Anh giảng viên hôm nay vẫn đẹp trai, giọng ảnh vẫn du dương đi sâu vào lòng người.
Chỉ có điều, cuối buổi học anh giảng viên nói ảnh sẽ chuyển ra tỉnh khác cưới vợ.
Xong con ong.
Từ giờ bói đâu ra động lực đi học nữa đây!!
Ôm trái tim đau thương trở về xóm trọ, trên đường đi tình cờ thấy em trai đẹp đang ôm một em cún nhỏ nhỏ trắng xinh.
Dễ thương cá!!!
Mon men phi xe tới gần, Ngọc Hưng huýt sáo nói.
"Không chê anh nghèo. Lên xe anh đèo~"
Trêu vậy mà em đẹp trai đi tới ngồi sau cậu thật.
Về đến nhà, cậu sang luôn phòng em trai đẹp để nựng chó.
"Ở đây chứa được một con chó thôi."
"Anh mày không phải chó!!"
Nghĩ nghĩ, nói.
"Là chó thì cũng là con chó mê trai nhất quả đất hí hí."
Hết thuốc chữa - Hoàng Dũng nghĩ.
Con cún trắng tinh này mới được hắn mua lại về nuôi. Ban đầu hắn định mua một con godlen nhưng đến nơi lại bị thu hút bởi con cún trắng nhỏ nhỏ này.
Con cún này trông dễ cưng vậy nhưng khá là hung dữ - Chủ tiệm thú cưng nhận xét. Thế mà hắn vừa vươn tay lại gần, nó đã lân la lân la đến liếm tay hắn.
Chủ tiệm cùng hắn đưa ra kết luận chắc nịch "Một con chó mê trai".
Nghĩ đến đây hắn lại run run người nén cười.
"À! Nó tên gì vậy?"
"Chưa đặt."
Ôi trời ơi con cún nhỏ nhỏ ước chừng chỉ bằng bắp chân của em trai đẹp, mắt to sáng long lanh, lông mềm mượt trắng muốt, cưng muốn xỉu.
"Đặt tên nó là Dũ---"
Thằng Dũng lại kẹp cổ cậu đe dọa.
"Gọi nó là Hưng." - Hắn nói.
"Aaaaaa!! Đù mẹ không được!! Đấy là tên anh mà!!"
Ngọc Hưng thút thít ôm em cún trong lòng. Mới đầu còn không chịu, sau thì thấy mình cũng dễ thương, em cún cũng dễ thương.
Nên đặt tên giống nhau, hihi.
"Hưng Hưng Hưng."
Lập tức, em cún nhảy khỏi vòng tay cậu, chạy tới lao vào lòng hắn.
"Hưng Hưng Hưng." - Hắn lại gọi lần nữa mặc dù con cún đang trong lòng hắn.
"Gừ gừ!!!" - Bạn nhỏ Ngọc Hưng gầm gừ.
Hoàng Dũng che miệng mỉm cười, ra lời nhận xét "Hưng nhỏ dễ bảo, Hưng lớn kia vứt đi".
"Mày gọi lại lần nữa xem!"
"Hưng Hưng Hưng."
Thế là Ngọc Hưng bổ nhào tới cùng hắn ngã lên giường, giữa họ còn có em cún nhỏ.
Cún nhỏ liếm liếm mặt hắn, lại quay sang liêm liếm mặt cậu.
Cậu với hắn vô thức nhìn nhau bật cười.
_________________________________
Học xong ca chiều, Ngọc Hưng ghé qua chợ mua ít đồ về nấu.
Trong khi đó ở cửa nhà cậu có hai thanh niên đang đứng đợi.
Một trong số đó là Vũ Tuấn.
"Sao giờ này vẫn chưa về?? Có phải bị bắt cóc không?? Đm đm. Để anh đi tìm!" - Hồ Tuấn bức xúc.
"Anh đừng tự biến mình thành hạ đẳng." - Cậu thanh niên bên cạnh khuyên bảo.
Gãi gãi chỗ tóc ngắn ngủn sau gáy, Vũ Tuấn nhìn thấy ở cổng có dáng người xuất hiện.
Mồm nhanh hơn não, hô lên.
"Hưng! Hưng!"
Vừa dứt tiếng gọi, một con chó nhỏ phi tới ào vào lòng Vũ Tuấn, khiến Vũ Tuấn "??????".
Ngay sau đó đi tới là một thằng đực rựa, xem chừng là chủ của con chó này.
Nuôi một con chó mê trai rất mệt - Hoàng Dũng thở dài. Xong, hắn muốn xin lại con chó thì Vũ Tuấn không cho.
Hỏi lí do, thì Vũ Tuấn nói "Ai bảo nó tên Hưng".
"Tôi không thích gây gổ, trả tôi."
Vũ Tuấn muốn nổi cáu thì cậu thanh niên bên cạnh vỗ vỗ vai khuyên bảo lần nữa "Sang lên anh".
Giữa lúc này, lại xuất hiện người nữa ở cổng. Tưởng là Ngọc Hưng thế nhưng lại là Hoàng Nam.
Thành ra Ngọc Hưng không hề biết trước cửa nhà mình đang có bốn thằng đàn ông đứng canh như chó.
Hỏi Ngọc Hưng lúc này đang làm gì, thì cậu xin trả lời rằng cậu đang đi xin việc.
Mãi tận 7 rưỡi mới lết về. Về thì thấy cửa nhà đã mở.
Thì thấy cảnh bốn thằng con trai rúc trong cái phòng bé tẹo của mình.
Cả bốn không nhận ra, chỉ có em cún ngửi ngửi rồi chạy ra cửa nhìn cậu rồi vẫy đuôi rối rít.
Cúi xuống nựng cún nhỏ, nhận ra trong phòng toàn người quen thì mới bước vào.
Đầu tiên là em đẹp trai, chó Nam, Vũ Tuấn, em trai của Vũ Tuấn hình như tên Ngọc.
Vũ Tuấn thấy Ngọc Hưng thì bồn chồn, hai tay đặt lên đùi, dáng ngồi cứng ngắc.
"Ai phá khóa cửa?" - Ngọc Hưng hỏi.
Lập tức, tất cả ánh mắt dồn về phía Vũ Tuấn.
"Ai bảo em về muộn? Thằng Nam đã báo với em là... là hôm nay anh đến đây rồi mà!!"
Ngọc Hưng đưa lại em cún cho em trai đẹp, em trai đẹp đứng dậy trở về phòng.
Xoa xoa thái dương, xoa xoa cái bụng, Ngọc Hưng bảo tất cả đi ăn rồi nói chuyện tiếp.
Thằng Nam nghe thế thì rủ thằng Dũng đi chung cho vui, thằng Dũng lắc đầu không thích nhưng vẫn bị thằng Nam nhét vào xe.
Ba thằng đực rựa chen chúc ở hàng ghế sau rất khó chịu, chưa kể còn có thêm một con cún thích leo từ đùi trai đẹp này sang đùi trai đẹp khác.
Tính ra ở đây có 5 người tính là đẹp thì nó bám tất cả 5.
Vào một quán ăn quen thuộc, Vũ Tuấn gọi một đống món. Vì có quan hệ nên bàn của bọn họ được ưu tiên làm trước nên rất nhanh đã xong.
Bình thường thì đàn ông tụ tập ăn với nhau sẽ tưng bừng khí thế "Một hai ba dô! Một hai ba uống!". Thế nhưng ở đây chỉ có 5 thằng đực rựa im lặng ăn.
Cứ như các cổ đông ngồi họp không bằng.
Ngọc Hưng để ý, thằng Nam mọi hôm bất chấp hoàn cảnh nào cũng xông xáo được. Vậy mà bây giờ im như thóc. Rất kì quái.
Để ý kĩ hơn, nó thường tránh các món mà em trai Vũ Tuấn đang gắp.
"Ngọc phải không?" - Ngọc Hưng lên tiếng.
Cậu em trai Vũ Tuấn gật đầu.
"Hình như tôi với cậu bằng tuổi, cậu học trường nào đấy?"
"Kinh tế quốc dân."
Ở đây ai ăn thịt gà thì cứ bốc ăn, riêng cậu ta một mình mình xài dao nĩa cắt từng miếng. Tay không chút bẩn mà vẫn lấy giấy lau từng kẽ tay, xong, lấy ra tờ khác từ tốn lau khóe miệng.
Rất đậm chất quý sờ tộc.
Ăn xong, Vũ Tuấn đề nghị đi bar thì Ngọc Hưng nhất quyết muốn về ngủ.
Vũ Tuấn vẫn lẽo đèo theo Ngọc Hưng đến tận cửa nhà lần nữa. Lần này Ngọc Hưng mất kiên nhẫn nói.
"Chúng ta chia tay rồi!"
"Quay lại được mà."
"Ngộ nghĩnh nhỉ? Anh xem đập vỡ cái bát thì cái bát có lành lại được không?"
Vũ Tuấn nhìn bàn tay mình từng đập không dưới trăm cái bát, hơn ai hết hiểu điều đó.
Đầu óc đơn giản nên hiểu theo nghĩa đen....
"Em chưa đập bát bao giờ à? Sao mà lành được?" - Vũ Tuấn nói.
"Đó! Cũng như em với anh thôi!"
Ngay lúc căng thẳng, bạn nhỏ Ngọc cắt ngang.
"Ai bảo bát vỡ không lành được? Tra google ra đầy cách đây này. Thời đại nào rồi còn lôi cái ví dụ cũ rách vậy?"
Giận đến đỏ mặt với cặp anh em đáng ghét này, Ngọc Hưng đi vào phòng em trai đẹp như đúng rồi, đóng cửa lại.
Hôm nay chạy đi chạy lại xin việc ức chế phát chết, về đến nhà còn gặp mấy đứa hãm.
Má nó, cậu muốn điên lắm rồi.
Không ai nói gì với ai, Ngọc Hưng lôi chiếu ra trải xuống nền nằm ngủ.
"Lên đây." - Hắn bất thình lình nói.
Không tin vào tai mình, cậu tự nhủ nghe nhầm, cứ thế mà cuộn mình lại ngủ. Phải đến khi bị bế xốc lên giường thì mới bàng hoàng hoang mang.