Hi Chị Alice!

Chương 71: Mùa Thu Đa Sự 3





“ Bên ngoài có người đàn ông tìm cô.” Lúc sắp tan ca, đồng nghiệp khẽ nháy mắt với tôi.
Trái tim tôi vô cớ lỗi nhịp, sẽ là Trinh Liệt nhỉ ? Đã bốn ngày rồi tôi chưa gặp được người nào đó, thấy nhớ lắm rồi.
Người đến tìm tôi không phải Lam Trinh Liệt, mà là Phương Hạo.

Trên mặt biểu cảm nghiêm trọng, khiến trong lòng tôi chợt hoảng.
“ Chuyện gì thế ? Phương Hạo ?” Giọng tôi có hơi run, tôi còn nhớ khi ở dãy núi Alps anh ấy cũng dùng cách biểu cảm này nói về tin xấu của Joe.
“ Bà e rằng không ổn rồi.” Phương Hạo nói.
Lúc cùng Phương Hạo vội đến sân bay, tôi suy sụp nhớ rằng hóa ra hộ chiếu của tôi vẫn đang ở chỗ của Lam Trinh Liệt, liều mạng gọi điện thoại nhưng cứ luôn trong tình trạng tắt máy.
Mệt mỏi thất thểu quay trở về nhà, nhìn thấy ông thần Lam Trinh Liệt đang ngồi trên sofa chơi game.

Tôi cầm lấy túi xách nện một cú thật mạnh lên đầu người nào đó : “ Tại sao phải tắt máy, sao phải tắt điện thoại kia chứ ?”
Mười giờ, tôi và Phương Hạo lên máy bay rời Thượng Hải, ở khu vực kiểm vé tôi quay đầu lại liếc nhìn Lam Trinh Liệt, người nào đó đứng sừng sững ở đấy, mắt đăm đăm nhìn vào tôi.
Bởi vì không có hộ chiếu chúng tôi đã để lỡ chuyến bay thẳng đến San Francisco.

Từ Washington chuyển máy bay này nọ đến được San Francisco đã là đêm tối mịt mùng.

Cuối cùng, tôi và Phương Hạo vẫn không được nhìn mặt bà lần cuối, ba giờ trước, bà đã từ giã cõi đời, hưởng thọ bảy mươi chín tuổi.

Bà có một cái tên rất lãng mạn, Thẩm Nhược Như, xuất phát từ câu nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến (1) của Nạp Lan Tính Đức (2) , tổ phụ của bà là một văn nhân, đặc biệt trung thành với văn phong của Nạp Lan, thế rồi, đặt tên cho bà là Nhược Như.

Nhược Như, bao hàm hàng vạn khả năng, nhưng chẳng có loại khả năng nào có thể thoát khỏi Sinh – Lão – Bệnh – Tử.
(1) Là câu nói được trích trong bài《Mộc Lan Từ - Nghĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu》của Nạp Lan Tính Đức, ý là giữa người và người với nhau, chỉ có lúc ban đầu gặp gỡ mới là tốt đẹp nhất, không ai biết được khuyết điểm của đối phương.
(2) Vốn tên là Nạp Lan Thành Đức, nhưng để tránh kị húy với tên của Thái Tử Bảo Thành đã đổi lại là Nạp Lan Tính Đức, một đại học sĩ minh châu trường tử, mẹ là con gái thứ năm của Anh Thân Vương A Tề Cách Ái Tân Giác La Thị, từ nhỏ đã nằm lòng sách thơ, văn ôn võ luyện, mười bảy tuổi được vào Quốc Tử Giám.
Qui luật tự nhiên thật là tàn khốc, tôi tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt bà, bà bình thản giống như chỉ đang ngủ trưa, chẳng khác nào những buổi chiều ngày trước, tôi ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng bà ôn sách, bà yên tĩnh nghỉ ngơi bên cạnh, tôi thậm chí cảm giác bà vẫn sẽ giống như trước đây, sau khi tôi vô ý ngủ quên, sẽ lấy chăn đắp lên người tôi, sau đó lặng lẽ chờ tôi thức giấc.
Mẹ Joe bước tới ôm lấy tôi : “ Đừng đau lòng, bà ra đi rất thanh thản.

Dường như bà đã biết trước mọi chuyện, mấy ngày gần đây, bà đã đi thăm hỏi bạn bè của mình.”
Bà lão này rất biết nói dối, tối hôm trước còn nói điện thoại với tôi này nọ, bảo có một ngày bà sẽ mang cái thân già này đi chinh phục Trường Thành, bảo còn có thể ở trong ngày hôn lễ của tôi khoác tay tôi giao cho chú rể.
Bầu trời tháng mười xanh vời vợi, người đến tang lễ của bà rất đông, mấy người họ chẳng quản đường xa, hội viên trong hội đồng hương của bà lại càng không thiếu một ai, họ mặc lễ phục màu đen, tóc trắng bạc phơ, thần thái trang trọng, mang theo vẻ hiu hắt thông thấu sự đời, nước mắt cứ thế rơi xuống, tôi nghĩ, chắc hẳn bà cũng đã từng tham dự tang lễ bạn già của mình với thần thái đau buồn như thế, ở tại mảnh đất Hoa Kỳ này tiễn đưa từng người bạn xa xứ ly hương.
Trong làn nước mắt nhạt nhòa, tôi nhìn thấy Lam Trinh Liệt, đứng ở xa xa, mặc bộ đồ tây màu đen.
Sau khi mục sư đọc xong cầu nguyện, chúng tôi chính thức đưa tiễn bà, vào cái tháng mười này, như cây cối không thể không vì tiết trời sắp tới mà tiễn lá xa cành.
Khi đi ngang qua người Lam Trinh Liệt, tôi liếc nhìn người nào đó, người ấy cũng đang nhìn tôi, vội vàng đưa ánh mắt né tránh, tôi nhớ lại bản thân mình trong sân bay không ngừng gọi điện thoại, trong mấy giờ đồng hồ kia tôi đã bỏ lỡ cơ hội được gặp mặt bà lần sau cùng.

Một mình đi đến công viên cách nhà bà không xa, ngồi trên chiếc ghế ngày thường bà hay thích ngồi, trên tay đeo chiếc nhẫn từ ngọc cắt thành mà lúc bà hấp hối đã phó thác nhất định phải giao lại cho tôi, đó là thứ bà đã mang từ cố hương đến, một chiếc nhẫn bà cảm thấy rất có duyên với bà, bà bảo cái hôm bà đeo lên chiếc nhẫn, chính là hôm bà đã động lòng, trông thấy du khách anh tuấn ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đi qua dưới cầu, tuy hiện giờ đã sớm quên đi gương mặt người kia, tâm trạng ái mộ lại không sao nói ra được, nhưng trái tim khi ấy nở rộ như đóa hoa giữa ngày xuân tươi đẹp.
Ánh mặt trời xuyên qua khe lá trên cây chiếu lên người tôi, tôi khẽ nheo mắt, chợt bỗng đâu tôi dường như nhìn thấy dáng vẻ gương mặt tươi cười của bà cụ ấy.
“ Tứ Nguyệt à, có nhìn thế nào thì cũng vẫn thấy lá cờ đỏ năm ngôi sao của chúng ta đẹp nhất, màu đỏ rực rỡ, luôn khiến người ta kích động.”
“ Tứ Nguyệt à, tối qua bà lại nằm mơ rồi, đã mơ thấy bà vẫn ở trong ngôi nhà cũ ngày trước, cả nhà ngồi ở giếng trời ăn hoa quế.

Ôi chao, cái mùi vị kia khiến bà trong mơ cũng phải chảy cả nước giải.”
“ Tứ Nguyệt à, sao bà cứ luôn nhớ về những chuyện ngày xưa.”
Bà cứ luôn gọi tôi như thế, ở phía sau Tứ Nguyệt lại thêm một chữ “à”, chữ “à” kia hay bị bà kéo thật dài, như bà tổ mẫu đang gọi đứa cháu gái của mình, mang theo đầy ắp sự cưng chiều.
Ý thức được từ đây về sau tôi sẽ không còn được nghe bà gọi Tứ Nguyệt à, Tứ Nguyệt à như thế nữa.

Ý thức được từ giây phút này tôi đã mất đi bà, từ giờ trở đi trên thế gian này sẽ không còn giọng nói nụ cười của riêng bà nữa rồi, tôi bất giác bật khóc.
“ Hi, chị là người Trung Quốc à ?” Một cậu nhóc da đen đang ôm bóng bầu dục dừng lại trước mặt tôi, dùng tiếng Anh hỏi thăm tôi.
Tôi mặc kệ cậu nhóc.
“ Chị có muốn xem tôi nhảy nhót không ?” Cậu nhóc tiếp tục hỏi.
“ Sao tôi phải xem cậu nhảy nhót ?” Thật là một cậu nhóc nhiệt tình.

“ Bởi vì chị là người đẹp, tôi chỉ biểu diễn vì người đẹp thôi.” Cậu nhóc còn học theo Lý Tiểu Long phết mũi một cái, rất có thần nha.
Cậu ta không thèm chờ tôi trả lời đã tự mình đọc Rap trong miệng, vừa theo tiết tấu trong miệng khởi động lên, nhảy cũng không tồi, vừa nhảy vừa đưa mắt nhìn tôi chăm chăm.
Tôi hờ hững nhìn cậu ta, cậu nhóc kia có nhảy hay hơn nữa, hiện giờ tôi cũng đâu có tâm trạng thưởng thức.
Cậu nhóc đã nhảy vũ điệu đi lùi của Michael, nhưng không may cỏ trong công viên quá trơn, cậu nhóc kia trượt ngã, ngã rất ư khôi hài, còn chưa đứng lên cậu ta đã khóc rồi, một trời một vực so với vừa rồi, tôi nhớ lại vừa rồi cậu ta nói chỉ biểu diễn vì người đẹp, bất giác bật cười lên, cậu nhóc kia vừa nhìn thấy tôi cười lên cũng không khóc nữa, mở to đôi mắt của mình nhìn tôi, bò dậy từ trên mặt đất nhặt bóng bầu dục lên chạy mất.
Sự xuất hiện của cậu nhóc từ trên trời rơi xuống kia ngược lại đã xua đi không ít nỗi ưu thương trong tôi.
Sau đó, tại quảng trường Barcelona, Phương Hạo kể với tôi hôm đó anh ấy ở một góc trong công viên nhìn thấy một cảnh, Lam Trinh Liệt khi đó đang ở một nơi không xa nhìn tôi, lúc tôi đưa tay quệt lau nước mắt, Lam Trinh Liệt gọi cậu nhóc đang ôm bóng bầu dục bên cạnh lại, cầm tờ một trăm đô cám dỗ cậu nhóc, người nào đó nói, này nhóc, chỉ cần cậu có thể khiến cho người đẹp đang ngồi trên ghế kia cười, tờ một trăm đô này sẽ là của cậu.
Thế là, có ngay cậu nhóc từ trên trời rơi xuống.
Phương Hạo nói, khi em cười, tên nhóc ấy cũng cười theo, cười ngốc hết chỗ nói.

Ngốc đến nỗi khiến tim anh ấy khi đó chua như giấm.
Lúc bấy giờ, sau khi nghe anh ấy nói xong, tôi bật cười lên, cười ra từng giọt từng giọt nước mắt to đùng, tiếng cười của tôi kinh động cả đám bồ câu trắng trong quảng trường.
Điện thoại tôi đổ chuông, cái tên Lam Trinh Liệt nhảy múa trên màn hình.

Tôi nhìn thật lâu, mới nghe máy.
“ Anh ở đâu ?”
“ Ở.

.


.” Bên kia ngập ngừng một lúc : “ Anh ở sân bay, anh phải quay về rồi.”
“ Tứ Nguyệt, em trách anh không ? Bởi vì anh, em không được nhìn mặt bà lần cuối.

Anh xin lỗi, Tứ Nguyệt.”
Tôi không trả lời, trong lòng tôi thật sự có hơi trách móc người nào đó.
“ Đừng quá đau lòng, Tứ Nguyệt.”
“ Lam Trinh Liệt, thật ra, anh không cần đến, không phải em trách anh, chỉ là em có hơi giận một chút mà thôi.”
“ Không phải bởi vì chuyện đó, là anh thật lòng muốn đến tiễn vị kia lần cuối, bởi vì bà cụ là người em tôn kính.”
Nghe xong điện thoại, tâm trạng cũng hồi phục hơi hơi, thật ra, tôi cũng biết rằng, tất cả mọi chuyện chỉ là vô tình vô ý.
Cậu nhóc da đen nhảy vũ điệu đi lùi bảo chỉ biểu diễn vì người đẹp đang ôm bỏng rang lại lần nữa đi qua trước mặt tôi, cậu ta toét miệng cười nhìn tôi, hàm răng trắng tinh phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tôi cũng mỉm cười với cậu ta.
Sau khi xong tang lễ, Phương Hạo cấp tốc làm phẫu thuật, cắt bỏ phần ruột thừa đã hành hạ anh ấy nhiều giờ.

Sau khi phẫu thuật xong tôi gọi điện cho Lam Trinh Liệt, báo với người nào đó e rằng tôi phải ở lại một thời gian, bởi vì hiện giờ Phương Hạo vừa làm xong phẫu thuật không thích hợp ngồi máy bay đường dài.
Đầu bên kia, người nào đó nói, em muốn thế nào thì làm thế ấy đi !
Trong ngữ khí chứa đựng sặc mùi cảm xúc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.