh như cũ, nói:
- Nhưng cô nuôi chúng không tốt.
Nhẹ nhàng mà bắn ngược, một kích tức trúng.
Mộ Vãn hơi liếm liếm môi dưới, cô quay đầu nhìn thấy bác sĩ thú y giữ lấy móng vuốt nhỏ đang quào loạn của Trung Phân để tiếp tục việc khám bệnh. Mộ Vãn nhìn động tác của nó qua cửa kính cả cách âm liền biết nó đang kêu meo meo đòi thả.
- Lần đầu tiên tôi nuôi mèo nên tôi sẽ tận lực chăm sóc chúng thật tốt.
- Chúng còn quá nhỏ, rất dễ chết.
Mộ Vãn không thể nói gì thêm bởi vì anh nói đúng. Mấy ngày nay cô ngủ không yên, mỗi đêm đều đi tới ổ xem chừng chúng vài lần vì sợ vừa lơ đãng chúng đã chết.
Cô không phải người mềm lòng gì cho cam, trước kia chưa từng nuôi thú cưng, cũng không nghĩ bản thân sẽ nuôi. Hiện tại cô có thể đem ba con mèo vừa nhỏ vừa khó nuôi, hơn nữa còn là giống mèo khắp nơi đều có cho Liễu Khiêm Tu, chính mình đi mua một giống mèo vừa đẹp vừa dễ nuôi.
Nhưng ba bé này mới ở cùng cô vài ngày đã hoà lẫn vào sinh hoạt trống trải của cô. Tuy cô là "Mẹ kế" nhưng lại càng giống mẹ ruột chúng hơn. Mấy đứa mới vừa sinh ra thì mất mẹ nên đối với cô tính ỷ lại rất mạnh, cảm giác này cho Mộ Vãn sự thỏa mãn rất lớn. Mỗi buổi sáng cô đều bị tiếng kêu meo meo đánh thức, âm thanh mềm mại so với ánh mặt trời sáng sớm làm người ta thoải mái hơn.
Cảm tình dễ dàng bồi dưỡng, lại khó có thể rút ra, Mộ Vãn liền quyết định nuôi ba bé này.
Mộ Vãn bình tĩnh nghĩ một số biện pháp nhưng không có kết quả, một hồi sau tư duy liền chuyển biến, bay tới trên người Liễu Khiêm Tu.
Cô không hiểu được việc anh tìm tới nhà cô vì muốn lấy mấy con mèo, chẳng qua anh ngẫu nhiên cho mèo mẹ ăn vài lần mà thôi, vì cái gì mà đòi lấy ba con mèo nhỏ này mãi không ngừng, mèo mẹ cũng đâu có gửi gắm con cho anh. Hơn nữa những người tu Đạo giáo không phải đều là không quan tâm đến những thứ không liên quan đến mình, vô dục vô cầu hay sao?
Nghĩ không ra, Mộ Vãn mày nhíu lại, cô đơn giản hỏi:
- Vậy anh muốn thế nào?
Liễu Khiêm Tu nhìn thẳng vào mắt của cô, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sắc bén, ngay từ đầu đã không khách khí. Anh không thèm để ý, giọng nói vẫn như cũ trầm tĩnh.
- Tôi nuôi trước, chờ bọn nó lớn chút, cô mang chúng trở về. Nếu cô lo lắng, có thể tùy thời tới nhà của tôi thăm bọn nó.
Trong phòng nghỉ, chiếc máy phun sương làm mát ở góc phòng toả ra một tầng sương mỏng như khói tiên trong điện, người đàn ông vẫn luôn không có biểu tình gì dư thừa,anh ngồi đó, dáng người thon dài, làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, làm cô nghĩ đến hình ảnh vị thần tiên lạnh lùng cao quý.
Mộ Vãn chống tay lên bàn, cơ thể nghiêng tới gần Liễu Khiêm Tu, khi khoảng cách còn có một cái nắm tay thì dừng lại.
- Bác sĩ Liễu, anh biết tôi từ trước à?
Giọng cô trong trẻo nhẹ nhàng, như dải lụa xẹt qua mặt nước.
Do nghiêng người, vòng cổ màu xanh đậm trên làn da trắng như tuyết của cô khẽ rũ xuống, để lộ xương quai xanh tinh xảo, bờ vai mảnh khảnh tôn lên vóc dáng thon thả.
Anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt mình trong đôi mắt trong trẻo của cô. Đuôi mắt thon dài, sóng mắt lấp lánh như suối trong trên núi cao, lại như có sương mù lượn lờ triền miên trong ánh mắt, phong tình cùng thanh thuần cũng thế mà tự nhiên lộ ra, mâu thuẫn lại hoà hợp dị thường.
Nhìn khoé mắt ửng đỏ đang lóng lánh nước mắt của cô, cùng với mùi hương nhàn nhạt của người con gái tràn ngập trong khoang mũi, Liễu Khiêm Tu rũ mắt, giọng nói trầm thấp,
- Vì cái gì nói như vậy?
Vì cái gì nói như vậy à??
Mộ Vãn nghiêng người trở về, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn.
Lâm Vi nói anh tính tình lãnh đạm, dường như không có bất kì sự quan tâm nào với người khác. Nhưng từ lúc cô vào cấp cứu anh hết nhìn đến bớt, lại gặp phải ở nhà hàng, sau đó anh tự mình đi tới nhà tìm cô vì muốn lấy mèo đi. Qua một loạt những việc này, Mộ Vãn đều cảm thấy anh không hẳn quá lạnh, hoặc có thể nói là đối với cô không hề lạnh lùng.
Nhưng mà những việc này hết thảy đều có lý do, nhìn vết bớt do nghĩ lầm là miệng vết thương, ở nhà hàng đưa cô về bệnh viện bởi vì cô là bệnh nhân của anh, tự mình tới nhà cô là vì lúc trưa cô từ chối yêu cầu mang mấy bé mèo đi của anh qua điện thoại.
Anh tới tìm cũng không phải thật sự muốn cướp mèo từ cô, chỉ là không muốn để một người chưa từng chăm sóc mèo con như cô vô tình làm chết mấy đứa nhỏ của con mèo tam thể kia.
Mộ Vãn không có trả lời, nàng chỉ nói:
- Anh còn chưa trả lời tôi.
- Không quen biết.
Liễu Khiêm Tu trả lời,
- Tôi chỉ muốn chúng nó sống khỏe mạnh.
Cô ngồi dựa lưng vào ghế, làm khoảng cách giữa hai người xa ra.Mộ Vãn nở một nụ cười, mềm mại tươi đẹp như hoa.
- Được, cảm ơn.
Hai người nói qua nói lại, cứ như một cặp nói về quyền nuôi con.
Cô muốn nuôi nhưng xác thật cũng nên giúp chúng nó sống sót trước. Hai người bọn họ đều muốn tốt cho các bé mèo, không cần thiết bởi vì quyền nuôi các bé mà đối nghịch nhau.