Hey! Ngoan Ngoãn Làm Công Của Ta Đi!

Chương 3: Chậc chậc ~ ~ Sức mạnh của tình yêu a~



“Cơ thể của mình a, thật sự là vẫn còn sống a.” Đây là suy nghĩ của Yunho khi nằm trên giường nhìn lên trần nhà, sau khi ngày cải tạo thứ nhất kết thúc.

Haiz, muốn hỏi hắn tại sao lại nghĩ đến câu nói sầu não như vậy…. Như Yunho nói chính là rất thống khổ mới đúng, cái này so với khi ở nhà sáng sớm dậy làm việc còn mệt hơn.

“Người trong thành phố đúng là tự chuốc lấy cực khổ, còn dùng tiền để mướn người riêng về dạy rèn luyện cơ thể, cả ngày còn phải học mấy môn khó hiểu như vậy, nương a,thật đau khổ…” Cho nên, sau đó chính là sinh ra tâm lý lười biếng.

Chính vì vậy, sáng sớm ngày thứ hai khi Mẹ Kim tới gọi Yunho rời giường, Yunho đem chăn che kín đầu, lầm bầm nói

“Dì Young Hee a~ a~, có thể không vận động không, giường chăn mềm mại ấm áp như vậy, con còn muốn nằm thêm một lúc nữa, hơn nữa con đây…. Con cũng không phải người đầy thịt mỡ, thân thể vẫn còn rất tốt, tại sao lại phải tập luyện mệt chết như vậy?!

“Ai nha, Yunnie, dì không phải là vì sự mạnh khỏe của con sao?”

“Ngày hôm qua người ta còn chưa ngủ đủ đã kêu thức dậy, còn ở trong phòng vòng đi vòng lại làm biết bao nhiêu vận động, cái người kia thoạt nhìn thật sự quá kinh khủng, ngay cả cười một cái cũng không được, mệt chết con! Cái này là vì cái gì đây…. Để tốt cho con sao?”

“Yunnie a” Mẹ Kim ngồi ở trên giường “Con biết không, JaeJoong sắp về rồi!”

“Cái gì?!” Nghe nói như thế, Yunho không còn buồn ngủ nữa, mở to mắt nhìn Mẹ Kim, cố gắng giữ vững bình tĩnh, “Này, cái này cùng con đây…. Con, con, con có quan hệ gì?”

“Haiz…. Con không biết sao.” Mẹ Kim nhìn nét mặt phong phú của Yunho, giống như vô tình nói, “Đứa con trai kia của dì a, thích nhất người có vóc dáng đẹp, còn có thích mẫu người nói giọng chuẩn của Seoul nữa. Ừ — còn nữa, hiểu lễ nghĩa, có kiến thức cũng thích!”

Mới vừa nói xong, Yunho đột ngột ngồi dậy, “Con đi! Làm người không thể nửa đường đầu hàng! Nam tử hán đại trượng phu chịu chút khổ thì tính là cái gì! Dì Young Hee, dì chờ con một lát, con lập tức đi thay quần áo.”

“Được, dì ở bên ngoài chờ con a!” Nói xong khóe miệng kéo ra một nụ cười, đắc ý đắc ý mà đi ra ngoài.

Yunho mặc xong quần áo, đột nhiên phản ứng kịp thời, nói lẩm bẩm “Tại sao mình lại quan tâm JaeJoong để ý cái gì chứ?”

Suy nghĩ một lát, phi thường nỗ lực đưa ra một kết luận như sau “Chỉ là không muốn phá hỏng hình tượng trong lần đầu gặp mặt thôi!”

Các dây thần kinh trong não dường như cũng bỏ quên mất một cảm giác khác thường xuất hiện trong tim, Yunhosau khi mặc quần áo tử tế liền theo mẹ Kim xuống lầu.

Thật ra thì, sức mạnh của ái tình đôi khi quá mức rắc rối nhưng cũng rất mực vĩ đại … Bạn hỏi tại sao đột nhiên lại nói ra một câu triết lý phong phú buồn nôn như vậy ah??

Lần đầu tiên ở phi trường, khi nhìn thấy tấm hình của JaeJoong trong tay mẹ Kim, mặc dù phương thức gặp mặt có chút “Không chịu nổi mà đập vào mắt”, nhưng mà bất kể như thế nào cũng đã thành công khiến cho Yunho bị làn môi hồng, hàm răng trắng, đôi mắt to, nước da trắng như tuyết của người con trai kia khiến cho bản thân sinh ra một cảm giác không thể hiểu nổi.

Nói như thế nào đây?Văn vẻ nghệ thuật một chút chính là một cơn mưa phùn mùa xuân, một cơn gió mát mùa hè, một ánh nắng vàng rực rỡ mùa thu, một tia sáng mặt trời ấm áp mùa đông, dĩ nhiên,một người không biết tí chút nghệ thuật như Jung đầu gỗ đây làm sao có thể nghĩ ra những từ ngữ văn hoa như vậy được?!

Kỳ thật ra, ý nghĩ lúc đó của hắn chính là như thế này:cảm giác tựa như trong bãi đất trồng ngô đột nhiên phá hiện được một cây ngô cực lớn, cảm giác giống như lúc nuôi heo phát hiện đại hắc và tiểu bạch béo lên vậy. (đại hắc và tiểu bạch chính là 2 con heo ảnh nuôi)

Khụ khụ ~ ~ hơn một nửa chúng ta, có thể nhất định đang coi thường loại ý nghĩ vừa thực tế vừa kỳ lạ này của hắn.

Bất quá hắn có nói một câu khác nhưng thật ra lại rất chính xác:Tại sao một nam sinh lại có bộ dạng xinh đẹp như vậy chứ? Ừ ~ quả thật…. Bạn gặp qua chưa? Còn bạn? Còn có bạn bên kia, bạn thấy qua chưa?

Chúng ta lại nói tiếp, chính là bởi vì có một loại cảm giác rất kỳ quái, Yunho đây, cũng không tự giác mà muốn hiểu rõ người nọ hơn,kết quả là bằng tất cả phương pháp mà moi móc mọi tin tức từ mẹ Kim cùng người giúp việc,thật ra thì,bản chất phúc hắc của hắn chính từ lúc này mà xuất hiện, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng a!

Khụ khụ ~ lại nói lệch đề rồi, chúng ta nói tiếp….. Mới vừa nói đến Yunho bắt đầu muốn hiểu rõ Jaejoong, cho nên lập tức hành động.

Nhưng mà, hắn đem ý nghĩ “Vì sau này cùng Jaejoong hảo hảo sống chung, cho nên phải hiểu rõ cậu ấy”, có thể che giấu mục đích mà ngay cả hắn cũng không nghĩ ra được lý do,nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là ngay tại ngôi nhà Kim gia này, từ bên trong biệt thự lớn của Kim gia kéo rộng cho tới vài trăm dặm ngoài khuôn viên, thậm chí hơn ngàn dặm, trừ hắn ra,ngay cả toàn bộ người sai vặt và quét sân của mẹ Kim đều biết rõ ràng,vì vậytất cả bọn họ đều muốn nhìn thấy hai vị thiếu gia sớm ngày hỉ kết lương duyên(kết thành đôi) mà tận tình giúp đỡ.

Cho nên có một ngày,Yunho ngay sau khi tập luyện cũng không thèm tắm rửa mà bắt đầu “Âm mưu đen tối”đặt tay trước ngực, đầu ngó trước ngó sau,nhẹ tay nhẹ chân đi xuống lầu, mục đích chính là — gian phòng của Jang quản gia.

“Chú Jang, con đây…. Con….. Con muốn hỏi chú mấy vấn đề.”

“Ừ, lại muốn hỏi về Jaejoong thiếu gia phải không?!”

Yunho nghe nói như thế, thân thể vốn ngồi trên ghế không tự nhiên mà nhích tới nhích lui, hay bàn tay cũng xoắn lại với nhau.

“A? Chú, chú làm sao biết, hay quá, thật là lợi hại!” vừa kinh ngạc, vừa bội phục màthiếu chút nữa là vỗ tay tán thưởng.

Jang quản gia ở trong lòng cười trộm, cái này dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra đi, nói tới mấy vấn đề những ngày gần đây cậu hỏi đều là về Jaejoong thiếu gia a. Nhưng với nhiều năm kinh nghiệm làm quản gia,tuyệt đối có thể vui mừng mà không lộ ra mặt, rất điềm tĩnh nói,

“Tôi biết Jaejoong thiếu gia rất mau sẽ trở lại, cho nên đoán là cậu sẽ hỏi.”

“Oh ~ như vậy a.” Yunho hiểu rõ gật đầu một cái,căn bản không có chú ý tới trong câu nói trước đó của quản gia có một chữ “lại”.

Trong nháy mắt quay trở lại giai đoạn học sinh nhỏ hướng thấy giáo xin chỉ bảo,

“Cái kia, Jaejoong, Jaejoong cậu áy thích nhất thứ gì?”

“Ừ? Thích nhất?”

“Đúng vậy, con muốn đợi đến khi cậu áy trở về thì tặng cậu ấy một phần quà.”

<Cậu ấy thích nhất đương nhiên là cậu a, chẳng lẽ cậu muốn đóng gói mình lại, ở trên đầu còn gắn thêm một cái nơ con bướm thật to mà tặng cho Jaejoong thiếu gia sao?! Nhưngá, bộ dáng đó hình như cũng rất thú vị nha.>

Nghĩ tới nghĩ lui, Jang quản gia không khỏi đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của mình, không tự chủ mà bật cười, “Ha ha ha….. Ha ha.”

Cái này khiến cho Yunho có chút nghi hoặc, gãi gãi đầu, hình như vấn đề mình hỏi không có gì đáng cười thì phải, cẩn thận vươn một ngón tay chọt chọt người trước mắt đã cười đến điên cuồng kia, “Chú…chú Jang, chú sao vậy, con đây nói gì sai sao?”

Ai nha,dưới tình thế cấp bách mà kích động quay trở lại giọng địa phương Gwanju rồi.

“A? Không có, không có việc gì.” Ý thức được bản thân thất lễ, Jang quản gia ho khan mấy tiếng, vươn tay sửa sang lại cái nơ thắt hình bướm trên cổ, nói,

“Chẳng qua là vấn đề mới vừa rồi cậu hỏi có chút khó trả lời.”

“Sao, sao ạ?”

“Mặc dù nhìn Jaejoong thiếu gia từ nhỏ lớn lên, nhưng mà thật sự chưa từng thấy qua cậu ấy rất thích một vật gì đó, đương nhiên bây giờ thì có cậu.” tất nhiên nửa câu cuối cùng là nói thầm trong bụng rồi.

“Như vậy sao.” Gương mặt Yunho trong nháy mắt chảy dài xuống.

Thấy Yunho bởi vì rối rắm mà phồng lên gương mặt bánh bao, quản gia ở trong lòng hô to,Yunho thiếu gia a, van cầu cậu đừng lộ ra vẻ mặt như thế nữa, cậu chẳng lẽ không biết như vậy rất đáng yêu hay sao, đây là khí chất lão công của cậu?! Đã chạy đi đâu rồi a??

“Thật ra thì không cần chuẩn bị cái gì đâu, Jaejoong thiếu gia không có gì đặc biệt thích thú, chỉ đặc biệt chung tình với vóc người đẹp, có kiến thức, loại người nói lưu loát giọng tiêu chuẩn của thành phố Seoul, cho nên, Yunho thiếu gia, cậu phải cố gắng lên!”

Thật ra Jaejoong không kỳ thị dân quê, chỉ bất quá đây hết thảy đều là do mẹ Kim vì rèn luyện Yunho mà hàm hồ biên tập ra thôi.

“Tại sao giống y như những gì dì Young Hee đã nói vậy.”

 <Dĩ nhiên giống nhau rồi, là phu nhân bảo tôi nói như vậy mà!> Quản gia ở trong lòng nói.

Yunho nắm chặt tay, cúi đầu suy nghĩ một lát, tiếp đó ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt vô cùng chính trực và vô cùng chân thành của Jang quản gia, nghiêm túc gật đầu một cái

“Con sẽ cố gắng!” Nói xong nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Hỏi hắn đi làm cái gì, cái này mà còn phải hỏi, đương nhiên…. Đương nhiên là tới nơi mà hắn dùng để nuôi đàn gia cầm và gia súc rồi…. Bạn suy nghĩ thành cái gì rồi? Có phải là nghĩ hắn sẽ đi rèn luyện đúng không? Yên tâm đi, có một mục đích mà không thể cho ai biết được, đợi hắn làm xong những thứ kia sẽ thực hiện….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.