"Sao cờ cờ, bố gọi điện không nghe máy, đến tận cửa tìm thì không có nhà "
"Thì nhỡ đâu đi làm gì đấy, ai biết được."
"Hôm nay tao với nó có hẹn. Nó mà bùng hẹn thì có biến. Bố tắt máy đây."
Khóa màn hình điện thoại lại, Ngọc Hưng bắt đầu suy nghĩ. Cậu nghĩ có phải vì hôm qua cậu quá nặng lời nên anh ta mới trở nên như vậy?
Mà không, Vũ Tuấn không xốc nổi như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ được lí do là tại mình.
"Dũng ơi đưa anh đi họcccc!!!!"
Đi xe của nó vừa êm mà vừa phê lại còn đến trường nhanh. Cái quan trọng hơn là không tốn xăng của mình!
Em đẹp trai mới dắt em cún đi bộ về.
Cậu nhìn em đẹp trai có khối cơ khá lực lưỡng dưới lớp áo ba lỗ mỏng manh, lại nhìn sang cún nhỏ rồi nghĩ. Cậu nghĩ có khi nào con cún này cũng sẽ đô con như thằng chủ nó không?
Chó cơ bắp?
Tưởng tưởng ra hình ảnh em cún đáng yêu nhỏ nhắn bỗng chốc biến thành hình thể 6 múi, Ngọc Hưng cười đau ruột.
"Lên."
Trong lúc cậu suy nghĩ chán chê thì hắn đã tắm qua một lượt rồi dắt xe ra ngoài rồi.
Ngọc Hưng ngồi đằng sau vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người. Nhưng thằng Dũng cứ phi với tốc độ bàn thờ nên cậu mới có vài lần đổ dồn người lên tấm lưng của nó.
Và tình cảnh bây giờ cũng vậy.
"Mày đi chậm một tí thì chết à!!!"
Mà nó lại cho xe dừng trước quầy bán bánh mì.
"Cho 2 bánh mì kẹp thịt." - Hoàng Dũng nói
Lát sau nó chia cho cậu một cái rồi lại phi vèo vèo đến trường cậu.
"Bao giờ về thì anh gọi nhé."
Căn bản là Ngọc Hưng nói cho mình cậu nghe chứ thật ra cậu vừa xuống xe thì nó đã lao đi vun vút rồi.
Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ. Cậu thấy nó như kiểu bạn trai của mình không bằng.
Hôm nay đã có giảng viên khác dạy thay anh đẹp trai rồi, nhìn mà mất hết cả cảm hứng học.
Ngồi chầy mặt đến 11h trưa thì cậu gọi cho em đẹp trai, vừa nhấn gọi cho ẻm được một phút thì ẻm tắt cmn máy.
Xong, cậu cuốc bộ từ phòng học ra đến cổng trường thì đã thấy thằng Dũng đang chờ mình.
"Anh biết là mày sẽ không bỏ rơi anh mà!" - Cậu vừa nói vừa hí hửng leo lên xe ẻm.
"Tiện đường."
"Xạo xạo!!"
Đang vui vẻ nên cậu vô ý vòng tay qua ôm eo thằng Dũng. Bụng định rút tay về mà nghĩ rút tay về sẽ càng mờ ám hơn, cứ để như vậy cho nó tự nhiên.
"Mày còn tập gym nữa đúng không?? Anh đệch tin chỉ cần đi bộ mà cũng có múi chắc thế này!!"
Thằng Dũng đột ngột đánh cua hại cậu hết hồn chi én.
"À! Ra chợ đi Dũng!! Chiều nay anh không có ca học, tranh thủ làm bữa cơm."
Hôm nay mấy bà chị bán thịt thấy cậu dẫn theo trai đẹp lạ mặt đến, không khỏi phấn khích.
"Cũng chưa có bạn gái á? Sao bọn đẹp trai bây giờ thích ế thế nhỉ?"
Không phải là thích ế, mà là chúng nó rủ nhau chơi gay thôi - Ngọc Hưng nghĩ.
Vẫn là tiết mục Hưng lọ lem nai lưng ra nấu cơm còn em đẹp trai ôm cún lăn trên giường.
"Mày rảnh quá thì lại đây phụ anh!!"
Mồm nói vậy chứ cậu không trông mong gì ở nó, thế mà lát sau nó đã đứng sừng sững sau lưng.
Căn bản là Hoàng Dũng cao tận 1m88 hình thể lực lưỡng còn Ngọc Hưng dáng người dong dỏng ở mức 1m72. Nên, Ngọc Hưng cứ có cảm giác có con titan đang đứng đằng sau cậu vậy.
Mà cảnh này quen lắm nhá huhu!! Sau đó em đẹp trai sẽ khom người liếm lên vành tai cậu, ngọt ngào nói rằng "Em ăn anh là đủ no rồi".
À, đấy là cậu nghĩ ra thôi, chứ thực tế rất khốc liệt. Khi mà.
"Sắp cháy rồi kìa."
Tá hỏa một hồi mới biết mình bị troll, hóa ra cậu còn chưa bật bếp nói gì đến cháy thịt.
Quay lại đối mặt với nó, đang định tuôn một tràng thì nó khom người đưa mặt nó tới sát mặt cậu. Khoảng cách giữa hai chóp mũi là 1cm.
"Nghĩ gì?" - Nó hỏi cậu.
Ở cự li gần sát sàn sạt thế này, Ngọc Hưng không giấu được tầm nhìn tham lam của mình. Cậu cứ nhìn đôi môi của hắn.
"Anh nghĩ nếu mày là gay thì hay biết mấy." - Nói xong, mặt cậu đỏ lựng.
Đến mơ cậu cũng không mơ được cảnh tượng hiện tại.
Hoàng Dũng vòng một tay ra sau lưng Ngọc Hưng, nhẹ nhàng kéo cậu dán lên người hắn. Đồng thời tay kia nhanh nhẹn áp lên gáy cậu.
Hắn nghiêng đầu đặt lên môi cậu cái hôn phớt.
Hoàng Dũng định rời môi thì bị Ngọc Hưng vòng cánh tay qua cổ, Ngọc Hưng kéo hắn lún sâu vào nụ hôn đó.
Từ hôn phớt đã chuyển sang hôn sâu, lưỡi của cả hai cũng đã tìm đến nhau.
Cả hai hôn nhau một lúc lâu, dây dưa một hồi tưởng như không ai muốn dứt. Đến lúc lưu luyến dứt ra được thì Ngọc Hưng đã xụi lơ.