Rồi từ hôm đó, cứ đến trưa Ngọc Hưng lại tự giác đến đu cửa phòng của Hoàng Dũng mặc cho có bị đánh đuổi.
Được một thời gian thì cậu dám tăng thêm cả suất ăn nhờ bữa tối.
"Mai anh lĩnh lương, anh bao chú đầu tiên."
"Khỏi đi."
Nếu như cậu dạng càng ra ăn như đứa đầu đường xó chợ thì hắn lại ngồi khoanh chân, lưng thẳng, vô cùng nghiêm chỉnh. Thiết nghĩ ăn cơm mà nó làm như ngồi thiền không bằng.
Mà cũng lạ cái thằng này, suốt ngày rú rú trong nhà mà đào đâu ra lắm tiền xài thế? Rich kid à?
Đang ăn thì có cuộc gọi đến, chắc mẩm chó Nam nên Ngọc Hưng lại lười biếng huých huých tay Hoàng Dũng nhờ lấy hộ điện thoại.
Hắn cũng lười, chỉ giơ chân ra kẹp cái điện thoại giữa hai ngón mà kéo đến cho cậu. Hảo tâm di chân nhấn nghe hộ.
"Sủa đi chó." - Cậu vừa nói vừa nhai nhóp nhép.
Ngoài dự kiến, vang lên là giọng của Quân khiến cậu giật thót tim.
"Là tôi mà."
Cố nuốt trôi cơm, Ngọc Hưng láo lếu lau tay bừa vào cái áo phông trắng hắn đang mặc rồi chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Tim cậu đập thình thịch.
"So ry so ry, tôi nhầm sang thằng bạn. Có chuyện gì à?"
"Chiều này tôi có ca làm nhưng mà lại có chút chuyện... Không biết nhờ a--"
"Định nhờ tôi làm thay cậu?"
Chắc vì cậu thẳng thừng quá nên chàng Quân có chút bất ngờ, ngỡ như đang nói chuyện với người ấy. Lặng một lúc mới ngại ngùng nhờ vả cậu.
Nhưng mà chiều nay có anh giảng viên đẹp trai dạy mà, chưa kể tuần này cậu trốn nhiều quá rồi.
Nhưng mà....
"Để xem đã, có gì tôi gọi lại sau."
Cậu quay vào phòng ăn nốt bát cơm rồi bỗng dưng đơ ra một hồi. Để đến khi thằng nhỏ láo toét kia huơ chân trúng đầu mới tỉnh.
Ông tướng kia nằm chình ỉnh trên giường chỉ để cậu lủi thủi một mình rửa bát.
Cmn, thấy na ná cảnh vợ chồng sống chung rồi đấy.
Nâu nâu, đây là cảnh nàng lọ lem xinh đẹp Hưng sociu bị con của mụ gì ghẻ bắt nạt!
"Mai mua thịt bò nhá!"
"Đéo."
Rửa xong cậu không về ngay mà leo tõm lên giường nằm cạnh hắn, bị phũ phàng đạp lăn xuống thì lại gắng gượng leo lên.
"À mà chú mày tên gì thế nhỉ? Quên mất không hỏi."
Sau mấy lần đạp, hắn chẳng buồn động chân nữa, quay ngoắt sang một bên, nửa chừng nói.
"Dũng."
"Anh tên Hưng, mà mày bao nhiêu tuổi cơ?"
"17."
.....
Giề??? Giề???
Cậu hốt hoảng nhảy như cào cào bay ra khỏi giường.
Trời má, em chưa 18 à?! Chời chời, cách xa nó ngay không vớ vẩn phải ngồi tù mọt gông bóc lịch đếm xuân qua thì bỏ mẹ.
Cậu còn nghĩ có khi nó hơn tuổi mình nhưng vì nó là em họ bạn mình nên đương nhiên nó là em mình luôn.
Cậu ít ra cũng 21 chứ đùa, hơn nó tận 4 tuổi đó sao??
Chời má cỏ này xanh mượt quá, lão gia không nhai!
Thấy cái kẻ ăn bám kia xoắn xuýt xách dép chạy về phòng, hắn chỉ cười khinh khỉnh rồi ngủ.
Người huynh đệ xinh trai moe moe nhất thế gian: Nè nè em họ mày 17 thật à?
Người huynh đệ nhiều tư tình nhất thế gian: Mới tốt nghiệp cấp 3, mới qua sinh nhật xong, giờ tròn 18 hay sao ý?
Xong thằng Nam còn bo thêm cái tin nhắn cảnh cáo.
Người huynh đệ nhiều tư tình nhất thế gian: Nó thẳng không cong nổi đâu, chưa kể nó còn không ưa gay lắm. Biết điều nghe chưa?
Người huynh đệ xinh trai moe moe nhất thế gian: Ư ư, Nam hư lắm, đã bảo Hưng chỉ iu mình Nam thôi à! [icon mắt trái tim].
Xong, thằng Nam block tin nhắn của cậu.
Khốn nạn, lừa nhau.
Rồi nhớ ra việc được nhờ, cậu đắn đo mãi. Rõ ràng Quân là người mà cậu đơn phương lâu nhất từ trước tới giờ đó. Đơn phương được 2 tháng nay rồi đó, chứ bình thường cậu gắng lắm cũng chỉ cự được 2 tuần thôi.
Haizz chọn con tim hay nghe lí trí?
Nằm trên giường buồn buồn gõ gõ tay lên vách tường để rồi bật dậy chạy sang phòng bên.
"Hey cu em, rảnh không? Muốn đi làm thêm không? Đảm bảo chỉ với 1 chiều! Chú em sẽ có 200 tỉ lận! Nào! Nhanh nha--"
Cái dép bông từ trong phi ra suýt táng vô đầu cậu.
Đến khi không thấy dép bay ra nữa, Ngọc Hưng mới cúi thấp người, rón rén trườn bò, lăn vào trong phòng của hắn.
Hắn nằm trên giường còn cậu ở dưới nền nói lên.
"Chú em rảnh mà nhỉ? Chiều đi làm thêm giúp anh chun chút... Hihi đẹp trai thế này thì không phải bưng bê nhiều lắm đâu. Đi mừ ư ư, cứu anh đi ư ư."
Ai ngờ bản mặt của hắn tự dưng lòi ra, ánh mắt cá chết từ trên nhìn xuống đối diện với cậu, hại cậu đứng tim tưởng ngất đến nơi.
"Tôi được gì?"
Cậu nhắm tịt mắt lại, theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, hai tay che ngực. Một tư thế nữ nhi bất khuất đến giây cuối cùng trước dâm tặc!
"Nhanh."
"Thì được anh mày nấu cơm free cho ăn."
Ai ngờ hắn dí cái bàn chân lạnh ngắt lên phần bụng mềm mềm cute của cậu khiến cậu buồn buồn giãy đành đạch.
Hết chịu nổi, cậu chữ chặt cổ chân hắn ngăn lại.
"Chứ mày muốn sao?"
Mẹ, làm như mày là Gia Cát Lượng đang suy tư bày binh bố trận chuẩn bị xuất quân ra đánh không bằng.
"Không làm phiền tôi nữa."
Ư ư ư ca này cũng khó lắm nha. Không làm phiền nó tức là không được giao tiếp với nó, tức là không được bước vào phòng nó lại tức là không được ăn thịttttt. Aaaaaaa không ăn thịt không chết nhưng mà buồn miệng lắm đó huhuhu!!
Nũng nịu là sở trường của cậu, thế nhưng bày ra cái điệu nũng nịu với thằng chập mạch này thì... Đắp chiếu là cái chắc.
Haizz, vì tính mạng nên Ngọc Hưng đành buông tha cho hắn, buồn rười rượi đi ra ngoài, buồn rười rượi cúi đầu chào.
Chưa quá 10 giây lại bay vào ôm chân hắn.
"Ok anh không làm phiền mày nữa đâu!"
Sau đấy cậu đưa cho hắn cái thẻ nhân viên với địa chỉ quán, dặn đủ điều, lúc nó mới bước ra khỏi phòng lại tới căn dặn đến phát chán thì mới an tâm đi học.
Bất chợt nó hỏi cậu.
"Anh là gay?"
Không suy nghĩ đáp lại luôn.
"Thẳng tưng."
Dường như ánh mắt của nó có chút gì đó đỡ thù địch hơn. Có lẽ nó không ưa gay thật. Dẫu sao thì cũng không cấm được, cái gì cũng có hai mặt của nó thôi.
Nghĩ lại cái vụ come out bị ông bà già đánh bể đầu, họ hàng hắt hủi đành phải trốn lên tận đây học, Ngọc Hưng chỉ biết chép miệng một cái rồi cười nhạt cho qua.