Hi Chị Alice!

Chương 69: Mùa Thu Đa Sự 1





Tháng mười, lễ Quốc khánh, tôi và Lam Trinh Liệt có ba ngày phép, người nào đó kéo tôi đến Hong Kong, nói là muốn đến thăm hỏi một người bạn chi giao của ông ngoại.
Suốt trên đường đi người nào đó lảm nhảm không ngừng bên tai tôi, chủ yếu là muốn tôi từ bỏ công việc kia, hai ngày trước, Lam Trinh Liệt đến bệnh viện tìm tôi không hề báo trước, khi đó, tôi mới vừa từ hiện trường tai nạn giao thông vội trở về, lúc nhìn thấy tôi người nào đó đầu tiên là đực mặt ra, tiếp theo như nổi điên kéo áo blouse trắng của tôi xuống, vừa kéo vừa không ngừng nói, Tứ Nguyệt, chúng ta không cần công việc này nữa, anh không muốn nhìn thấy bộ dạng em như hiện giờ, khi đó, trên chiếc áo đồng phục trắng của tôi vẫn còn lưu lại vết máu từ hiện trường vụ tai nạn.
Lam Trinh Liệt đưa tôi đến một bệnh viện, tôi mới biết bạn của ông ngoại Trinh Liệt vì sức khoẻ không tốt phải nằm viện trường kỳ, vị lão tiên sinh kia vừa nhìn thấy Lam Trinh Liệt liền toét miệng ra, để lộ hàng nứu đã rụng sạch răng, lúc cười lên y như trẻ con.
“ Tiểu Liệt, bạn gái của cháu đấy à ?” Vị lão tiên sinh đây vì chẳng còn răng nên khi nói chuyện có hơi trống vắng.
Lam Trinh Liệt kéo tôi vào lòng : “ Đúng vậy, lão gia tử, xinh đẹp chứ ?”
Lão tiên sinh ngắm nghía tôi kĩ càng một lượt, giơ ngón cái lên với Lam Trinh Liệt, rồi thì lão tiên sinh hỏi thăm vài chuyện của Lam Trinh Liệt, qua đó, tôi được biết con trai vị lão tiên sinh đây là quân nhân đóng ở Hong Kong, đã đến nơi này được nhiều năm, Lam Trinh Liệt thỉnh thoảng sẽ qua thăm ông.
“ Tháng trước, con nha đầu Tiên Đế đã đến thăm ông, Tiểu Liệt, năm nay sao hai đứa không cùng đến, năm ngoái hai đứa đều đi cùng mà .” Cuối buổi, lão tiên sinh đột nhiên hỏi.
Lam Trinh Liệt tức tốc liếc nhìn tôi.
Rời khỏi bệnh viện, không khí có hơi vi diệu, giống như những lần trước Tiểu Quang lái xe, chú Lưu ngồi ở ghế lái phụ, tôi và Lam Trinh Liệt ngồi phía sau, vẫn là chiếc Volvo màu đen cực kì khiêm tốn, tôi thất thần nhìn chú Lưu, tôi vô tình biết được người đàn ông này từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, là một Hoa Kiều, sau khi về hưu từ Bộ Hải Quân của Mỹ đã gia nhập vào một công ty bảo an nổi tiếng, công ty kia vì bị cuốn vào cuộc chiến ở Iraq mà tiếng tăm ầm ĩ.
“ Tứ Nguyệt, Lâm Tứ Nguyệt.

.

.” Lam Trinh Liệt đột nhiên gọi to tên tôi, tôi quay đầu lại nhìn người nào đó, gương mặt người ấy khẩn trương.
“ Tứ Nguyệt, có phải em vẫn để ý chuyện anh đã đưa Tiên Đế cùng đến, ông của Tiên Đế và lão gia tử là bạn cũ, cho nên, bọn anh hay đi cùng.”

Tôi để ý ư ? Tôi cũng không biết, Lam Trinh Liệt đối với thân phận của mình chỉ bóng gió vài từ, tôi cũng giả vờ không biết, nhưng sâu tận trong lòng tôi thường cảm thấy bất an, cũng không biết bản thân dường như đang bất an điều gì, cứ như là một số chuyện sẽ xảy ra ngay ở giây tiếp theo。
Tôi cười với người nào đó : “ Không phải mà, chỉ là em cảm thấy hơi mệt.”
Tiếp theo đó, tôi và Lam Trinh Liệt đều có biểu hiện tâm hồn treo ngược cành cây, rất nhanh đã về đến khách sạn.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Lam Trinh Liệt gọi tôi dậy rất sớm, mang theo cặp mắt ngái ngủ tôi chui vào trong phòng tắm, ra khỏi khách sạn, chúng tôi đã vũ trang khắp người, quần áo gọn gàng, túi đeo vai, thêm vào đó chiếc mũ bóng chày đồng điệu có in logo đội New York Yankees, hai chúng tôi lúc này đây chẳng khác nào những đôi tình nhân bình thường khác.
Trước tiên chúng tôi đến một quán trà rất có phong vị đậm chất Hong Kong ăn điểm tâm, sau đó đến công viên Hải Dương, trường đua ngựa, bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds.

Sau cùng đã đến Quảng Trường Thời Đại, chúng tôi theo dòng người cưỡi ngựa xem hoa, đến một cửa hàng đá quý, Lam Trinh Liệt kéo tôi vào trong.
“ Gì đây, đâu phải anh không biết em chẳng đeo mấy thứ kia .” Tôi giữ người nào đó lại : “ Chẳng phải lần trước đã tặng rồi sao ?”
“ Lần này không giống nhé, lần này là anh dùng tiền lương của mình mua cho em .” Lam Trinh Liệt không nói dài dòng đưa tôi đến ngay quầy hàng.
Cô gái ở quầy hàng mang theo nụ cười chuyên nghiệp, giới thiệu với chúng tôi đủ các loại, nghe một tràng liên thanh tôi bắt đầu hoa mắt chóng mặt.
“ Hay là, Tứ Nguyệt, anh mua nhẫn cho em nhé ?” Lam Trinh Liệt vờ như vô tình nói, nhưng tôi nhìn thấy tay của người nào đó đang bỏ vào trong túi quần, Lam Trinh Liệt có thói quen hễ cứ khẩn trương sẽ cho tay vào túi quần.
“ Tiền của anh vừa hay có thể mua được thứ đó .” Lam Trinh Liệt chỉ vào cặp nhẫn đôi bên cạnh, kiểu dáng rất đơn giản, chỉ là ở chính giữa có viên kim cương lam be bé, màu lam kia xinh vô cùng , xanh thẳm thanh tú, mang sự tươi đẹp của biển Aegean.
Cô gái bán hàng thuận nước đẩy thuyền : “ Quý ông thật có mắt nhìn, hàng này vừa từ Châu Âu về, là “ Thần tình yêu ” được hàng loạt người trong giới thiết kế yêu thích nhất đấy .”
“ Có nhìn thấy không ?” Cô gái bán hàng lấy cặp nhẫn ra, chỉ vào văn tự nhỏ xíu bên trong cặp nhẫn : “ Trong này còn khắc ‘ Chúc phúc’ theo chữ Hy Lạp .”
Cặp nhẫn kia còn kèm theo tấm thẻ, trên tấm thẻ tinh tế in đến mấy loại văn tự, chữ tiếng Trung viết Nguyện thiên hạ hữu tình nhân chung thành xuân thuộc (1).

(1) Nguyện cho tình nhân trong thiên hạ cuối cùng cũng thuộc về nhau.
Khi Lam Trinh Liệt đeo nhẫn cho tôi, nhẹ giọng nói vào bên tai : “ Ghi nhớ giây phút này, Lâm Tứ Nguyệt, từ giờ.

.

.

chúng ta thuộc về nhau.”
Trái tim tôi bàng hoàng thất thố, trong tâm trí lại hiển hiện một gương mặt khác.

Cũng chính vào tiết trời này, một ngày thu ở San Francisco, có chàng trai cũng nói những lời tương tự, thế nhưng, về sau, anh ấy biến mất.
Hai bàn tay đeo cùng kiểu nhẫn đan vào nhau, kim cương lam rạng rỡ dưới ánh đèn lung linh lấp lánh.

Chúng tôi nắm tay bước ra khỏi trung tâm thương mại, Quảng Trường Thời Đại người qua kẻ lại, gương mặt dưới chiếc mũ bóng chày của Lam Trinh Liệt tươi tắn, người nào đó nói :

“ Nhớ kĩ đây, anh muốn em đeo nó mỗi ngày.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, em đã bị anh đóng dấu chủ quyền rồi nha .”
Lúc này, Tiểu Quang đột nhiên xuất hiện, cậu ta nói nhỏ bên tai Lam Trinh Liệt, Lam Trinh Liệt đổi ngay sắc mặt, đưa tay giấu mặt tôi vào trong lòng mình, vội vàng chạy về hướng đỗ xe.
Chúng tôi vừa lên xe, chiếc xe lập tức lao đi, Tiểu Quang muốn nói gì đó, Lam Trinh Liệt đánh mắt về phía cậu ta, Tiểu Quang liền không nói thêm gì nữa, xe đã chạy được một đoạn, điện thoại Lam Trinh Liệt đổ chuông.
Lam Trinh Liệt nghe xong điện thoại sắc mặt mới tốt lên, sau khi chúng tôi dùng xong bữa tối ở nhà hàng của khách sạn liền quay trở về phòng.
“ Trinh Liệt.

.

.” Tôi đang muốn hỏi người nào đó vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Lam Trinh Liệt đã chặn miệng tôi, Lam Trinh Liệt tối đêm nay nhiệt tình như lửa.
Trời hãy còn sớm tôi đã tỉnh dậy, ánh bình minh xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào, Lam Trinh Liệt bên cạnh đang ngủ ngon lành, Lam Trinh Liệt khi ngủ mãi luôn như một đứa trẻ không màng thế sự, thu dọn đám quần áo rơi tứ tung trên sàn, Lam Trinh Liệt thật chẳng phải người kiên nhẫn, hễ kích thích lên thì đám quần áo kia liền gặp tai ương.
Tắm rửa xong, thay quần áo, dưới ánh ban mai của buổi bình minh tôi bước ra khỏi phòng, rời khách sạn, Tiểu Quang đột nhiên xuất hiện ngăn tôi lại, tôi kinh ngạc nhìn cái người bất thình lình nhảy ra đây.
“ Thưa cô Lâm, cô muốn đi đâu ?”
“ Tôi chỉ muốn đi dạo một chút .” Tôi không vui trả lời, kèm theo cáu kỉnh, Tiểu Quang và Lam Trinh Liệt tuổi tác tương đồng, có gương mặt rất trẻ con, nhưng gương mặt kia luôn rất nghiêm túc.
“ Vậy để tôi đưa cô đi .” Cậu ta liếc nhìn đồng hồ của mình.
“ Tiểu Quang, đừng có quên, giữa chúng ta không tồn tại cái thoả thuận kia, thế nên, cậu đâu nhất thiết phải chịu trách nhiệm an toàn cho tôi.”
“ Không cần đi theo tôi, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Quay đầu lại, tôi bực bội nói với Tiểu Quang.

Khách sạn tôi ở ngay bên cạnh Cảng Victoria, sau khi đi một đoạn đường ngắn tôi đã đến được bến cảng.

Victoria buổi sáng sớm một trời yên lành và tĩnh lặng, tôi tựa lên cây cột đèn, nhớ lại năm ấy, hành trình của chúng tôi vốn cùng Phương Hạo đến Hong Kong, sau đó, trời xui đất khiến tôi lại nhìn thấy cuốn tạp chí du lịch kia, thế là đã có chuyến đi đến dãy núi Alps.

Nếu như, khi ấy, đến Hong Kong thì tốt biết mấy.
“ Cô cũng đang ngắm biển à ?” Giọng nói non nớt cắt ngang dòng suy tư của tôi, chẳng biết từ khi nào bên cạnh tôi có thêm một anh nhóc, anh chàng học theo điệu bộ của tôi tựa lên một cây cột đèn khác, đang giương đôi mắt trong veo chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt trong sáng của trẻ con trong phút chốc xoáy sâu vào tâm hồn tôi, chợt bỗng đâu, muốn được tâm sự.
“ Không, cô đang nhớ về một người.”
“ Thế người đó, là bạn của cô sao ?”
“ Không, chú ấy là người yêu của cô .” Tay của tôi áp lên chiếc đồng hồ đeo tay.
“ Thế hiện giờ chú ấy ở đâu, sao không ở bên cạnh cô ?” Anh chàng mở to đôi mắt ngây thơ.
“ Hiện giờ chú ấy đang ở một nơi rất yên bình, nhưng cô không có cách nào đi tìm chú ấy.”
“ Sao lại không có cách, cô có thể sử dụng phương tiện giao thông đi tìm chú ấy, đáp tàu hỏa, lên máy bay, hay là ngồi du thuyền.”
Trong lòng tôi một trời buồn bã, trên thế gian này không bao giờ có phương tiện giao thông đi được lên trời, tôi ngồi xổm xuống đất, vùi đầu lên cánh tay.

Trong buổi sáng sớm màu mực này, đau thương như một cơn gió vô tình, mơn mang qua trái tim..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.