Hey! Ngoan Ngoãn Làm Công Của Ta Đi!

Chương 14-2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

hey 14 2

Secretwind: quà noen cho mọi người đây, ta biết các tình iu đợi truyện nài muốn thành hươu cao cổ luôn rồi, nhưng mà đảm bảo thi xong ta sẽ ra đều a ㄟ(≧◇≦)ㄏ

—-

“Jaejoong a, không phải là đi hướng bên kia!”

“Jaejoong a, tại sao cậu lại quẹo trái?”

“Jaejoong a~ bên kia là cửa ra!”

Yunho nhìn Jaejoong lại một lần nữa mất phương hướng, ngón tay đang đặt trên môi, đôi mắt to thì đang quan sát chung quanh, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng cong lên một vòng cung đầy cưng chiều, quay bước trở lại, hai tay khoanh lại nhìn cậukhiến cho Jaejoong khó khăn cúi đầu, một cái chân bắt đầu vẽ vòng tròn ngay tại chỗ,Yunho che giấu ý cười, nghiêm túc hỏi, “Tại sao lại đi nhầm?? Không phải bảo cậu đi theo tôi sao?!”

“Tôi,” Jaejoong chợt ngẩng đầu lên, lúc chạm phải ánh mắt Yunho thì gương mặt nhỏ nhắn bất chợt cúi xuống, có chút ủy khuất, “Tôi không phải là lần đầu tiên tới trạm xe sao ~ ~ hơn nữa chân cậu dài như vậy, đi cũng nhanh, tôi lại theo không kịp.”

“Như vậy thì sẽ không lạc nữa!” Yunho đưa tay phải ra, bắt lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của Jaejoong, cảm nhận được người bên cạnh cứng đờ, khóe miệng lại một lần nữa cong lên, bước từng bước đi về phía trước.

Jaejoong ngơ ngác đi theo Yunho về phía trước, nhìn người nam nhân cao ráo có hình dàng như được khắc ra đi trước mình, khi phản ứng kịp, cúi đầu nhếch môi lộ ra nụ cười tươi như hoa.

Lên xe, Yunho lấy hành lý thu dọn lại gọn gang, theo bản năng quay đầu lại thì phát hiện Jaejoong ngồi trên ghế xoay tới xoay lui, đôi mắt to linh động đánh giá chung quanh, trong miệng còn lẩm bẩm, “Thì ra là bên trong xe lửa là như vậy a!” bộ dáng cứ như một đứa trẻ tò mò.

Yunho không khỏi cười ra tiếng, “Ha ha~” lập tức dẫn tới sự bất mãn của người bên cạnh, “Cười cái gì, tôi, tôi không phải là lần đầu tiên ngồi xe lửa sao, nhất định sẽ tò mò thôi!” không cần nhìn cũng có thể đoán được gương mặt nhỏ của Jaejoong đang tức giận.

Yunho vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của Jaejoong, lại bị Jaejoong đánh gạt tay đi, dẩu dẩu cái miệng, khuôn mặt nhỏ quay qua một bên, bất mãn nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Yunho lắc đầu, nghiêng đầu về bên phải một chút, xoa xoa lỗ tai đang lộ ra bên ngoài của Jaejoong, hài lòng nhìn thấy lỗ tai đó thoáng chốc chuyển hồng, hạ giọng nói, “Thật xin lỗi, Jaejoong,tôi không phải là cười nhạo cậu, chẳng qua là cảm thấy gương mặt cậu rất đáng yêu thôi!” ngữ khí mang đầy vẻ xin lỗi.

Jaejoong nhìn chằm chằm Yunho từ trên xuống dưới, dường như đang khảo sát độ thành thật của câu nói vừa rồi, cái miệng nhỏ nhắn vẫn như cũ chu ra, đôi mắt to liếc nhìn “Được rồi, lần này tôi tin cậu!”  sau đó lập tức quay lại đối mặt với cửa sổ, ngón tay còn không ngừng ở trên đó vẽ những vòng tròn, trong miệng lại bắt đầu lẩm bẩm gì đó.

Yunho nhướng nhướng mi, đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Jaejoong, bất quá Yunho cũng không có ý định vạch trần, ngáp một cái, đem đầu tựa vào phía sau ghế dựa, hai mắt nhắm nghiền. Hắn cũng muốn ngủ bù một giấc, tối hôm qua không biết vì sao Jaejoong vẫn không thành thật, cả thân thể hướng trên người hắn dựa vào, khiến cho hắn một đêm không thể ngủ ngon.

Yunho mơ mơ màng màng nằm mơ, mơ thấy mình bị một tảng đá đè lên người, có chút không thở nổi. Đang lúc giãy giụa Yunho bất chợt tỉnh lại. Xoa xoa ánh mắt, nhìn cây cối chợt lóe một hàng dài bên ngoài của sổ, Yunho nhắm mắt lại, muốn đổi một tư thế khác chuẩn bị ngủ tiếp, lại nghe thấy một tiếng “ưm” bất mãn bên cạnh, “A~ đừng nhúc nhích~~”

Yunho kinh ngạc cúi đầu nhìn, mới phát hiện hóa ra là Jaejoong đem đầu dựa vào vai hắn ngủ rất say.

Mái tóc màu vàng xõa trên quần áo mình, ngẫu nhiên sẽ có một vài sợi tóc không nghe lời mà cong lên, cái mũi cao thẳng nhỏ nhắn hô hấp những hơi thở đều đặn, xuống chút nữa, là đôi môi mím chặt đỏ hồng, Yunho vươn bàn tay thon dài tại chóp mũi kia mà nhẹ nhàng điểm điểm vài cái, liền khiến cho Jaejoong bất mãn, vươn tay bắt lấy lỗ mũi, cái miệng cong lên hừ hừ vài tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Yunho vỗ vỗ trái tim đang hoảng sợ của mình, cúi đầu quan sát nét mặt đang ngủ tựa như thiên thần của Jaejoong, dần dần tới gần gương mặt trắng nõn kia khẽ hôn một cái, sau đó từ trong túi đeo lưng lấy ra một áo khoác nhẹ nhàng khoác lên người Jaejoong, ôm lấy cậu, suy nghĩ dần dần bay xa….

Giữa một đoạn ký ức dai, khi còn bé có một Jaejoong đáng yêu đội chiếc nón nhỏ màu hông, vừa gọi hắn là “Yun nha~” vừa lấy bàn tay mũm mĩm nắm lấy tay hắn tò tò đi phía sau.

Có cuộc sống khi vừa mới tới Seoul, và cảnh gặp mặt với Jaejoong trong phòng tắm.

Cũng có Jaejoong đầy mê hoặc lòng người vào bữa tiệc đêm đó.

Còn có Jaejoong vào những ngày bình thường vừa đáng yêu vừa gợi cảm, vừa mơ hồ lại vừa sắc sảo.

Nhớ tới ngày nói với dì YoungHee và Changmin sự thật, khiến cho bọn họ lâm trận phản bội.

Bộ dáng kinh ngạc của Changmin đêm đó, cứ như là gặp phải quỷ, khiến cho Yunho cười mãi không thôi.

Changmin vỗ đùi từ trên ghế bật dậy, đi chung quanh hắn vòng vo mấy vòng, bộ dáng khâm phục hắn sát đất, trong miệng còn nói, “Em giúp đỡ anh Jaejoong che giấu, nguyên lai cuối cùng người bị che lại chính là bọn em a.”

Thế nhưng Yunho cũng không đem tất cả mọi chuyện lộ ra ngoài, về chuyện Kibum hắn đều cất giữ lại, mặc dù sau đó Changmin có thẳng thắn nói với hắn là nó đối với Kibum có cảm tình tốt, nhưng dù sao chuyện tình cảm của hai người bọn họ được hay không vẫn là nên dựa vào hai người thôi. Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể hiều vì tâm lý muốn trả thù của Yunho, ngạch, hắn cũng nên có hình phạt nho nhỏ đối với việc Changmin trợ giúp Jaejoong lừa gạt — khiến cho đường tình yêu trước đó của hắn nhiều lần phải đi trên đường núi a.

Nghĩ tới đây, trên tay Yunho dần dần dùng sức, gắt gao giữ lấy Jaejoong đang dựa trên vai mình, trong lòng muốn nhanh chóng đem con người này buộc bên người, hai người vốn là ngươi tình ta nguyện, không ngờ còn phải dò xét qua lại, đi qua biết bao nhiêu con đường oan uổng a.

Không ngờ một chút lực này lại động tới Jaejoong đang tựa trên vai hắn ngủ say.Cảm thấy được đầu Jaejoong bất an mà giật giật,Yunho lập tức đem đầu tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, còn không quênkéo dài lỗ tai ra chú ý động tĩnh của người ngồi bên cạnh.

“A?” chỉ nghe thấy người bên cạnh kêu khẽ một tiếng, Yunho bỗng nhiên cảm thấy sức nặng trên vai không còn, phỏng đoán Tại Trung trong đầu nhất định là một đoàn tương hồ, cậu a nhất định là do đang suy đoán rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Đúng như dự đoán của hắn, Jaejoong tỉnh lại xoa xoa mắt, đã cảm thấy có chút không đúng, cái đầu mơ mơ màng màng xoay qua thì thấy được một gương mặt phóng đại.. Kêu lên một tiếng, sợ đánh thức Yunho, Jaejoong vội vàng vươn tay bụm miệng, ý thức được bản thân mình với vừa dựa trên người Yunho ngủ một giấc, trong đầu Jaejoong “ong ong”,vốn nhiệt độ trong xe lửa nhờ có máy điều hoa mà có chút cao, hiện tại nhiệt độ trên mặt lại còn tiếp tục cao hơn nữa.

Thử vươn tay ra trước mặt giơ giơ, xác nhận hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng cười trộm một cái, giống như một tên trộm đem đầu nhẹ nhàng tới gần, cẩn thận đánh giá Yunho đang “ngủ say.”

Lông mày dày đậm phù hợp với đôi mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, trong lòng Jaejoong thầm than thở một câu “Tại sao so với lông mi của con gái còn dài hơn vậy”, sau đó đem tầm mắt dời xuống phía dưới liền thấy một vết sẹo khá mờ. Cậu không khỏi nhớ tới những chuyện ngu ngốc  mà cả hai đã làm khi nhỏ, Jaejoong phì một tiếng bật cười, đây chính là nhân chứng cho tình yêu của bọn họ a.

Nụ cười này hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh, Jaejoong vụng về ho hẹ một cái, đoan đoan chính chính ngồi trở lại, không quên dùng khóe mắt nhìn thử xem Yunho đã tỉnh hay chưa. Đợi một lúc lâu, phát hiện không có bất kỳ động tĩnh gì, Jaejoong yên lòng, tiếp tục rình coi người ta.

Tiếp theo là đến cái mũi, Jaejoong bĩu môi, trong đôi mắt tràn ngập sự hâm mộ, nhìn sóng mũi cao thẳng kia, sau lại sờ sờ mũi mình, bản thân cũng có một cái mũi đẹp như vậy a. Nhiệt độ hơi thở từ mũi Yunho phả ra nhẹ nhàng tiếp xúc trên mặt Jaejoong, gợi nhớ lại cho Jaejoong về cuộc tiếp xúc thân mật tối qua, vì vậy tầm mắt đầy tự nhiên lại chuyển đến trên môi Yunho. Chính là nó đêm qua đã đem lại cho cậu cảm giác mất hồn, môi trên mỏng môi dưới lại dày, khóe miệng có chút nhếch lên, còn có nốt rùi nho nhỏ gần đó, Jaejoong vô tình lấy lưỡi liếm liếm môi  mình, xem ra rất thích hợp để tiếp tục hôn a. Đêm hôn đó, môi của cậu bị chính đôi môi này của hắn ngậm lấy, sau đó, sau đó đầu lưỡi còn bị quấn lấy, Jaejoong cảm thấy mặt mình sắp bùng nổ tới nơi rồi, sờ sờ lỗ tai đang nóng, âm thầm mắng mình thật không có tiền đồ, cứ như vậy thôi mà đã đỏ mặt rồi, thời gian sau này biết làm sao hả?!

Yunho híp mắt quan sát tất cả hành động của Jaejoong, lại đột nhiên thấy Jaejoong đỏ bừng mặt, biết cậu khẳng định nghĩ đến chuyện gì đó không cj rồi, chuyển động nửa người dưới một chút, hảo tâm nhắc nhở Jaejoong biết mình sắp tỉnh dậy.

Quả nhiên Jaejoong phản ứng cực nhanh, lập tức quay đầu đi, đem cả người dựa vào phía sau, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ như vừa kinh ngạc vừa quan tâm hổi, “Yunho cậu tỉnh rồi sao?? Ngủ có ngon không??”

Trong lòng Yunho cười thầm, xoa bóp cổ, cũng không vạch trần cậu, “Ừ, ngon lắm, chỉ là cảm thấy ngủ không thoải mái lắm.” nhìn Jaejoong bất chợt có phần bối rối, Yunho cũng bày ra một bộ dáng đầy quan tâm hỏi, “Jaejoong a, cậu mới nãy, cậu mới nãy có phải,” còn chưa nói hết đã bị cắt đứt, đầu Jaejoong lắc như cái trống bỏi, khuôn mặt nhỏ bị nhiễm cả một màu đỏ ửng, “Không có, tôi tuyệt đối không có từa trên người cậu ngủ, tôi tuyệt đối không có quan sát cậu, tuyệt đối không có, tôi thề!!” nói xong đưa một tay lên che mặt, còn lòng bàn tay phải thì hướng đối diện với gương mặt Yunho.

“Ách,” Yunho ở trong lòng cười sắp điên rồi, hắn chịu đựng lại mà kéo tay Jaejoong xuống, cho cậu một ánh mắt đầy hàm xúc, “Jaejoong, tôi biết” nhìn bộ dáng Jaejoong ngây ngô khiến Yunho càng muốn trêu chọc cậu, “Thật ra thì tôi biết, Jaejong tựa vào vai tôi ngủ, áo trên người tôi là do cậu đắp thêm, còn nữa mới ban nãy Jaejoong cậu quan sát tôi, mặc dù tôi nhắm mắt, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được.”

“Tôi,” Jaejoong vừa lúng túng vừa xấu hổ mà há mồm, muốn nói điều gì đó rồi lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác mở to hai mắt, màu đỏ trên mặt dần lan tràn, cuối cùng ngay cả cổ cũng đỏ cả lên.

“Tôi không có ý gì khác,” Yunho nắm lấy bàn tay đang nắm lại của Jaejoong, phát giác trên tay đều là mồ hôi, cảm thấy bản thân đã vui đùa thái quá, buông tay Jaejoong, Yunho dùng hai tay áp lên gương mặt đang nóng hổi của Jaejoong, nhìn hắn vào hai mắt cậu, từng câu từng chữ nói, “Kỳ thật tôi không có ý gì khác, kỳ thật trong lòng tôi cũng rất vui vẻ, thật vui vì những hành động đó của Jaejoong,” ánh mắt Jaejoong bắt đầu trốn tránh, Yunho biết cậu lại bắt đầu thẹn thùng rồi, thu hồi tay gãi gãi đầu, thở dài nói một câu, “Ai, nhưng mà tôi cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ, tại sao Jaejoong đối với tôi có những hành động đó tôi lại đặc biệt vui vẻ,” ánh mắt Yunho đầy chân thành nhìn gương mặt sắp nổ tung của Jaejoong mà tiếp tục nói, “Còn có nụ hôn buổi tối ngày hôm qua, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại có xúc động như vậy, nhưng mà cậu tối hôm đó, thật sự rất mê người, cho nên tôi mới…. Thật ra tôi vẫn không yên lòng, sợ cậu sẽ mắng tôi biến thái, đến bây giờ vẫn vậy, kỳ thật tôi vẫn muốn nói, Jaejoong à, nếu như cậu cảm thấy tôi biến thái thì cứ nói ra, tôi có thể rời xa cậu.”

Tâm tình sa sút khiến cho nội tạng Jaejoong bất ngờ bị co rút, cậu dùng sức lắc lắc đầu nói, “Yunho, tôi sẽ không đâu, thích con trai không phải biến thái, ở nước ngoài có rất nhiều, tôi căn bản cũng không để ý. Chỉ sợ trong lòng Yunho sinh ra nút thắt nào đó thôi.”

“Thật sự, cậu không phải là là đang an ủi tôi chứ?”

“Không phải đâu, tôi nói sự thật mà,” nhớ tới điều gì đó, Jaejoong có chút ngượng ngùng, giọng nói dần dần biến nhỏ lại, “Hơn nữa chính tôi cũng không phải giống vậy sao.”

“Jaejoong cậu mới vừa nói gì?” mặc dù nghe được, nhưng mà vẫn muốn làm bộ không nghe thấy mới là tốt nhất a.

“Không có, không có, tôi nói là không phải chúng ta nên xuống xe hay sao?”

“Ai?” Yunho nhìn theo tầm mắt của Jaejoong, thì ra là trong buồng xe chỉ còn dư lại hai người bọn họ thôi, có chút lúng túng, “Đúng, đúng vậy, chúng ta xuống xe đi!”

Nhìn bóng lưng Yunho vội vàng cầm hành lý xuống xe lửa, Jaejoong tự hỏi: có thật nên nghe lời Kim phu nhân nhanh chóng xuống tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.