Hỉ Doanh Môn

Chương 207: Song song cùng tới



Edit: hoada

Minh Phỉ nháy mắt với Ngô ma ma, Ngô ma ma kéo rèm treo lên, sải bước đi vào: “Bà cô nãi nãi, sống chết hay có số phú quý hay không là tại trời, ngài cũng đừng nên nghĩa quẩn…”

Tam di nương đi theo sát phía sau Minh Phỉ đi theo vào. Chỉ thấy phòng hướng nam có cửa sổ đang mở, trước cửa sổ có bày một bàn trang điểm, vách tường phía tây có đặt một chiếc giường, phía trước giường treo một cái màn dày màu đỏ đậm, cuối giường đặt hai cái hòm xiểng, ngay giữa phòng có đặt một chậu than đồng thật lớn, bên trong, than đang cháy đỏ rực. Mọi thứ nên có đều có hết, Minh Phỉ không khỏi âm thầm cảm thán, nhìn cuộc sống này so với khi nàng còn ở Ngô gia thôn quả thật tốt hơn nhiều.

Đang suy nghĩ, Ngô ma ma đã nhấc màn lên, Nhị di nương đang nằm bên trong. Nhị di nương mặc một bộ tiểu y màu trắng thuần, nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, tóc tết thành đuôi sam rũ xuống hai bên, gầy gò tái nhợt, lạnh lùng nhìn mọi người, mặt không chút thay đổi.

Thế nhưng khi biết nhi tử chết lại không khóc, một chút bộ dáng bi thương cũng không có.

Tất cả mọi người nhìn thấy có chút giật mình, Minh Phỉ chăm chú nhìn Nhị di nương, loáng thoáng thấy được thân thể của bà ta khẽ run lên. Thì ra không phải là không đau lòng, cũng không phải không có cảm giác mà là đã áp chế tất cả những bi thương và hận ý xuống. Minh Phỉ tin chắc, nếu như lúc này kéo chăn ra, tay Nhị di nương nhất định đang nắm chặt, nhất định móng tay đã đâm thủng lòng bàn tay rồi.

Tam di nương không chịu nổi không khí trầm mặc này, bà thấp giọng ho một tiếng: “Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, những kẻ giang phỉ giết người vô nhân đạo kia sẽ không thoát tội được đâu, quan phủ đã dán bố cáo khắp nơi rồi, ít ngày nữa cũng sẽ diệt trừ hết phiến loạn, nhất định có thể báo thù rửa hận cho tam công tử.”

Mí mắt Nhị di nương giật giật, bà không nói lời nào.

Minh Phỉ chậm rãi tự thuật: “Di nương, nghe nói tình hình lúc đó rất khủng khiếp, tam ca bị chém một đao ngang hông, ngã xuống nước bị trôi về phía hạ du, phải mất ba ngày thì mọi người mới tìm được hắn, thân thể hắn bị trương phồng lên, thiếu chút nữa thì không nhận ra được, phu nhân mua một mảnh đất, cũng mua một cỗ quan tài rất tốt. Phu nhân nói, tạm thời chôn hắn ở đó, đợi sau này lão gia đến mang hắn chở về. Chỉ thương cho tam ca, sau này đến cả một người thờ phụng hương khói cũng không có.”

Nhị di nương nhanh chóng giương mắt lên, oán hận nhìn chằm chằm Minh Phỉ, Minh Phỉ không thối lui mà ngược lại đi tới trước mặt bà ta, trầm giọng nói tiếp: “Nếu tam ca biết bơi, nói không chừng có thể thoát được một kiếp này. Thật là đáng tiếc. Người chết không thể sống lại, di nương bớt đau buồn đi.” Ban đầu, nếu không phải gặp Cung Viễn Hòa thì không phải nàng và Thái Quang Minh cũng đã sớm chết trôi rồi sao?

Tam di nương muốn quát lên một tiếng ngăn nàng lại nhưng sau đó chỉ khẽ thở dài, quyết định không muốn dính líu hay liên quan đến chuyện này. Mọi chuyện xoay vần, sâu xa bên trong tự có định luật sẵn hết. Năm đó, Nhị di nương thiết kế hãm hại mấy người Minh Phỉ thì có từng nghĩ đến ngày hôm nay của mình không?

Nhị di nương yên lặng nhìn Minh Phỉ, bên môi lộ ra nụ cười âm u kinh khủng: “Là các ngươi… Rất nhanh, các ngươi cũng sẽ gặp báo ứng đấy! Ta nguyền rủa các ngươi không được chết tử tế.”

Minh Phỉ lắc đầu thở dài: “Di nương nói đúng, ta luôn luôn cảm thấy, kiếp này chính là ý báo của kiếp trước. Di nương yên tâm, làm chuyện xấu hại người nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Ánh mắt Nhị di nương trợn to lên, chỉ vào Minh Phỉ, trong cổ họng hầm hừ mấy tiếng, mấy lần muốn giùng giằng bò dậy nhưng cũng là vô lực ngã xuống. Tam di nương vội nói: “Chúng ta nên đi ra ngoài thôi, để Nhị di nương tịnh dưỡng. Loại chuyện như vậy, khuyên cũng không khuyên được, vượt qua hay không cũng chỉ do Nhị di nương thôi.”

Minh Phỉ cười cười, dịu dàng nói: “Di nương, ngươi cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, bớt đau buồn đi, sau này còn phải sống cho thật tốt đấy.” Cũng không quản Nhị di nương kìm nén đến tím bầm mặt mày, xoay người đi ra ngoài.

Sự thật chứng minh, Nhị di nương có lẽ không sống qua mùa đông này.

Chân trước Minh Phỉ bước ra cửa phòng thì chân sau Triệu nương tử vội vàng chạy đến báo tin: “Cô nãi nãi, làm sao bây giờ? Tứ cô nãi nãi muốn đến thăm Nhị di nương, nửa đường bị đau bụng, chỉ sợ là sinh non.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang êm đẹp sao tự nhiên sinh non được?” Tam di nương kinh nghi bất định, giọng nói không khỏi nâng cao lên.

Triệu nương tử kéo một nữ nhân toàn thân ướt đẫm từ phía sau đến, nữ nhân này còn trẻ nhưng trên y phục dính đầy bùn đất nói: “Ngươi mau nói rõ ràng cho cô nãi nãi biết đi.”

Phụ nhân trẻ kia chính là Địch Nhi, Địch Nhi phịch một tiếng quỳ xuống đất, khóc ròng nói: “Cầu xin cô nãi nãi cứu mạng thiếu nãi nãi chúng ta.” Thì ra là khi Tam di nương phái người đến Thiệu gia báo tin Thái Quang Nghi qua đời, Minh Tư biết được, khóc lớn một trận, sau đó cho người trở về Thái gia hỏi thăm tin tức cụ thể mới biết Tam di nương và Minh Phỉ đã đến thôn trang nên mới chạy đến đây.

Lúc ấy, mấy vị thiếu nãi nãi của Thiệu gia cũng đều ở đấy, biết tin vội vàng an ủi Minh Tư, ngay lúc đó liền có người nói, cũng không biết Nhị di nương đang mang bệnh biết được tin này rốt cuộc có chịu nổi không? Mọi người đều bày tỏ tâm trạng lo lắng, nghe mọi người ồn ào lộn xộn nói chuyện, Minh Tư quyết định tới thôn trang xem Nhị di nương. Lúc đó đã gạt Thiệu đại nãi nãi cho nên cũng không mang bao nhiêu người đi, ai ngờ nửa đường Minh Tư bị đau bụng, ngay cả khi xe di động một chút cũng không chịu nổi, vì vậy nàng chỉ đành xuống xe đi bộ đến đây một chuyến.

Đang mang thai, thời tiết không được tốt, đường lại xa, cảm xúc lại đang kích động, nếu có người có kinh nghiệm, chắc sẽ không để nàng ta ra cửa. Nhưng người Thiệu gia thật đúng là… Tam di nương vừa vội vàng bảo Triệu nương tử nhanh chóng đi tìm bà đỡ vừa cau mày nói: “Làm sao không biết nặng nhẹ như vậy chứ? Chẳng lẽ không có ai khuyên bảo nàng ta không nên đi ra ngoài lúc này sao?”

Địch Nhi khóc ròng nói: “Nô tỳ vất vả khuyên nhủ nhưng thiếu nãi nãi không nghe.” Về phần mấy thiếu nãi nãi Thiệu gia kia, càng ước gì Minh Tư không có đứa bé này, chính các nàng báo tin, cũng chính các nàng khuyến khích thì làm sao có thể ngăn Minh Tư chứ?

Chợt nghe trong phòng ngủ tiểu nha hoàn hét lên một tiếng quái dị, tiếp đến lăn một vòng chạy ra hoảng hốt luống cuống: “Bà cô nãi nãi hộc máu, chết rồi.”

Ngô ma ma đánh nàng ta một bạt tai quát lên: “Nói bậy! Miệng ngươi thật độc, chớ có nói càn!”

Tam di nương và Minh Phỉ đi vào thấy Nhị di nương nằm lệch qua mền gấm, bất tỉnh nhân sự, sắc mặt cực kì dọa người, trên chiếc chăn xanh ngọc thêu hoa văn quả nhiên có vết máu thật lớn. Ngô ma ma bưng nước nóng đi vào, quát bảo tiểu nha hoàn: “Mau đỡ di nương dậy, lau sạch mặt đi. Chính Ngô ma ma đi tới kéo chăn mang ra ngoài, chăn này đã dính vết máu lớn như vậy chỉ có thể đổi lại chăn khác.

Tam di nương thở dài: “Mau cho người cỡi ngựa mời đại phu đến.” Rồi quay lại phân công Minh Phỉ: “Ta đi xem tứ cô nãi nãi một chút, làm phiền tam cô nãi nãi ở chỗ này trông coi.” Rồi nhanh chóng thu thập mọi thứ, mang theo Triệu nương tử, mấy bà đỡ vừa tìm được và cùng Địch Nhi rời đi.

Đại phu ở cách quá xa cũng không thể nói đến là đến ngay, Minh Phỉ đi dùng cơm trước rồi mới quay trở lại ngồi ngoài phòng Nhị di nương đợi. Ngô ma ma là người cơ mẫn cực kì, đã sớm sai người mang ghế cũng như đệm thay đổi sạch sẽ, lại sai Kim Trâm lấy trà cụ pha trà rồi cẩn thận nói chuyện với Minh Phỉ.

Minh Phỉ nói: “Không cần để ý ta, ma ma có việc thì đi xử lí đi.”

Ngô ma ma nói: “Vậy cô nãi nãi ngồi đây, để nô tỳ đi vào phục vụ.” Bà ta cứ đi vào một vòng rồi lại quay ra coi chừng Minh Phỉ.

Minh Phỉ biết bà ta làm việc này thật mệt mỏi, thật vất vả mới gặp một người ngoại lai đến, tâm dĩ nhiên không ổn định, nàng cũng lười xen vào nữa, câu được câu không cùng Hoa ma ma nói chuyện nhà của Vương Thiên.

Nhị di nương ngất thật lâu, đến khi Triệu nương tử trở lại cũng chưa có tỉnh lại.

Triệu nương tử đơn giản nói mọi chuyện đã xảy ra với Minh Phỉ: “Sau khi Tam di nương đến, tiểu công tử trong bụng tứ cô nãi nãi đã không tốt rồi. Mà xe ngựa lại dừng ở ven đường, ngay cả cái màn che cũng không có, bà đỡ cũng không thể làm cái gì, làm cái gì cũng không dễ dàng. Trong hoàn cảnh như vậy, Tam di nương không thể làm gì khác hơn là đi theo xe ngựa trở về thành, đưa tứ cô nãi nãi về Thiệu gia. Di nương nhớ cô nãi nãi còn ở nơi này nên bảo nô tỳ trở về nói muốn làm phiền cô nãi nãi ở lại thêm chút nữa, đợi di nương trở lại rồi cô nãi nãi hãy trở về nhà.” Giống như khi phụ nhân sinh, dân gian kiêng kị nhất chính là sinh non ven đường, cũng sẽ không đồng ý nàng đi vào.

Minh Phỉ nhìn sắc trời một chút, biết hôm nay nhất định là không trở về được, không thể làm gì khác hơn là bảo Tiết Minh Qúy phái người trở về nói một tiếng, tránh để cho Cung Viễn Hòa lo lắng.

Cuối giờ thân, một đại phu tóc bạc hoa râm mới đến. Đâm châm, bắt mạch một hồi lâu thì Nhị di nương mới tỉnh lại, vội vàng cất bút soạt soạt viết một đơn thuốc, nhìn thấy chậu than ở giữa nhà muốn nói lại thôi rồi rời đi.

Ngô ma ma vội nhỏ giọng nói với Minh Phỉ: “Cô nãi nãi, vị này chính là đại phu của Tứ tiểu thư, Tam công tử và của Nhị di nương. Từ khi Nhị di nương đến đây nếu bị bệnh đều dùng thuốc của hắn.”

Người quan trọng như vậy, tự nhiên có ý muốn giữ người lại, Minh Phỉ vội nói: “Trời tối, đường trơn, khi tiên sinh vào đến thành chắc thành đóng cửa cũng không vào được, không bằng cứ ở lại một đêm đi? Nếu di nương có chuyện gì cũng xin tiên sinh cứu giúp.”

Đại phu liếc nhìn nàng một cái rồi trầm ngâm không nói, Ngô ma ma vội nói: “Tiên sinh đã cứu di nương của chúng ta, tất nhiên chúng ta muốn hậu tạ thật tốt.” Không đợi đại phu đồng ý hay không đã sai người làm tới chuẩn bị phòng nghỉ cho đại phu, còn ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn.

Đại phu vẫn đứng yên bất động, Minh Phỉ biết hắn là đang chờ mình cho tiền xem bệnh mà nàng lại chỉ đứng yên không cho, còn nói mấy lời khách khí. Đại phu thấy bộ dáng của nàng như vậy thì lập tức biết dù mình có ở lại cũng không chiếm được tiện nghĩ gì, nên chỉ đành theo người làm đi ra phòng khách nghỉ ngơi.

Trong mắt Nhị di nương lóe lên u quang, lạnh lẽo nhìn Minh Phỉ, Minh Phỉ cũng không thèm để ý chỉ nhàn nhạt phân phó Ngô ma ma: “Ma ma cho người đi sắc thuốc đi.” Vừa quay đầu lại nhìn Nhị di nương: “Di nương, chuyện đã như vậy rồi, ngươi cũng nên bớt đau buồn đi mới phải.”

Nhị di nương nhắm mắt lại, trải qua một phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng, cuối cùng là mở miệng: “Minh Tư…”

Minh Phỉ nói: “Thân thể tứ muội muội khó chịu, Tam di nương đã đi trước đưa nàng về rồi. Đợi nàng chuyển biến tốt, có thể để nàng đến thăm di nương, di nương chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được.”

Nhị di nương trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Phỉ, nhưng cái gì cũng không nhìn ra được. Bà ta cố gắng đưa tay tới kéo Minh Phỉ nhưng Minh Phỉ lo lắng bà ta lây bệnh cho mình, nên đứng cách bà ta thật xa, vì vậy căn bản bà ta cũng không kéo áo nàng được.

Bà ta không khỏi phiền não hô to một tiếng, Ngô ma ma đang ở phòng ngoài phân phó tiểu nha hoàn sắc thuốc, nghe tiếng vội vàng xông vào, Nhị di nương vững vàng nắm tay bà ta: “Tứ tiểu thư…”

Ngô ma ma tỏ vẻ thương xót nói: “Di nương bớt đau buồn đi, Tứ tiểu thư cũng thật là đáng thương vô cùng…” Lời còn chưa dứt, Nhị di nương lại phun ra một búng máu.

Bộ mặt Ngô ma ma lộ vẻ ghét cay ghét đắng nhưng vẫn chậm rãi nói: “Đều là nô tỳ không đúng, không nên nói với ngài chuyện này. Di nương a, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn, Tam công tử vừa mới mất, Tứ tiểu thư mới vừa sinh non, nếu là ngài có việc gì, chỉ sợ Tứ tiểu thư cũng không sống nổi đâu.”

Nhị di nương oán hận nhìn chằm chằm Ngô ma ma và Minh Phỉ, không còn gì để nói, chỉ từng ngụm từng ngụm thở ra, đôi tay nắm gắt gao siết chặt chẳng khác gì móng gà.

Minh Phỉ xoay người đi ra ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời dần dần sẫm tối nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.