Hi Chị Alice!

Chương 88: Bàn Tay Thượng Đế 2





Lam Niệm Tổ bảo hai vệ sĩ của mình đưa tôi đến nơi ở của Thái Vi, Thái Vi sống trong khu căn hộ không mới không cũ, khi đến cửa bọn họ vẫn còn chưa muốn rời đi.

Tôi cũng lười phải nói gì đó, bèn mở khóa mật mã.
Thái Vi vẫn chưa về nhà, lúc này tôi mới chợt nhớ tôi và Thái Vi đã một ngày một đêm không liên lạc, liền gọi điện cho cô ấy.
Vừa mới tắm xong, Thái Vi đã cuốn vào nhà như một cơn lốc, tiến hành tra hỏi tôi một loạt, sau cùng cô ấy lòng đầy ngờ vực hỏi tôi : “ Lâm, có phải cô đã chuốc lấy phiền phức gì rồi, nếu không, sao ngoài cửa nhà chúng ta có thêm hai tên gác cửa ?”
Tôi khẽ nhún vai : “ Thái Vi, tôi hi vọng cô sau khi nghe xong những lời tôi nói phải giữ bình tĩnh, thật ra, tôi chính là công chúa của một Quốc đảo nào đó ở Thái Bình Dương, bỏ nhà đi bụi nhiều năm, bây giờ bọn họ đã tìm được tôi, hai kẻ bên ngoài là đến để đưa tôi về.”
Chẳng biết cô ta có tin hay không ?
“ OMG, Lâ.

.

.

m.

.

.

Lâm.

.

.” Như tôi đã liệu, Thái Vi há hốc mồm : “ Lâm.

.

.

Thảo nào lần đầu tiên gặp cô tôi liền cảm thấy cô khác người, cái khí chất đó tuyệt đối là bậc nhất.


Lâm, không phải lo, để tôi bảo vệ cô, ông chồng của bạn của mợ tôi là thanh tra, ông ấy rất tốt với tôi, nếu như cô không muốn đi, tôi bảo ông ấy che chở cho cô.
Thật đúng là một cô gái ngây thơ, xem phim thần tượng quá nhiều rồi, khẽ vỗ lên mặt cô ấy : “ Cám ơn cô, Thái Vi.

Những vấn đề đó bây giờ tạm thời tôi vẫn chưa muốn nghĩ đến, lúc này tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật đã, được không ?”
“ Được, được.

.

.

Lâm, bây giờ cô nhất định rất mệt rồi, tôi bảo đảm sẽ không có ai làm phiền đến cô trong lúc cô ngủ.” Cô ấy ôm lấy tôi.
Là quá mệt, cái sự chờ đợi mòn mỏi kia đã hao cạn suy nghĩ của tôi, gần như chỉ chạm đến giường tôi liền ngủ ngay.

Một đêm không mộng mị, mãi đến khi Thái Vi lay tôi dậy.
“ Lâm.

.

.

Lâm.

.

.” Lúc này Thái Vi nói năng có hơi lắp bắp : “ Bên ngoài có người tìm, người đó là.

.

.

là mẹ của.


.

.

Eric, anh chàng Eric người tình đẳng cấp thế giới ,tôi đã xác nhận rồi.”
Đứa bé tội nghiệp đến lời nói cũng lắp bắp.
Thật là chẳng đâu vào đâu, tôi vội vàng vỗ vỗ vào mặt, trời mới vừa sáng.

Người nhà này thật biết hành hạ mà.
Trong không gian không mấy rộng, có Dung Như Xuân, có Tiểu Quang, còn có một người đàn ông khác thân hình cũng lực lưỡng như vậy.
Dung Như Xuân ngồi đó, chiếc sofa vừa cũ vừa nhỏ, hơi có chút không tương xứng với bà, dừng lại trước mặt bà, tôi lạnh lùng nói : “ Thưa bà Dung, tôi nghĩ bà đâu cần phải vậy, Lam Niệm Tổ tiên sinh đã hết lòng khuyên bảo tôi rồi.”
Bộ đồng phục công sở màu gạo trắng, gương mặt trang điểm nhạt, vô cùng sắc xảo, phong thái thong dong.

Bà ngước mắt liếc nhìn tôi, cong lên một nét cười không thân thiện.
“ Trinh Liệt của chúng tôi thật xui xẻo sao lại yêu phải một quái thai như cô đây, bạc tình bạc nghĩa, có đôi lúc, tôi thật muốn bỏ cô vào trong bao bố mang đến Amazon để cho cô tự sinh tự diệt.”
“ Nói trọng tâm.” Khoanh tay trước ngực, tôi đáp trả ánh mắt không thân thiện y chang.
Đôi mắt đang nhìn tôi chăm chăm của Dung Như Xuân chợt cụp xuống, rồi bà từ từ cúi thấp đầu, bàn tay bà chống lên huyệt thái dương, giọng nói lộ ra một tia bất lực : “ Cô biết không, tối qua tôi đã nhìn thấy nước mắt của Trinh Liệt, thằng bé đó từ sau khi bố nó ra đi tôi chưa từng nhìn thấy nó khóc, ngay đến lúc biết ông ngoại nó qua đời nó cũng không khóc lấy một lần, nhưng tối qua nó cứ thế ôm lấy tôi mà khóc.

Mẹ, trong cuộc đời này con chỉ cần có cô ấy mà thôi, nhưng sao lại khó đến vậy, người phụ nữ đó lòng dạ sắt đá, con làm thế nào cũng không cảm động được cô ấy.

Nước mắt của nó rơi ngay trên cổ tôi.

Có biết cảm giác đó không ? Chẳng khác nào bị bỏng người vậy.
Ai nói không phải đâu.
“ Tôi xin lỗi.” Tôi ngồi xổm trên sàn, vùi đầu vào đầu gối : “ Tôi xin lỗi.

.

.

tôi xin lỗi.


.

.”
“ Xin lỗi ư ? Những gì Trinh Liệt làm vì cô dựa vào một câu xin lỗi của cô thì có thể bù đắp được à ? Lâm Tứ Nguyệt, tiết thanh minh hàng năm nó đều đến Hàng Châu, có biết nó đến Hàng Châu làm gì không ? Nó nói với bạn của mình nó phải đến tảo mộ mẹ vợ, nó nói Tứ Nguyệt hiện giờ không ở đây nên nó phải làm thay.

Vào cái hôm nó xảy ra tai nạn, vốn dĩ có thể phong tỏa thông tin.

Nó cũng biết uống rượu lái xe đối với người có thân phận như Trinh Liệt sẽ ảnh hưởng bao lớn, nhưng nó cứ phải giống trống la to, vì cái gì mà tin rằng cô sẽ đoán ra được, nó còn mang cái địa chỉ bệnh viện đang nằm cũng công bố nốt, mỗi ngày đều ngẩn ngơ nhìn chăm chăm cánh cửa.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, nếu những chuyện như thế vẫn chưa đủ thì để tôi nói với cô một chuyện.

Lợi Vĩnh Hoa, cô chẳng lạ gì chứ ? Cả cái giới tài chính đều biết hậu thuẫn sau lưng ông ta là ai, cả cái giới tài chính đều biết Tập đoàn Lợi thị là một cái động không đáy, nhưng nó cứ không màng, Lợi Vĩnh Hoa đề nghị bao nhiêu, Trinh Liệt liền đưa bấy nhiêu.

Có một hôm tôi hỏi nó tại sao phải làm như vậy, nó chỉ nhàn nhạt trả lời, con thích thế .”
Tiếng khóc không kìm chế được vọng lại trong không gian không quá rộng, Dung Như Xuân đưa tay kéo tôi từ dưới sàn lên.

Mặt đối mặt.
“ Cô khóc cái gì ? Nó yêu cô như thế cô nên cười mới phải.

Lâm Tứ Nguyệt, cô dựa vào cái gì mà khiến con trai tôi phải đau khổ như thế ? Trên thế gian này hầu hết người làm mẹ đều không thể nào đứng nhìn con mình chịu khổ, cho nên, cô đi tìm nó đi.”
Ngưng bặt tiếng khóc, tôi ngớ người nhìn bà.
“ Lâm Tứ Nguyệt, cô đi tìm nó đi, bất kể là trộm cũng được, cướp cũng được, hay lừa gạt cũng được, sau này chỉ cần cô ở bên cạnh nó, khiến nó vui vẻ là được.”
“ Nhưng mà.

.

.” Tôi nhớ đến lời cảnh cáo của ông nội Lam Trinh Liệt.
“ Không có nhưng mà, những gì ông cụ nói với cô đại khái tôi đã đoán được, cô yên tâm, con trai tôi trước giờ không phải là một cái gối thêu hoa.”
Lồng ngực dường như trong phút chốc được thứ gì đó lắp đầy, tôi dang tay ra, ôm lấy người phụ nữ kiệt xuất, nhưng không đánh mất tình mẹ thiêng liêng trước mặt đây.
“ Cám ơn bà, bạn tôi thật có mắt nhìn, bà quả nhiên không giống người thường.”
Hi vọng lúc này giống như cánh buồm căng gió.
Thái Vi ở bên cạnh đang há hốc mồm, tôi đưa tay huơ huơ trước mặt cô ấy.
“ Thái Vi, phiên bản tối qua chỉ là trêu chọc cô thôi, phiên bản hiện giờ mới là người thật việc thật.

Thái Vi, chúc phúc tôi nhé.”
“ Wow wow wow.


.

.

Lâm, cô thật ngầu.” Cô ấy cuối cùng cũng ngậm miệng lại được : “ Thế thì, chính là nói Eric chính là.

.

.”
“ Đúng vậy, người đó chính là Trinh Liệt của tôi, của tôi.

Chẳng phải cô có rất nhiều nghi vấn về người đó sao ? Bây giờ tôi đi bắt người đó về để hai người giáp mặt giao lưu.”
Tâm trạng của tôi chưa bao giờ nhẹ nhõm thế này.
“ Lâm, tôi ủng hộ cô, ông chồng của bạn của mợ tôi là thanh tra.

.

.” Âm thanh phía sau tự động tắt đài.

Tiếp đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô ấy bước vào phòng của mình lấy ra một gói đồ đặt vào tay tôi : “ Hộ chiếu của cô tìm được rồi.”
Ôm lấy tôi : “ Lâm, chúc phúc cho cô, nếu như chẳng còn cách nào thì cứ trực tiếp dẫn người ta cao chạy xa bay.”
Nơi tổ chức hôn lễ của Lam Trinh Liệt là ở Vịnh Thiêm Thủy, đoàn xe hoa sang trọng thuần một màu, quan khách nam nữ y phục chỉnh tề, nhân viên phục vụ bận rộn, không ít ký giả truyền thông bị ngăn lại bên ngoài cổng sắt, khắp nơi còn có nhân viên bảo an mặc vest đen đeo tai nghe khiến ở đây trông chẳng giống nơi tổ chức hôn lễ, ngược lại giống như cuộc hội ngộ của các nguyên thủ quốc gia , nếu không phải trên màn hình ti vi cực đại đang phát cảnh chuẩn bị hôn lễ bên trong cổng sắt, e rằng sẽ có rất ít người biết nơi này sắp sửa cử hành một hôn lễ thế kỷ.
Thông qua màn hình điện tử tôi nhìn thấy tình hình bên trong, trên thảm cỏ xanh rì trải lót thảm vàng, trên thảm xếp hàng những cổng vòm cắm đầy hoa hồng, chúng trải dài như mái vòm vương miệng màu trắng mang phong cách Ả Rập, nhân viên phục vụ mặc đồng phục giống nhau đang bày bàn ăn tinh tế trên chỗ ngồi quan khách, phía bên thảm cỏ có dàn nhạc đang diễn tấu.
Chăm chú nhìn màn hình điện tử, tôi hít sâu vào một hơi, tiếp theo đây việc tôi sắp phải làm là từ hội trường buổi hôn lễ trọng đại này đưa chú rể đi.
“ Sao thế ? Lại sợ rồi ?” Dung Như Xuân xuyên qua cửa kính xe, lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Thoáng cười khổ, xem ra, ấn tượng tôi mang đến cho quý bà đây không hề tốt lắm, cũng phải, Lâm Tứ Nguyệt dường như cứ mãi trốn chạy.
Bên ngoài cổng sắt chạm trổ hoa văn tinh tế, nhân viên bảo an chặn chúng tôi lại, qua cửa kính xe tôi nhìn thấy Dung Như Xuân bước tới đó, tiến hành giao thiệp với vị ở trước mặt kia trông có vẻ là người phụ trách, người phụ trách kia cứ một mực lắc đầu.
Quay trở về xe, sắc mặt bà không tốt lắm : “ Xem ra, ông cụ nhất định đã phát giác ra gì rồi, ngoại trừ tôi, toàn bộ người còn lại đều không cho vào.”
Bà bảo Tiểu Quang lái xe đến một góc khá xa, dặn dò bên tai Tiểu Quang vài câu, khi rời đi bà nói với tôi : “ Cô chờ ở đó, tôi nhất định sẽ đưa cô vào trong.”
Quá trình chờ đợi chẳng hề dễ chịu, thời gian trôi qua từng giây từng giây, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, lo lắng thượng đế không chiếu cố tôi.
Cuối cùng, điện thoại di động của Tiểu Quang vang lên, sau khi nghe điện thoại xong, cậu ta lái xe đi, chúng tôi đến phía sau của ngôi trang viên này.

Ở đó, tôi nhìn thấy vị lão quản gia vẫn luôn theo sát Dung Như Xuân, ông ta lấy một bộ y phục của nhân viên phục vụ đưa cho tôi, ông ta còn cho tôi biết ông nội của Lam Trinh Liệt đã tìm người quản thúc người ấy rồi.
Ở trên xe tôi thay bộ y phục nhân viên phục vụ kia, sơ mi trắng, áo ghi lê đen, chân váy cũng đen, tôi theo sau vị lão quản gia kia cúi thấp đầu, lão quản gia xuất trình thẻ làm việc của tôi cho bảo an canh cổng bên cạnh, chúng tôi thành công tiến vào phía trong trang viên, trên đường đi, tôi đều cúi thấp đầu theo sau ông ta.
Chúng tôi xuyên qua lối đi nhỏ trong vườn hoa, băng qua hành lang dài thăm thẳm, trong một đại sảnh lớn, lão quản gia muốn tôi đi theo đoàn người trước mặt, ông ta nói đến lúc tự nhiên sẽ có người đến giúp tôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.