“Được rồi, từ bây giờ, Dạ với Du sẽ không phải đi học nữa mà sẽ đến công ty để chuẩn bị cho việc debut, Black thì sẽ hạn chế những hoạt động trong thời gian này mà chỉ tham gia những hoạt động rất quan trọng mà thôi.”. Dừng lời, quản lý Hùng liếc mắt nhìn bốn con người đang đứng trước mặt mình, thấy họ không có ý kiến phản đối gì thì hỏi lại lần nữa. “Mấy đứa hiểu rồi chứ?”.
“Rồi ạ.”. Bốn người họ đồng thanh trả lời.
Sau đó cả bốn người đều trở nên im lặng, họ đang chìm vào trong thế giới của riêng mình. Họ đang lo lắng, đang hồi hộp, đang sung sướng, đang bình thản,… Và họ đều đang suy nghĩ về một sân khấu ra mắt hoành tráng của bốn tháng sau.
“À đúng rồi, Dạ, Du, hai đứa đi theo anh xuống phòng tập ở tầng hầm.”.
“Dạ? Xuống đó làm gì ạ?”.
“Chuyện hai đứa được ra mắt, xong lại là thành viên của Black đã được lan truyền khắp công ty rồi. Điều đó làm rất nhiều thực tập sinh thể hiện thái độ xấu ý nói hai đứa không thích hợp để được chọn. Thế nên giám đốc đã quyết định tổ chức một buổi kiểm tra nhỏ mang tính chất là một cuộc thi nội bộ để cho tất cả những thực tập sinh trong công ty cùng tham gia. Vậy nên bây giờ hai đứa đi với anh xuống đó để tham gia.”.
Thực tập sinh mới tới thì không tính nhưng những thực tập sinh lâu năm thì lại khác, họ đã ở đây rất lâu rồi nhưng đều chưa được chọn, vậy nên khi nghe tin có hai người vừa mới vào công ty thời gian ngắn mà đã được ra mắt rồi còn là thành viên của Black nên làm họ rất tức giận và đố kỵ. Họ cho rằng Dạ và Du được như vậy là do họ đi cửa sau, do họ có quen biết với Black chứ không phải là do tài năng của họ gì cả.
Chính vì thế mà họ không phục, họ đã nói chuyện đó với một vài thầy cô trong công ty, mà những thầy cô đó vốn cũng là những người khó tính trong công ty cũng đang rất thắc mắc tại sao Dạ và Du được chọn nên họ đã đưa đơn ra và muốn làm một cuộc thi trong nội bộ công ty để quyết định ai mới là người được debut.
Nhưng nói là cuộc thi nội bộ thôi chứ ai cũng biết rằng thực chất cuộc thi đó là để các thực tập sinh kia thách đầu Tử Dạ và Lãng Du.
Và tất nhiên giám đốc biết điều đó nhưng ông không thể từ chối không tổ chức cuộc thi được. Vì nếu như thế thì không khác gì ông đang thiên vị cho Tử Dạ và Lãng Du, khi đó sẽ gây lộn xộn, mất đoàn kết trong công ty. Vả lại, cuộc thi này dù gì cũng chỉ là cuộc thi nội bộ nên rất thích hợp để cho Tử Dạ và Lãng Du rèn luyện chút ít với những áp lực này nọ.
“Hừ, bọn họ không tin tưởng vào thực lực của hai đứa kìa, mau đi cho bọn họ xem hai đứa lợi hại như thế nào đi.”. Hừ, hai nhóc này là ai chứ? Đều là những người em của hắn cơ mà, hắn sao có thể để cho những người kia xem thường họ được cơ chứ?
Đấy còn chưa tính những người kia còn dám nói Cừu Ngốc của hắn (???) đi cửa sau nữa chứ? Hừ, nếu nhóc đó đi cửa sau thì đã debut từ lâu lắc rồi chứ đâu có đợi qua mấy tháng luyện tập cực khổ kia chứ?
Với lại Cừu Ngốc và Lãng Du là học trò của hắn và Lạc Thần cơ mà (Lãng Du thỉnh thoảng cũng được Lạc Thần và Vương Hàn giúp luyện tập). Chính vì thế thực lực của hai cậu không thể xem thường được. Cơ mà, nếu mấy người kia nghi ngờ thì hãy để cho họ thấy ngoài hai người ra thì không còn ai thích hợp để đứng cạnh Black với tư cách là thành viên cùng một nhóm cả.
“Haha, cái này thì không cần anh anh nhắc bọn em cũng sẽ làm, phải không Dạ!?”. Hố hố, xem thường họ à, không tin vào tài năng của họ à, nói họ đi cửa sau à. Được lắm, được lắm, mấy người đợi đó, tụi này sẽ cho mấy người biết thế nào là mùi vị của thua cuộc.
Nhìn Vương Hàn một bên đang bực tức đầy người rồi cả Lãng Du đang khí thế bừng bừng thì Lạc Thần cùng quản lý Hùng chỉ biết thở dài. Lũ nhóc ranh này, có ai nói là những thực tập sinh kia khinh thường hay xem thường Tử Dạ với Lãng Du đâu. Mà mấy đứa này nghĩ như vậy chứ?
À, thật ra thì cũng có như vậy thật. Nhất là những người thần tượng Black quá mức.
“Dạ, em thấy sao? Có muốn tham gi cuộc thi này không?”. Bỏ mặc hai con khỉ tăng động đang tự ảo tưởng kia, Lạc Thần đi đến cạnh Tử Dạ đang đứng im lặng một bên, ân cần hỏi.
Anh quản lý đứng bên cạnh lần nữa thở dài. Lạc Thần a Lạc Thần, đây là cuộc thi nội bộ của công ty dành cho tất cả các thực tập sinh mà. Và Tử Dạ với Lãng Du cho đến khi được debut thì vẫn là thực tập sinh mà, vậy nên cuộc thi này hai người bắt buộc phải tham gia. Vậy mà nhóc vừa làm cái gì vậy? Hỏi Tử Dạ xem có muốn đi hay không á? Nhỡ cậu nói không thì sao? Nhóc cũng sẽ nói với cậu không cần phải đi à? Cưng chiều thì cũng cưng chiều vừa thôi chứ? Có cần cưng chiều đến mức lệnh của giám đốc cũng cãi như vậy không hả?
“Anh, em và Du, à không, chỉ mình em thôi, em có phải đúng như họ nói không?”. Lãng Du thực sự rất giỏi, nhất là về phương diện này, vậy nên cậu được debut, được làm thành viên của Black thì không có gì phải ngạc nhiên cả.
Nhưng… cậu thì khác. Đúng là cậu tin tưởng vào năng lực của cậu nhưng cái gọi là tin tưởng đó đã rạn nứt từ khi biết tin cậu sẽ trở thành thành viên của Black rồi. Cậu bắt đầu cảm thấy thật tự ti và mặc cảm so với Lạc Thần và Vương Hàn.
Hai người họ tài giỏi, tuyệt vời, hoàn mỹ thế cơ mà, còn cậu thì chỉ có chút tài mọn, hơn nữa mới vào công ty được có vài tháng. Mới chỉ như vậy thôi thì sao có thể làm thành viên của Black được cơ chứ?
Chẳng lẽ… thực sự là cậu đi cửa sau?
Nhưng cậu đâu có làm thế? Cậu thậm chí còn không biết chút gì về điều này nữa mà?
Vậy, có khi nào là… Lạc Thần và Vương Hàn không?
Không, không đâu, họ sẽ không làm vậy đâu. Họ sẽ không vì cậu mà làm chuyện đó đâu.
Nếu vậy thì thực sự do cậu vô dụng, không thể chiếm được lòng tin và sự tâm phục khẩu phục của mọi người nên mọi người mới nói cậu như vậy.
“Dạ, em nói gì vậy chứ?”. Lạc Thần nghe Tử Dạ nói như vậy thì giật mình. Sao cậu lại nghĩ như vậy cơ chứ? Cậu thật sự là một người rất có tài mà, mà còn là tài năng thiên phú nữa. Song, cậu còn dùng bao nhiêu sức lực của cậu để đổ vào mấy tháng luyện tập như điên như dại của mình kia cơ mà. Người khác không biết chứ Thần và Hàn biết mấy tháng đó Tử Dạ vì luyện tập mà sắp kiệt sức đến nơi rồi.
Vậy mà, sao bây giờ cậu lại nói như vậy cơ chứ?
Tử Dạ luôn tự tin vào bản thân mà Thần quen đâu rồi. Tại sao bây giờ Tử Dạ đó lại tự ti và yếu đuối, không tin tưởng vào bản thân mình như vậy chứ?
Lúc này, Vương Hàn và Lãng Du cũng không sống riêng trong thế giới của mình nữa mà đã đến vây quanh Tử Dạ. Nhưng mà họ không nói gì cả, họ chỉ im lặng nhìn Tử Dạ, muốn biết cậu đang nghĩ gì.
“Em… mọi người… em… thực sự…”. Tử Dạ mơ hồ ngẩng đầu nhìn những người xung quanh.
Nhìn cậu như vậy thì Lạc Thần, Vương Hàn, Lãng Du và cả anh quản lý đều biết, tuy cậu không nói gì nhưng cậu thật sự đang rất hoang manh và lo lắng. Cậu là đang tự hoài nghi chính bản thân mình.
“Tiểu Dạ, bình tĩnh lại nào.”. Nhìn thấy Tiểu Dạ như vậy thì Lạc Thần thực sự rất lo. Thần vội vươn tay ôm má cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, kiên định khuyên nhủ cậu. “Em đừng để ý những gì họ đang nói, mặc kệ họ đi, họ là họ, em là em, em với họ hoàn toàn độc lập, họ muốn nói gì thì kệ họ đi, tất cả đều không liên can đến em. Còn nếu họ không tin tưởng em, họ hoài nghi em thì em hãy cho họ thấy em tài giỏi như thế nào, em hãy cho họ thấy rằng em có đủ sức để đánh bại họ để bước lên sân khấu cùng với bọn anh.”
Các người xem thường Tiểu Dạ ư? Các người xem thường người mà Lạc Thần đang bảo hộ ư?
Hừ, các người hãy thấy may mắn vì là thực tập sinh của The Star đi, nếu không thì…
Nghĩ đến đây, con ngươi của Lạc Thần thoáng hiện lên một tia sắc lạnh.
Còn Tử Dạ, điều có thể làm cậu an tâm nhất trên đời này là gì chứ? Là lời động viên của cha mẹ, viện trưởng. Là lời cổ vũ của Bạch Nhiên. Là lời trêu chọc của Vương Hàn. Là lời đùa vui của Lãng Du và Lạc Hy. Và trong đó, không thể thiếu lời nói nhẹ nhàng ấm áp của Lạc Thần rồi.
Vậy nên, khi Lạc Thần nói như vậy thì Tử Dạ an tâm hơn nhiều rồi. Cậu đã có thêm tự tin vào bản thân rồi.
Nhìn được tia kiên định trong mắt cậu thì mọi người thoáng cười.
“Nhóc là học trò của tụi này mà, nên phải cho bọn họ thấy nhóc tài giỏi như thế nào đấy.”. Nhóc này cũng thật là, dễ suy nghĩ vu vơ vớ vẩn nhưng cũng thật dễ quên đi những điều đó.
Nhưng như vậy cũng thật tốt.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cho họ thấy.”. Tử Dạ kiên cường gật đầu rồi cùng Lãng Du đi theo quản lý Hùng đi xuống dưới.
À thì, thật ra Lạc Thần và Vương Hàn cũng muốn đi cùng nhưng giám đốc đã có lệnh rằng những người đã ra mắt rồi thì sẽ không được có mặt trong cuộc thi chỉ dành cho thực tập sinh này.
Lúc nghe quản lý Hùng nói vậy thì Vương Hàn thật muốn chạy đến hỏi lão giám đốc kia là tại sao nhưng nghĩ lại thì ông ấy làm như vậy cũng đúng nên thôi. Cuộc thi này là để mọi người trong công ty thấy được thực lực thật của Tử Dạ và Lãng Du, hai người họ có thể dùng chính thực lực của mình để debut chứ không cần dựa vào Black.