Hey! Ngoan Ngoãn Làm Công Của Ta Đi!

Chương 10



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cộc cộc cộc!” tiếng gõ cửa vang lên, hai người lập tức tách ra, Jaejoong xoay người vỗ vỗ gương mặt có chút nóng của mình, mà Yunho làm bộ như đang nghiêm túc sửa sang lại âu phục, hơi mất tự nhiên nói, “Vào đi.”

“Tổng tài, đây là tài liệu anh kêu người tìm tới, xin mời ngài xem qua.”

Thanh âm hơi trầm thấp thu hút sự chú ý của Jaejoong, không để ý gương mặt đang nóng hừng hực mà quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này đầy uy hiếp, đôi mắt to đó chỉ trong giây lát trở nên không có cảm xúc,nheo mắt lại hướng về phía người mới tới nhanh chóng quan sát toàn thể hết 360°.

Vóc dáng cao cao, một thân mặc tây phục màu xám, càng khiến cho cơ thể trở nên thon dài.Mái tóc đen dày che phủ trước trán, mặc dù bị mắt kính gọng đen kia che khuất, bất quá, đằng sau cặp kính đó vẫn toát ra một loại khí tức khó tả khiến cho Jaejoong cực kỳ nhanh nhạy mà phát hiện ra.

Người mới tới thầy Jaejoong vẫn tiếp tục dùng tia X, tia Y liên tục quét qua quét lại trên người mình, chẵng những không hề mất tự nhiên, ngược lại còn quay qua Jaejoong nở nụ cười đầy sáng lạn.

‘Rầm –’ Dây thần kinh của Jaejoong lập tức trở nên căng thẳng, nội tâm hoạt động hết sức kịch liệt.

– Thân người khá là cao đó ~ ~ nhưng mà so với mình vẫn còn kém chút

– Cười cười cười!! Cười cái P a, bộ tưởng mình mắt một mí thì đẹp trai lắm sao?!! Cùng lắm chỉ có thể coi là đáng yêu!!! Đáng yêu thôi!!!!

– Còn gương mặt bánh bao này?! Có tin tôi bảo Yunho tố cáo cậu cái tội ăn cắp bản quyền hay không!!!

– Toàn thân từ trên xuống dưới từng lỗ chân lông đều tản ra khí tức của tiểu thụ, trời sinh là nhược thụ a nhược thụ a!!!!

– Phong thái lớn lên trông tốt như thế, vậy mà  lại cam chịu tới đây làm thư ký, nhất định là có mục đích gì!! Chẳng lẽ??

Nhìn người mới tới phía xa xa kia đang nói chuyện với Yunho, Jaejoong ngồi trên ghế đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chẵng lẽ tên đó mơ ước Yunho của mình?!!

Nghĩ tới đây, Jaejoong bất chợt vỗ bàn đúng dậy, đôi chân thon dài đi về phía hai người vẻ mặt đang đầy kinh ngạc kia.

“Yunho ~” đi tới trước mặt Yunho, không hề suy nghĩ mà đem tách hai người ra, hướng người mới tới bĩu bĩu môi, “Không giới thiệu cho tôi biết cậu ấy là ai sao?”

Người mới kia, nụ cười trên mặt chợt lóe lên đã biến mất, thay vào đó là gương mặt không chút biểu cảm.

“Ai?” nhìn nét mặt người kia trở nên không thoải mái, trong lòng Yunho thầm suy nghĩ, trái tim nhất thời có chút ngọt ngào nổi lên, “Đây là thư ký của tôi, Kim Kibum, tốt nghiệp thạc sĩ của Đại học Quản lý Công thương Seoul.”

Người mới tới khẽ mỉm cười, vươn tay, “Ngài khỏe, tôi là Kim Kibum, lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo nhiều hơn!”

“Kim Jaejoong ~” nhàn nhạt phun ra ba chữ, Jaejoong giả vờ như không thấy bàn tay vươn ra của đối phương, hai cánh tay vòng lại, nhìn chằm chằm người gọi là Kibum hỏi, “Thì ra là Kim tiên sinh đây tốt nghiệp đại học Seoul đầy nhân tài a, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, tại sao cậu lại cam chịu vào công ty làm một thư ký nho nhỏ chứ? Bằng khả năng của Kim tiên sinh, hoàn toàn có thể tìm được một vị trí tốt hơn nhiều!” ánh mắt thản nhiên, làm cho người ta không hiểu rốt cuộc những lời này của cậu là có ý tứ gì.

“A a” dường như không để ý tới, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một góc nhỏ, “Công ty của Kim thị là công ty đứng đầu trong nước, cho nên tôi muốn bắt đầu từ nền tảng cơ bản để có thể học hỏi được nhiều kinh nghiệm hơn, huống chi, tôi thế nhưng là thư ký chính của tổng tài, cho nên cũng không tính cái gì gọi là cam chịu cả. Hơn nữa,” đối phương bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt cố ý hướng về phía trên người Yunho, “Nơi này có một người mà tôi không thể nào buông ra được.”

Xem đi xem đi!!! Tôi đã nói rồi, hắn tới nơi này nhất định là có ý đồ với Yunho của tôi, trong lòng Jaejoong sắp phát điên rồi, liếc xéo Yunho một cái, ý muốn nói cái đồ chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!!Âm thầm nắm chặt nắm tay, không cho da mặt có chút vặn vẹo nào, Jaejoong nở nụ cười nhẹ, “Thật sự sao?? Người kia đối với cậu nhất định rất quan trọng đi? Là cậu… thích người đó?”

“Phải”, đối phương đồng ý gật đầu, “Có thể nói như thế!”

“Xem ra Kim tiên sinh thật đúng là người đầy tình cảm a!” Tôi nhẫn ~ ~ ~

“Hoàn hảo, so với những người khác thì còn thiếu chút nữa a ~ ~”đối phương ý vị thâm trường mà bồi thêm một câu, “Vẫn còn những kỷ niệm nhớ mãi không quên!”

Đáng tiếc là Jaejoong đang đắm chìm trong tức giận khi gặp phải “tình địch” căn bản không thể nghe gì vào tai, “Phải không? Tôi cảm thấy Kim tiên sinh rất lợi hại, có thể có người như vậy sao?”

“Ha ha, nhưng mà tôi đã gặp được a, không chỉ một người đâu!”

“Oh ~ có cơ hội nhất định phải gặp mặt một lần!”

“Nhất định sẽ có cơ hội! Nói không chừng anh Jaejoong còn biết đó!”

“Anh Jaejoong?” Cảm tình của Jaejoong đối với người trước mắt này đã xuống tới mức âm rồi, nhanh như vậy liền bắt đầu làm quen thân rồi, tôi cũng muốn xem thử cậu kế tiếp sẽ làm gì.

“Đúng vậy, anh Jaejoong a! Cứ gọi là Kim tiên sinh này Kim tiên sinh nọ rất xa lạ, về sau em sẽ gọi anh là anh Jaejoong, anh có ngại không?”

<Hừ ~ ~ tôi là phi thường để ý đó!!> Jaejoong ở trong lòng khinh thường nói, giọng nói càng ngày càng trở nên cao hơn, “A? Anh Jaejoong?? Thật là không dám nhận! Tôi nếu so với cậu có khi nào nhỏ hơn không?”

Ánh mắt đối phương híp lại, trong tâm hiểu rõ mà cười cười, “Không đâu, anh Jaejoong sinh năm 86, em là 87, cho nên….”

“Làm sao cậu biết?!?” Jaejoongcảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt.

“A a~ ~” người mới tới sờ sờ cằm, không để ý ánh mắt đầy sắc bén của Jaejoong, tiếp tục nói, “Vì người kia, hiểu rõ người thân xung quanh người ta một chút cũng là điều nên làm đi.” Nói xong còn tự khẳng định là gật gật đầu.

“Cái gì!!!” Jaejoong cũng nhịn không được nữa, tựa như một con mèo đang đói bụng bị đoạt lấy thức ăn, lông mao toàn thân đều dựng thẳng lên cả rồi, chỉ hận không thể vươn móng vuốt đem khóe miệng người trước mắt vẫn đang mỉm cười xé cho nát vụn ra.

“Nhìn bộ dáng anh Jaejoong như vậy, dường như biết người mà em đang nói tới là ai ~”

“Nếu như nhớ không lầm, tôi hình như chưa đồng ý cho cậu gọi tôi là anh Jaejoong~ hay là trí nhớ của tôi không tốt đây,” Jaejoong dừng một chút, “hay là nói ~ trí thông minh của Kim tiên sinh có vấn đề?”

Kỹ thuật nói chuyện rất cao siêu a, người mới tới xấu hổ ho khan một cái, một lần nữa lên tinh thần, vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt vai Jaejoong, ánh mắt lại liếc về phía Yunho, “Ai nha ~ anh Jaejoong thật là biết nói giỡn nha, trí thông minh của em sao có vấn đề gì được, anh Yunho nói trí thông minh của người ta rất là cao đó!”

Jaejong đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Yunho vẫn đang đứng làm cảnh bên kia, ánh mắt đó, mặc dù không tính là đại hung đại ác cho lắm, cũng chẳng tới xảo trá âm hiểm đâu, nhưng trong nháy mắt khiến cho Yunho cảm thấy có một làn khí lạnh bắt đầu chậm rãi lan tỏa từ bàn chân lên khắp người mình, ngay cả da đầu cũng thấy tê dại rồi.

Yunho cào cào tóc, thành thật  khai báo, “Trí thông minh của Kibum quả thật khác với người bình thường.” Ai nha ~ ~ rõ ràng là mình nói lời chân thật a, tại sao ánh mắt Jaejoong càng ngày càng lạnh lẽo vậy?!  Yunho cho dù có có ra sao vẫn là một tên ngốc, trải qua mấy ngày học tập cùng người nước ngoài giao lưu, cũng học xong quan sát nét mặt. Nhìn gương mặt Jaejoong trong tích tắc trở nên âm trầm hẳn, Yunho biết Jaejoong thấy hắn phụ họa thêm cho Kibum mà phát ghen rồi ~ ~

“Sắc mặt anh Jaejoong hình như không tốt lắm, thân thể có chỗ nào không thoải mái đúng không?”

Rõ ràng là lời nói quan tâm, nhưng kết hợp với bộ mặt đáng đánh thì như thế nào cũng không hợp nổi. “Thật sự rất cảm ơn sự quan tâm của cậu, ngượng ngùng rồi, để cho cậu thất vọng, thân thể tôi rất tốt!!!”

“Được rồi, Kibum em cũng đừng trêu chọc anh Jaejoong nữa” Jaejoong vẫn đang xem cuộc chiến phải vỗ vỗ đầu Kibum, quay qua Jaejoong giải thích “Đây là em họ con của dì tôi!!”, , nếu như không giải thích, đoán chừng Jaejoong sẽ trực tiếp biến thành Bao công a, giấm chua cũng phải uống với số lượng có hạn thôi! o(╯□╰)o

“Ha ha ha ~ ~” Kibum rốt cục nhịn không được cười lên, mới vừa rồi thiếu chút nữa đem nó nghẹn đến chết rồi.

“Cậu, các cậu,” Jaejoong kinh ngạc vươn tay chỉ bọn họ. “Các người nói sự thật?”

“Không thể giả được!” Yunho xoa xoa mái tóc mềm mượt của Jaejoong, cười nói, “Không có lừa cậu đâu! Thật ra tôi cũng không nghĩ Kibum sẽ tới đây làm thư ký, chú Kim đem cậu ấy tới đây cũng làm tôi sợ hết cả hồn đây!”

“Thế – -” Jaejoong mân mê miệng, đánh rụng cánh tay đang phá hư kiểu tóc của mình, cực kỳ bất mãn “Cậu ban nãy sao không nói cho tôi biết?”

Yunho vẻ mặt vô tội mở ra hai tay, “Là do Jaejoong không hỏi a.”

“Cái đó,” Kibum rốt cục có thể khôi phục bản tính lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, không biết anh Jaejoong có thể giận nó không nha….

Jaejoong trong lúc nhất thời không thể thích ứng với người vừa mới cười thật tà mỵ nay lại nhăn nhó đến đáng yêu, hảo cảm trong lòng liền tăng lên, (Lời tác giả: kỳ thật bởi vì biết cậu ta là em họ của Yunho, cho nên mới phát sinh hảo cảm đi!)

“Gọi anh Jaejoong là được rồi, mới vừa rồi không phải gọi rất thuận miệng sao, anh rất thích! Nghe thân thiết hơn nhiều a!” hoàn toàn quên khi nãy không đồng ý cho người ta gọi anh Jaejoong rõ ràng là chính mình!!

“Vâng!” Kibum cười gật đầu một cái.

“Nhưng mà, theo như lời Kibum em nói, người không bỏ được chính là anh của em sao?”

“Đúng vậy, nghe dì nói anh lên Seoul, em do bận rộn viết luận văn tốt nghiệp nên không có thời gian cùng anh ấy gặp mặt, có chút lo lắng, dù sao anh ấy từ nhỏ cho tới lớn chưa bao giờ tới địa phương lớn như thế, sợ ảnh không quen!”

“Thế…” vẫn là có chút không yên lòng… Vạn nhất có tình yêu anh em thì sao a??

“Em quả thật có thích anh ấy, nhưng mà chỉ là tình cảm anh em với nhau thôi, anh Jaejoong  không nên hiểu lầm nha!” Kibum giơ tay phải lên, vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Em thề!”

“Cùng, cùng tôi nói, nói cái này làm gì! Hiểu….hiểu lầm cái gì, tôi, tôi có…có cái gì mà, mà phải hiểu lầm.”

Quan sát kỹ làn da trắng mịn của Jaejoong lờ mờ chuyển sang màu đỏ ửng, Kibum vứt cho Yunho một ánh mắt đầy ý vị thâm trường, khóe miệng Yunho cong thành một hinh cung nho nhỏ, ung dung nhìn Jaejoong.

“Ai nha!!” vì che giấu sự xấu hổ của mình, Jaejoong ôm cổ Kibum, “Kibum a, nếu là em của Yunho thì cũng có nghĩa là em của anh, về sau có gì khó khăn thì cứ tìm anh Jaejoong của em nha! Đúng rồi, hôm nay cùng Yunho về nhà anh đi, anh giới thiệu vài người bạn cho em làm quen.” xem ra đề phòng là hoàn toàn tiêu trừ, vì về sau.. Khụ, khụ, chính xác, chính xác là thời điểm làm tốt với quan hệ bên nhà chồng.

Được a!” Vẻ mặt Kibum cười đến thật vô hại.

“Kibum thật đáng yêu a, gương mặt bánh bao này quả là giống như đúc Yunho nha! Ánh mắt cười lên cũng nheo nheo lại quả thật rất đáng yêu đó!” hoàn toàn quên mất người gọi là Kibum BS ban nãy là ai.

“Anh Jaejoong cũng rất xinh đẹp, thật đó, em chưa từng thấy ai đẹp như anh Jaejoong, mắt to như vậy, da đẹp như vậy, vóc người cũng quá chuẩn, cùng vẻ ngoài anh của em hoàn toàn khác nhau!! Qúa xứng đôi!!”

“Nói cái gì đó!” lại xấu hổ nữa rồi, thấy ánh mắt Yunho híp lại như đang cười, Jaejoong cũng hé miệng âm thầm cười trộm.

Kibum nhìn không khí đầy kì diệu giữa hai người này, biết rằng ngày đổi cách xưng hô Jaejoong thành chị dâu đã không còn xa nữa. Thả lỏng cơ bắp một chút,Kibum nhìn về ngoài cửa sổ, ừ — tối hôm nay, nhất định sẽ là một đêm khiến người ta khó quên, một người khác……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.