Hi Chị Alice!

Chương 77: Bức Thư Trong Chai Của Lợi Liên Thành





Tôi tin tưởng sâu sắc, biển cả có một tấm lòng bao la, dung nạp mọi thứ tốt, xấu, ngọt ngào, cay đắng, đẹp đẽ, xấu xí trên thế gian, cả thứ có thể được phép, thứ không được phép.
Tôi mang nỗi lòng của mình viết nên bức thư trong chai, thả nó vào lòng biển cả, để nó trôi theo con sóng.
Tôi có một bí mật, bí mật không thể dễ dàng thổ lộ, tôi chỉ có thể mang nó trải lòng với biển, từ đó, nó đã trở thành một câu chuyện.
Suốt thời gian dài, con người và cái tên Lâm Tứ Nguyệt kia trong ấn tượng của tôi là một hình dáng mơ hồ, thỉnh thoảng, khi nghe thấy cô ấy từ tốn lễ phép trả lời câu hỏi của người lớn, trong lòng tôi còn dâng lên sự chán ghét đối với cô ấy, rõ ràng, câu trả lời của cô ấy có nhiều dối trá.
Mẹ nói với tôi, đừng tùy tiện xem thường cô ấy.

Ngoài miệng tôi hứa suông.
Lâm Tứ Nguyệt đối với tôi chỉ là một người không thân không thích.

Cho đến một ngày nọ, tôi biết hôm đó là sinh nhật cô ấy hai mươi tuổi, mẹ mang cho cô ấy một cái Walkman (1)
(1) Một sản phẩm điện tử, có thể hiểu nôm na là máy nghe nhạc mini, theo thời đại phát triển còn có thể cài MP3, MP4 các thứ.

.

.


và Sony là một trong những thương hiệu tiên phong.
Hôm đó, tôi nhìn thấy cô ấy tựa vào thân cây khẽ nghiêng đầu nhìn ngắm bầu trời, dáng vẻ có hơi lặng lẽ, chiếc váy màu trắng phất phơ trong gió, như một áng mây, trói chặt ánh nhìn của tôi.
Cái khoảnh khắc ấy dường như biến hóa trở nên vĩnh viễn, mãi nhiều năm sau tôi vẫn không thể quên được.
Hình bóng của Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu trở nên rõ ràng.
Cô ấy vẫn hay ở chỗ vắng người nghe chiếc máy Walkman mẹ cho, khẽ ngân nga hát đi hát lại, âm giọng mượt mà, đó là bài nhạc xưa của The Beatle, có tên là ‘ Hey, Judy’.
Cô ấy còn yêu thích trèo lên cây, có khi thì xem sách, có khi thì nghe nhạc, có khi là ngủ nướng.
Tôi cũng không hiểu được bắt đầu từ khi nào tôi đã để ý đến cô ấy, có một hôm, bạn học đến tìm tôi, khi chúng tôi đi lướt qua nhau, bạn học của tôi đã nhặt sách giúp cô ấy, cô ấy đón lấy cuốn sách trong tay cậu ta rồi khẽ mỉm cười, tên tiểu tử ngốc kia cũng cười lên theo cô ấy.
Nụ cười của hai người kia khiến tâm trạng tôi chợt trở nên tồi tệ, tôi phát hiện tôi lại ước mong sao cuốn sách kia là tôi nhặt giúp cô ấy, ước mong sao nụ cười kia chỉ thuộc về tôi.
“ Ai thế kia, dường như tôi bị cô ấy phóng điện mất rồi.” Sau khi bạn học của tôi thốt xong câu này, bản mặt cậu ta bỗng chốc trở nên đáng ghét hẳn.
Vào một ngày đầu hè, cô ấy ngồi trên cây nói với tôi đang đứng ở dưới : “ Này, em trai Liên Thành, nhặt giúp tôi cuốn sách.”
Cuối cùng, cũng đến lượt tôi, trong lòng tôi bỗng dưng hớn hở, cứ như đã mong đợi được điều mà tôi ngày đêm tơ tưởng.
Trên cây chật hẹp, cô ấy đã nói với tôi những gì, tôi dường như không nhớ nổi, tôi chỉ nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của cô ấy, như đóa hoa sen trong nước, mái tóc cô ấy rơi trên vai tôi, thoảng hương dễ chịu.
Dường như từ giây phút ấy tôi liền biết rằng, Lâm Tứ Nguyệt sở hữu nụ cười mê người nhất trên thế gian và còn sở hữu mùi hương say đắm nhất trên thế gian.
Tôi hết sức cẩn thận nâng niu cô ấy như nâng niu bảo vật bản thân mình yêu quý nhất, tôi còn hơi có một chút biến thái, cố chấp cho rằng trên đời này ngoài tôi ra, bất cứ người nào tiếp cận cô ấy đều là không có ý tốt, tôi thường hay bồi hồi trước cổng trường cô ấy, tôi cảm thấy bản thân phải bảo vệ bảo bối của mình thật tốt.
Tôi cảm thấy mình phải làm chút gì đó, thế là, tôi mang thứ bản thân yêu thích nhất, một hạt đậu đỏ be bé có liên quan đến tình yêu tặng cho cô ấy.


Hạt đậu đỏ, đại diện cho sự nhớ nhung, ái mộ, nhiều hi vọng cô ấy có thể hiểu ra.
Thỉnh thoảng, ánh mắt Lâm Tứ Nguyệt nhìn tôi sẽ mang theo sự chán ghét, tôi cảm thấy nhất định là tôi đã nhìn nhầm, sau đó, tôi mới biết rằng tôi vốn không hề nhìn nhầm, cô ấy qua gương mặt này của tôi nhìn thấy một gương mặt khác.
Tôi thích cái khoảnh khắc Lâm Tứ Nguyệt ngồi sau xe đạp của mình, tôi thường phóng xe như bay, bởi vì, khi đó, cô ấy sẽ siết chặt lấy eo tôi, khi đó, tôi liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ, như thể đang dạo bước trên mây vậy.
Đến sinh nhật mười sáu tuổi, cô ấy đã hôn tôi, trong cơn gió thu mơn man, một kẻ chưa từng uống rượu như tôi có vẻ đã nếm trải được vị say, tôi cảm thấy mùi vị say rượu cũng chỉ vậy thôi.

Không sao diễn tả được bằng lời chỉ muốn điên cuồng thét lên bày tỏ niềm vui của mình.
Giá như câu chuyện kết thúc ở thời điểm đó thì tốt biết mấy.
Đến khi cô ấy dùng chất giọng dịu dàng nhất thế gian nói với tôi cô ấy là chị gái của tôi, tôi hi vọng biết bao đây chỉ là một giấc mơ hoang đường chợt đến mà thôi, sau khi tỉnh dậy khoảnh khắc vẫn dừng lại ở buổi tối sinh nhật tôi mười sáu tuổi, cô ấy hôn tôi, bờ môi mềm mại.
Trong những ngày cô ấy không về nhà, tôi nhớ nhung cô ấy, luôn nhớ đến cô ấy, tôi cứ an ủi bản thân, hãy để trong lòng âm thầm nhớ đến là được, chờ cô ấy quay lại rồi, nếu như cô ấy quay lại mong muốn tôi gọi cô ấy bằng chị tôi cũng sẽ đồng ý, bởi vì, điều đó chứng tỏ hai chúng tôi vẫn còn có mối liên hệ.
Mãi cho đến khi tôi ở trường học của cô ấy nhìn thấy cô ấy được một người con trai khác siết chặt tay, tôi mới biết tôi lo sợ biết bao, lo sợ nhìn thấy cảnh tượng thế này, và rồi tôi phát hiện cuối cùng tôi chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng thế này thôi, bởi vì, tôi sớm đã mất đi cái quyền được nắm lấy tay cô ấy.
Tôi trốn đến Hong Kong, không ngừng an ủi bản thân, chỉ là tôi vẫn chưa trưởng thành đấy thôi, chờ đến khi tôi thật sự trưởng thành tôi sẽ quên được cô ấy.
Đến khi lần nữa gặp lại cô ấy tôi đã hai mươi lăm tuổi, có sự chính chắn vượt hơn cả tuổi, trầm ổn, đa số mọi người đều nói tôi như thế, dần dần tôi cũng cảm thấy bản thân giống như lời họ đã nói.
Lần nữa gặp được cô ấy, cô ấy mặc chiếc váy màu đen, như một bức màn giấc mơ thướt tha, tôi nấp trong chỗ tối, cứ lén lút, tham lam nhìn cô ấy, thấy cô ấy nói với những vị khách quý của bố, Trinh Liệt, có muốn đi với tôi hay không ?
Chàng trai trẻ đẹp kia bước tới nắm lấy tay cô ấy, cậu ta mê mẩn ngắm nhìn cô ấy, loáng thoáng qua gương mặt của cậu ta tôi dường như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước.
Có thứ gì đó khuấy động trong lòng tôi, Lâm Tứ Nguyệt, vẫn cứ luôn là người con gái xinh đẹp nhất trong lòng Lợi Liên Thành, hóa ra, trái tim mình vẫn còn dừng lại ở buổi tối hôm sinh nhật mười sáu tuổi kia, hóa ra bản thân vốn chưa bao giờ trưởng thành.
Trong hành lang nhỏ hẹp mờ tối, chính miệng tôi nói tôi hận cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy ngước đôi mắt lên nhìn tôi, như chú nai bị lạc đường ngơ ngác, khi ấy, tôi có một sự kích động, tôi muốn nói với cô ấy, thật ra, tôi không hận cô ấy, tôi chỉ là tức giận thôi, giận cái vận mệnh đáng chết này, khiến tôi chỉ đành bất lực.

Chàng trai bước về phía chúng tôi, cậu ta nhìn tôi chăm chăm một cách dữ dội, giống như đang muốn nuốt trôi tôi vậy, cậu ta có một gương mặt khiến người khác say đắm, từ trong đôi mắt cậu ta tôi đã đọc hiểu được, toàn bộ tâm trí của chàng trai đẹp mê người này chỉ muốn mê hoặc người phụ nữ tên Lâm Tứ Nguyệt.
Trên sân thượng bệnh viện, tôi đột nhiên nảy ra một ý niệm, nếu như tôi từ trên này nhảy xuống, cô ấy nhất định mãi mãi cũng không thể nào lãng quên tôi được, tôi nghĩ, nhất định là tôi đã điên mất rồi.
Cô ấy đã rời xa cậu ta, thực hiện lời hứa của cô ấy với tôi.
Vào dịp năm mới, tôi âm thầm trốn trong dòng người, nhìn thấy cô ấy và bạn cô ấy ở Quảng Trường Thời Đại New York cùng đếm ngược, cô ấy đội chiếc mũ len màu đỏ, mang bao tay, gương mặt lạnh đến đỏ ửng, tên quỷ người Tây bên cạnh cô ấy len lỏi trong dòng người không ngừng đụng chạm vào người cô ấy, người phụ nữ ngốc, bị người ta lợi dụng mà vẫn chưa hay biết, tôi vừa định bước tới lôi cái tên quỷ người Tây kia đi, thì đã có người ra tay trước tôi.
Chàng trai tên Lam Trinh Liệt xuống tay một phát, tên quỷ người Tây vừa định kêu lên, liền bị gã đàn ông đi cùng cậu ta bịt kín miệng lôi đi.
Chàng trai kia thay thế vị trí của tên quỷ người Tây, đôi mắt dưới vành mũ khoá chặt lấy cô ấy, dường như, trên thế gian này trong mắt cậu ta chỉ nhìn thấy mỗi cô ấy.
Vô duyên vô cớ, trái tim tôi chợt nhói lên một cơn ghen.
Tôi và chàng trai kia lên cùng một chuyến bay, cậu ta dữ dằn cảnh cáo tôi, đừng xuất hiện xung quanh cô ấy nữa, cậu đã không còn cái tư cách ấy nữa rồi.

Hóa ra, cậu ta đã biết hết mọi chuyện.
Chàng trai kia đã dùng cách thức cực đoan để biểu hiện tình yêu của mình, cậu ta khiến cho sự nghiệp của bố hoàn toàn bế tắc, Liên Ngọc bảo muốn đến cầu xin cậu ta, con bé nói dù sao mình cũng từng là người cậu ta yêu thích.

Liên Ngọc khi thốt ra những lời này cả khuôn mặt đầy vẻ si mê, chẳng khác nào con thiêu thân đang lao mình vào đống lửa.
Nhưng thực tế cậu ta đối với sự khẩn cầu của con bé biểu hiện rất thờ ơ, cậu ta chỉ lạnh lùng trả lời tôi, anh biết tôi muốn gì mà.
Hôm đó, tôi nhìn thấy trong phòng sách của cậu ta vài thứ tôi quá quen thuộc, những đĩa nhạc xưa, những chiếc đèn cổ cũ kĩ, có một số sách đã rất lâu đời, có những món ăn vặt đặc sản của Hàng Châu, đó đều là những thứ Lâm Tứ Nguyệt yêu thích.
Tôi kéo tay Liên Ngọc về nhà.
Trong sân bay ở Detroit, cô ấy kéo vạt áo của tôi, nước mắt rưng rưng, như một đứa trẻ phạm lỗi cầu xin được tha thứ.
Tôi cố dùng hết sức siết chặt cái ôm sau cùng này, cái ôm mà tôi đã mong nhớ bao lâu nay.
Chỉ đến đây thôi, tạm biệt nhé.


.

.

Lâm Tứ Nguyệt.
Tôi đưa mắt tiễn chiếc phi cơ xông lên bầu trời, bay lướt qua đỉnh đầu tôi, tôi thật lòng hi vọng hai người họ có thể ở bên nhau, dường như, chàng trai kia đại diện cho tôi, thực hiện giấc mơ tôi mãi mãi cũng không thể thực hiện được.
Tôi ngưỡng mộ chàng trai kia có thể công khai tình yêu của mình như thế.
Tôi bắt đầu đi dọc theo Nam Bán Cầu, trên bờ biển ở bán đảo Walters, tôi mang nỗi lòng viết nên bức thư thả vào lòng biển cả, tôi không biết nước biển cuối cùng sẽ mang nó đi về đâu, nhưng tôi muốn mang bí mật thuộc riêng về Lợi Liên Thành thổ lộ với đại dương mênh mông.
Tôi có một bí mật chôn sâu vào tận đáy lòng, bí mật chỉ có thể tâm sự cùng biển cả.
Lâm Tứ Nguyệt, người phụ nữ ấy chính là báu vật của Lợi Liên Thành, là thơ, là mơ, là.

.

.

chấp mê bất hối.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.