*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hô –” Nhìn màn ảnh lớn hiện lên hai chữ “Kết thúc” thật to, Yunho dừng bước lại, thở ra một hơi dài, cuối cùng đã xong rồi, mặc dù mới luyện tập hai ngày, nhưng mà kết quả đạt được khiến cho Yunho rất hài lòng. Lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, Yunho thuận tay nhặt lên quần áo bị ném dưới đất, khóa cửa rồi ra ngoài.
Sau khi quyết định ý muốn của mình vào tối qua, Yunho đã thức cả đêm để tập nhảy, tiếp đó lại tìm một số bài nhạc và biên đạo lại cho thật thích hợp, bộ dáng nghiêm túc như vậy cho dù ai nhìn vào cũng phải nói “Tôi thao, nếu như vậy vẫn không thể chứng minh Kim Jaejoong đối với hắn có ý nghĩ như thế nào, chẵng lẽ dùng sợi lông mao để chứng minh a!!”
Hắn nhớ kỹ, ngày hôm sau khi nói ý tưởng này cho dì Young Hee biết, trên mặt bà cũng không lộ ra sự kinh ngạc hay biểu cảm gì, chẳng qua là đầy ý tứ mà nhìn hắn một cái, rồi lộ ra nụ cười khiến cho người khác lạnh sống lưng, sau đó lôi kéo hắn quẹo trái lại quẹo phải trong biệt thự Kim gia, cuối cùng, dừng lại tại một căn phòng lớn.
Lúc Yunho nhìn thấy những vật bày trí trong phòng,chỉ muốn kêu to câu cảm thán mà tối hôm qua mới học được “Oh my god” Sao, sao có thể?Cho dù là người ngu ngốc như thế nào cũng sẽ nhìn thấy điểm kỳ lạ đi, Yunho cũng không ngoại lệ, quay đầu nhìn dì Young Hee, trong mắt lộ ra tia nhìn không thể tin nổi,
“Dì Young Hee, đây… đây là, con sao có cảm giác hình như dì cái gì cũng đã biết rồi, ngay cả phòng tập nhảy cũng chuẩn bị xong?!”
“A a – a a, dì cũng không phải là thần tiên, làm sao có thể biết được chứ!! Cái này trước kia đã có rồi, lúc ấy đứa nhỏ Jaejoong rất mê Dong Bang Shin Ki, thế là ầm ĩ đòi học nhảy, cho nên ở nhà đặc biệt thiết kế một phòng riêng để luyện tập!”
Mẹ Kim đối với cái lưng đang đánh giá chung quanh của Yunho mà le lưỡi, “Làm sao có thể nói cho con biết ngày hôm qua Jaejoong nói cho dì tin này a, sau đó phải tìm người gấp rút thiết kế căn phòng này suốt đêm!”
“Ra là như vậy, thật tốt quá!” Yunho gãi gãi đầu “Thế này thật sự rất tuyệt, có thể bắt đầu luyện tập rồi!”
“Vậy phải cố gắng nhiều lên! Đừng để cho mọi người chúng ta thất vọng a!!” Mẹ Kim dừng sức vỗ vỗ vai Yunho, vẻ mặt nghiêm túc khiến cho Yunho đột nhiên cảm giác vai mình không khỏi có chút đau…. gánh nặng a o(╯□╰)o
“Ngày mai là trở về rồi, hô – sao bỗng nhiên cảm thấy thật bất an.” Yunho một tay bóp bóp cánh tay bên kia bởi vì vận động quá độ mà đau nhức “Chẵng lẽ sắp có chuyện xảy ra sao?”
Đi tới cửa phòng ngủ, vừa định đẩy cửa vào, thình lình nghe thấy ngửi thấy một mùi mồ hôi nồng đậm khó ngửi, Yunho kéo áo trước ngực lên hít thử, nhíu mày dứt khoát xoay người đi “A—xem ra cho dù mệt cũng phải tắm a!”
Mở cửa phòng tắm, đập vào mắt là một màng hơi nước khiến cho Yunho có chút sửng sốt, bình tĩnh nhìn lại, cánh cửa thế nhưng không hề đóng, Yunho cả người mệt mỏi cũng không quan tâm, cho là dì Young Hee vừa rồi quên thu dọn, xoay người lách qua khe cửa, cởi quần áo trực tiếp đi vào bên trong.
Vừa vào, hơi nóng bất ngờ xông tới làm Yunho không thể mở mắt, tay xoa mắt còn chưa kịp bỏ xuống, liền nghe thấy “A—“ một tiếng thét chói tai, Yunho sợ giật cả mình, cho là mẹ Kim vẫn còn tắm, hoảng loạn mở cửa chạy ra phòng bên ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Tay chân luống cuống mặc quần áo lại tử tế, Yunho nghĩ tới chuyện chạy trốn ra ngoài, tay mới vừa đụng tới nắm tay cửa liền nghe thấy bên trong có tiếng la “Này, người kia khoan đi đã, tôi té, tới đây giúp tôi một chút!”
Trải qua một lúc trì hoãn Yunho dần dần tỉnh táo lại, mới chú ý tới thanh âm nói chuyện rõ ràng là con trai, lần này hơi bối rối “Cái…cái đó, tôi … tôi vừa nãy không phải … không phải cố ý, cậu… cậu không sao chứ?”
“Cậu còn nói, đột nhiên tiến vào khiến tôi bị dọa đến trượt té, còn không mau qua đây đỡ tôi?!” Thanh âm tức giận pha lẫn chút đau đớn, xem ra thật sự té không nhẹ a.
“Vậy, vậy tôi vào đây.” Yunho vừa nói vừa đẩy cửa vào, thấy nằm trên mặt đất là một người con trai không mảnh vải che thân, mặt thoáng cái liền đỏ, tiếp đó cả người ngu ra đứng tại chỗ.
Hỏi tại sao ư? Mặc dù chỉ nhìn gương mặt nghiêng của người kia, nhưng Yunho mỗi ngày đều nhìn những tấm hình chụp trên phòng đến con mắt cũng đã được huấn luyện rồi, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, nằm trên mặt đất đang cúi đầu quan sát vết thương trên người, rõ ràng là Jaejoong khiến cho tâm trạng hắn không yên những ngày qua.
Jaejoong đang lo cho cái đau của mình, nghe được tiếng mở cửa gần nửa ngày, vẫn không nghe tiếng người cất lên, có chút tức giận quay đầu, “Tôi thao, còn không qua đây đỡ, ngạch, cậu.. cậu…” Phát hiện người khiến mình ngã xuống là người cậu mong nhớ ngày đêm, đầu lưỡi không khỏi bắt đầu cứng đơ.
Nghe thấy giọng nói người trước mắt đang trần như nhộng có chút tức giận, Yunho lúc này mới kịp phản ứng, cho là ánh mắt nhìn của mình quá lộ liễu, ho khan một tiếng, cầm lấy khăn tắm treo trên tường, bao lấy Jaejoong đang nằm trên mặt đất đứng lên, một tay vòng dưới đầu gối, một bên dùng sức ôm vào trong ngực hướng phòng mình đi tới.
Thật ra thì, Jaejoong đang nằm trong lòng Yunho từ giây thấy hắn đã trở nên ngơ ngác, ngơ ngác nhìn hắn lấy khăn quấn thân thể mình, ngơ ngác nhìn hắn ôm mình theo kiểu công chúa kéo mình vào trong ngực, ngơ ngác dựa vào trong lòng hắn, ngửi thấy được mùi mồ hôi khiến cho hơi thở càng đậm chất của một người đàn ông, gương mặt Jaejoong gần như chín đỏ
<Đây là cái ôm mà mình vẫn thường hay nằm mơ để cầu xin a, thật là ấm áp a a a>, hưởng thụ nhắm mặt lại, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, gương mặt dán sát vào vào lồng ngực rắn chắc kia.
Trong khoảnh khắc gương mặt người nằm trong lòng dựa vào ngực mình, thân thể Yunho không khỏi có chút cứng ngắc,bước chân cũng bắt đầu chậm lại. Cúi đầu nhìn một chút, phát hiện hai mắt Jaejoong đã nhắm nghiền, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, tiếp tục đi về phía trước.
Nhẹ nhàng đem Jaejoong thả lên giường, vén chăn lên đắp cho cậu, sau đó ngồi vào bên giường, nhìn người đã mở ra hai mắt nhìn mình chằm chằm, có chút ngượng ngùng “Cái, cái đó, tôi đây, tôi đây…cậu… cậu có chỗ nào… không…. không… không thoải….thoải mái?”
Nói xong những lời này, Yunho chỉ muốn cầm một cây búa hung hăng gõ lên đầu mình
Jaejoong lấy tay khẽ kéo túm lấy một góc chăn, chỉ lộ ra hai mắt thật to “Cậu, cậu chính là Yunho mà mẹ tôi nói?”
“Cậu, cậu nghe nói.. nói… nói…. nói qua… qua….. qua một chút về tôi?” Yunho kích động bắt lấy tay Jaejoong, cảm xúc ấm ấp truyền đến khiến cho hắn nhận ra mình đang làm gì, nhiệt độ gương mặt lại bắt đầu tăng cao, vội vã buông tay “Xin, xin lỗi, vô lễ… vô lễ rồi!
“Không sao!” ngoài mặt thì tặng cho Yunho một nụ cười thoải mái bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nổi bão “thình thịch thình thịch” rồi,
“Cái, cái đó, cậu cậu, rất… rất nóng sao?? Mặt…mặt cậu, sao lại hồng…hồng…hồng như vậy?”
“Không sao, không sao, chỉ là cảm giác, có chút lạnh.” Jaejoong vừa nói xong liền muốn đem đầu lưỡi mình cắn rụng, <Đây là đang nói cái gì hả, phải nói là do nóng mới đỏ mặt chứ!!!>
Nhìn vẻ mặt chau mày đầy rối rắm của Jaejoong, Yunho thật sự tin tưởng, gấp rút đúng dậy đi chỉnh lại máy điều hòa, Jaejoong lợi dụng lúc này lấy tay sờ sờ gương mặt nóng hổi, trong lòng âm thầm tự mắng bản thân không có khí chất, chỉ là chạm tay có chút xíu đã cao hứng thành cái dạng này, như vậy sau này cái kia ấy ấy thì sao, không lẽ sẽ ngất xỉu mất!!
Sau khi Yunho chỉnh nhiệt độ cho ấm rồi xoay người lại, đập vào mắt chính là gương mặt càng thêm hồng của người kia, gương mặt mềm mềm phấn hồng đó khiến cho trong lòng Yunho từng đợt nhộn nhạo a, không tự chủ bắt đầu lúng túng, vừa nhăn mi đi tới bên giường, vừa độc thoại với bản thân “Sao…sao, mặt …mặt cậu vẫn…vẫn….hồng hồng như vậy a?” vừa nói vừa vươn tay đặt lên trán Jaejoong
“Không… không ….không nóng a!”
nhìn gương mặt phóng đại phía trước, còn có bàn tay đang đặt trên trán mình, Jaejoong rốt cuộc chịu không nổi, ở trong lòng liên tục khóc rống <Ông trời a, có thể hay không đừng hạnh hạ con như vậy a a a a!! Mặt của con cũng không phải cái nhiệt kế, phòng này cũng không phải lò nướng a a, có thể hay không đừng tiếp tục như vậy a a a!!! Thật chịu không nổi mà, ô ô ô ~ đẹp trai muốn chết!! Trái tim của tôi a a a!!!>
“Cái…cái kia, cậu, cậu, cậu có chỗ, chỗ nào không… không thoải thoải mái sao?” Mặc dù không biết tại sao lại bắt đầu cà lăm, nhưng lời này không thể không nói, bị đau là không thể cố chịu đựng nha.
Jaejoong nhẹ nhàng cắn cắn góc chăn, nhỏ giọng nói, “Chân phải, chân hình như bị trật rồi.”
“Thật, thật không?” Vén một góc chăn lên, Yunho nắm lấy bàn chân trắng trắng nộn nộn, nhìn mắt cá chân quả nhiên có hơi sung đỏ, gương mặt bắt đầu nặng nề, lấy ngón trỏ đặt lên, chưa kịp hỏi “Có đau không” thì đã nghe thấy tiếng hét như tiếng heo bị giết của Jaejoong
“Đau quá đau quá!!”
Yunho khẩn trương lấy băng vải tiến vào, dùng khăn lông nhẹ nhàng bao lấy, ôn nhu thoa thuốc lên.
“Kia, cái đó còn, còn, còn, còn không, không, không thoải mái không… không?”
Jaejoong nhìn vẻ mặt đau lòng của Yunho, đôi mắt to tròn khẽ chuyển động, hình như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt đầy giảo hoạt cười một tiếng “A, cái đó, mông lúc té cũng bị ảnh hưởng, cảm giác thấy chắc sưng lên rồi!”
“Này, này….’ Nhìn gương mặt đỏ ửng vì bối rối mà xoắn lại thành một đoàn của Yunho, Jaejoong trong lòng cười to
“Như vậy, cậu có muốn giúp tôi xoa xoa hay không?” tiếp tục đùa giỡn.
“Tôi đây, tôi đây, tôi đây….”
“Vậy để tôi tự làm đi!” Không làm khó cậu ta nữa vậy, nhìn Yunho thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong đầu Jaejoong lại nảy ra một chủ ý mới, “Ai nha, tôi không thể nằm như vầy mãi được, cậu có thể cho tôi mượn đồ của mặc một chút không nha.”
“Đương, đương nhiên…. nhiên được được rồi, tôi đây, tôi đây….tôi đây bây giờ lập tức đi, đi lấy!”
Jaejoong từ trong tay Yunho tiếp nhận y phục, liền bắt đầu trưng ra một ánh mắt đầy vô tội nhìn hắn, điều này khiến cho Yunho không khỏi nhớ tới chú heo con mới sinh ra mấy ngày hôm trước “Hoa hoa nho nhỏ” (PS của tác giả: chính là con heo nhỏ hoa hoa do đại hắc cùng tiểu bạch sinh ra mà hắn yêu nhất a~), ánh mắt sao lại giống nhau ngây thơ như vậy chứ.
“Có…có thể …không… không mặc vừa, tuy tuy hơi …hơi lớn, nhưng có thể… có thể chịu khó… một chút”
“Tôi không phải là đang bị thương sao, không có cách nào tự mặc được, chi bằng cậu gọi Jang quản gia tới giúp tôi đi.” Tôi xem cậu sẽ làm sao nha!
“Không được, tuyệt đối không thể!” Ô trong tình huống khẩn cấp dĩ nhiên không còn cà lăm nha, “Không, không phải, như vậy, cái đó, không cần, đừng làm phiền tới người khác, tôi, tôi giúp cậu…cậu…. một….. một chút!”
Jaejoong ở trong tâm hài lòng cười cười, không tệ lắm, ý muốn nắm giữ rất mạnh mẽ!
Coi như là thuận lợi giúp Jaejoong mặc xong quần áo, Yunho cũng rất chính trực cấp cho bản thân nhãn hiệu “Quân tử”, đương nhiên, nếu như có thể quên đi lúc bộ ngực trắng lóa trước mắt mà không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, hay như có năng lực không thấy chỗ tư mật kia mà bất giác đỏ mặt, còn có lúc chạm tới bắp đùi thon dài trắng noãn kìa mà không nghĩ tới YY là tốt rồi.
“Giờ ôm tôi về phòng của tôi đi!” Jaejoong bắt được cánh tay của Yunho đang đặt trên thắt lưng mình có ý định rút về, nói.
“Vậy, vậy câu, cậu tối hôm nay cứ ở phòng tôi nghỉ ngơi một đêm đi, tôi đây, có thể thuận tiện chiếu cố cậu.”
“Tôi chiếm giường cậu, cậu sẽ không có chỗ ngủ đúng không a?” tiếp tục vô tội vô tội….
“Tùy tiện đâu đó là được!”
“Ghế sa lon quá nhỏ, mà giường của cậu rất lớn a, nếu không thì ngủ chung đi!”
“Không, không cần.”
“Cậu ghét bỏ tôi?” mặt nhăn lại, nước mắt chực trào, bộ dáng bị tổn thương.
“Không có, không có, không có… có…. có.” Lần này quả thật hơi kích động rồi, ngay cả lúc nói chuyện cũng sém bị sặc nước miếng,
“Vậy thì đi lên đây a!”
“Uh, uh.”
Yunho nghe lời lên giường, thấy Jaejoong hài lòng hai mắt nhắm lại, trong tim không hiểu sao lại dâng lên một tia ấm áp,nói ngủ ngon, liền tiến vào mộng đẹp.
“Ngủ rồi sao?” Jaejoong nhìn Yunho bên cạnh một chút, vươn tay ở trước mắt hắn quơ quơ, xác nhận đã ngủ thật sâu, liền đem cái chăn của mình đá qua một bên, chui chui vào trong chăn của Yunho, vươn tay ôm lấy thắt lưng người kia, hoàn toàn nằm gọn trong lòng của hắn, nhắm mắt lại, mang theo nét cười sâu sắc rồi dần dần ngủ thiếp đi.