Hỉ Doanh Môn

Chương 219: Đến bái phỏng



Edit: hoada.

Cung Viễn Hòa không cho Cung Trung Tố có cơ hội lại nói tiếp: “Lần này, là sinh thần cữu cữu 50 tuổi, những năm này, hắn đối đãi với con giống như nhi tử ruột thịt, lại nói, cữu cữu chỉ có mẫu thân là người thân thiết nhất, nói thế nào thì con cũng phải đến chúc mừng cữu cữu. Còn Thôi đại nhân bên kia cũng là thân thích với Thái gia, nhạc phụ nhạc mẫu ở xa không thể đích thân đến, chúng ta thay mặt nhạc phụ nhạc mẫu cũng nên đến chúc mừng, có gì không đúng chứ.”

Lời hắn nói đều có lý lập tức khiến cho Cung Trung Tố ngượng ngập vô cùng. Sinh thần của Tiết đại cữu, theo lý là hắn cũng nên tự mình đến chúc mừng, thế nhưng hắn lại quên, thậm chí ngay cả một phần lễ cũng không sắp xếp để Cung Viễn Hòa chuyển đến. Nghĩ vậy thì không khỏi oán Cung Viễn Hòa: “Sinh thần cữu cữu ngươi, sao ngươi không nhắc nhở ta một tiếng?”

Nếu đã không để trong lòng, có nhắc nhở cũng không có ý nghĩa gì. Cung Viễn Hòa cười nói: “Con thấy trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự phụ thân không thể phân thân được, nên không nói với ngài. Dù không nói nhưng con cũng thay ngài chuẩn bị một phần lễ, cữu cữu còn hỏi thăm sức khỏe của ngài, đáp lễ ngài bằng một phần quà là nhân sâm trăm năm, mới vừa rồi con đã giao toàn bộ cho quản sự.”

Cung Trung Tố lắp bắp nói: “Ta thì cần gì đến nhân sâm trăm năm chứ? Hai ngày nữa, ngươi mang qua biếu cho Vương gia gia đi. Tuổi của ông ấy lớn, dùng rất thích hợp.” Lập tức lên tiếng gọi Lý di nương: “Nàng mang nhân sâm trăm năm mới vừa rồi bọn họ biếu cất đi, hai ngày nữa mang đến tặng cho Vương lão gia.” Cái gì không cần chứ? Đó là lấy thứ này để tạ Vương lão nhân khi ông đã giúp cho hôn sự Cung Nghiên Bích. Tay trái nhận đồ của bọn họ, tay phải lấy nó đi đền đáp người khác vì một đứa con khác. Minh Phỉ cảm thấy không thú vị, nháy mắt với Cung Viễn Hòa, ý bảo hắn mau về nhà.

Cung Viễn Hòa hiểu ý Minh Phỉ, thừa dịp Cung Trung Tố không chú ý cũng nháy mắt với nàng, ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng.

Cung Trung Tố vẫn không chịu để Cung Viễn Hòa rời đi: “Khi nào thì ngươi trở về phủ nha làm việc? Đi nghe ngóng một chút thử xem đơn kiện của chúng ta khi nào thì xử? Sao lâu như vậy vẫn không thấy động tĩnh gì?”

Cung Viễn Hòa cố ý nói cho hắn nghe: “Con đã xin phép nghỉ nửa tháng, vẫn còn hai ngày nữa mới đến phủ nha. Năm nay phủ nha có nhiều việc quá, cũng đã lâu chưa có dịp nghỉ ngơi, để hai ngày nữa đến cũng không muộn.” 

Cung Trung Tố có chút ý giận muốn phát tát tính khí lên song đã kịp suy nghĩ lại hạ giọng hỏi thăm: “Lần trước, ngươi nói với ra về Thẩm đại tiểu thư kia, đó là do ai giới thiệu?”

Cung Viễn Hòa cũng hàm hồ nói: “Là nghe một đồng liêu nói chuyện, hình như có quan hệ bà con xa với Thẩm gia.” Lập tức ánh mắt Cung Trung Tố sáng lên: “Thật chứ?”

Cung Viễn Hòa chỉ cười cười không nói.

Cung Trung Tố cũng cảm thấy bản thân mình có chút luống cuống, vội nhấc chung trà lên uống một ngụm nhỏ để che giấu, vẩy vẩy sợi râu dê, uy nghiêm thấp giọng ho một tiếng, nói: “Vị cô nương kia, ta đã đi nghe ngóng, đích xác rất không tệ. Chỉ là nhà bọn hắn có chút hiểu lầm với nhà chúng ta, ngươi đã quen biết với thân thích nhà bọn họ, vậy thì lập tức thay nhị đệ ngươi thúc đẩy cửa hôn sự này đi chứ?”

Cung Viễn Hòa cố ý tỏ vẻ khổ sở nói: “Như vậy là đã cự tuyệt một lần rồi? Chỉ sợ con có tới cửa cũng không dễ dàng thay đổi chủ ý, đến lúc đó sẽ càng khó coi hơn.”

Cung Trung Tố nói: “Ngươi còn chưa thử làm sao biết? Nhị đệ ngươi nhân phẩm đoan chính, là người đôn hậu, không cần ta nói ngươi cũng biết rồi, hoàn toàn xứng với nàng. Ngươi đi thử một chút, nếu như không thành thì nhị đệ ngươi cũng cảm kích ngươi.”

Cung Viễn Hòa không còn cách nào đành nói: “Vậy để con suy nghĩ chút biện pháp xem sao.”

Thấy chuyện đã xong, lúc này Lý di nương mới dám xen vào nói chuyện: “Đại gia và đại nãi nãi vừa mới trở về, chắc hẳn vẫn còn chưa dùng cơm, để ta nói phòng bếp chuẩn bị cơm canh, cũng không lâu lắm đâu, ta sẽ sai người bê lên dùng.”

Nói chuyện nửa ngày, chỉ có một mình nàng nhớ bọn họ mới lặn lội đường xa về nhà, bụng còn đói. Minh Phỉ coi như không nghe thấy, cũng không có ý định ăn cơm cùng bọn họ, song vẫn cảm tạ một phần tâm tư này của Lý di nương, liền cười nói: “Làm phiền di nương quan tâm, trên đường về chúng ta đã ăn rồi.”

Cung Trung Tố cũng không để ý đến những thứ này, khoát khoát tay một cái nói: “Nếu mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi, nhớ đừng quên hai chuyện vừa rồi ta nói với ngươi.”

Lý di nưong tiễn hai người ra ngoài, Minh Phỉ lấy từ trong tay áo ra một hà bao kín đáo đưa cho nàng: “Di nương, dầu gì chúng ta cũng mới ra ngoài một chuyến, vốn định mang về cho ngươi ít vật liệu may y phục nhưng ta lại không biết ngươi thích màu sắc hay hoa gì, cho nên có mua cho ngươi một đôi bông tai, mong ngươi không ghét bỏ.”

Trong hà bao là một đôi bông tai làm bằng vàng ròng. Lúc trước, Lý di nương đã tặng cho nàng một tấm áo do nàng ta tỉ mỉ thêu, vì vậy, vốn nàng thật sự có suy nghĩ đáp lễ lại cho nàng ta một ít vật liệu may y phục, nhưng sau đó nghĩ lại, tình hình chi thứ hai như thế, ngay cả một bộ y phục tốt có lẽ Lý di nương cũng không dám mặc lên người, không bằng tặng nàng một thứ trang sức gì đó còn thích hợp hơn. Lý di nương nhận hà bao không giấu được vui mừng: “Nãi nãi bận rộn như vậy mà vẫn còn nhớ mua đồ cho ta, khiến cho ta thật ngượng ngùng quá.” Cũng không mở ra mà chỉ cẩn thận cất vào trong ngực.

Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đi ra khỏi cổng thùy hoa, đột nhiên nói: “Di nương này có chút ý tứ. Dù không biết chữ, cũng chỉ là một quân cờ, nhưng nhìn thấy cách nói chuyện và làm việc thì biết, nếu để cho nàng ta quản gia, chỉ sợ cuộc sống của bọn họ sẽ tốt hơn nhiều.”

Minh Phỉ nói: “Có lẽ là ý muốn của công công, nhưng khẳng định có người sẽ không đồng ý đâu. Dù là đồng ý thì hai đệ muội muội kia của chàng chỉ sợ cũng không chịu.”

Về đến nhà, Minh Phỉ trực tiếp viết thiệp, sai Tiết Minh Qúy cho người đưa đi hỏi thử Tống đạo sĩ đã trở lại chưa, nàng có ý định đến bái phỏng.

Đêm đến, có thư hồi âm lại, Tống đạo sĩ mới trở về hôm qua, bảo nàng khi nào đến cũng được.

Ngày hôm sau, Cung Viễn Hòa đi tìm bằng hữu nói chuyện, Minh Phỉ tự tay gói một phần quà gồm có hai đạo bào vải bông, hai đôi giày, hai cặp vớ, tất cả đặt trong một cái hộp, bản thân nàng còn tự xuống bếp làm một phần điểm tâm ngọt, sau đó mang theo Tiết Dã Thanh đến đạo khánh thăm.

Tới đạo khánh, thấy trên cửa có treo một bảng chữ sơn son thiếp vàng lấp lánh, khói xanh lượn lờ, khách nhân hành hương nối tiếp không dứt, Bạch Phong quán ngày trước cũng không thể so sánh được.

Kim Trâm tìm một quản sự đạo sĩ trẻ tuổi, giới thiệu thân phận, đạo sĩ kia quan sát Minh Phỉ rồi chắp tay nói: “Quan chủ đang tiếp khách, xin mời tôn khách đi theo bần đạo đến hậu điện uống trà đợi một lát.” Nói rồi dẫn người đi vòng qua đại điện ồn ào, đến hậu viện lập tức cảm thấy thanh u tĩnh lặng, hai bên con đường trồng rất nhiều các loại hoa đủ màu sắc: cúc hoa, màu tím, màu trắng, màu vàng, màu đỏ rực rỡ, hương thơm nồng đậm. Chỗ khúc quanh còn có hai cây tắc vàng, trái vàng óng, nặng trĩu cành làm cho người ta thấy cũng cảm thấy lòng vui sướng.

Minh Phỉ chợt nhớ ra, cây cối ở đây đều là những cây đại thụ chuyển từ nơi khác đến, lập tức dừng chân lại hỏi: “Tất cả những loại cây này là từ nơi khác chuyển đến trồng, vậy nhưng đều tươi tốt, không biết có bí pháp gì không?”

Đạo sĩ kia cười nói: “Cũng không hẳn vậy, hai cây này vốn đã được lão nhân gia trồng trong sân trước rồi. Khi xây đạo quán, bởi vì vị trí không ảnh hưởng gì, cây cũng tốt nên lưu lại. Không ngờ, hai cây này bây giờ trở thành nơi khách nhân thích lui tới nhất, ai thấy cây này cũng sẽ mua về nhà một trái để cầu phúc cho người thân.”

Tiết Dã Thanh tò mò nói: “Nói thế nào? Chẳng lẽ là dáng dấp cây quýt này không giống với những cây ngoài kia sao?” Đạo sĩ kia có chút ngượng ngập cúi đầu: “Đạo quán chúng ta là xá tạo, ban đầu để xây dựng đã trải qua sàng lọc rất nghiêm chỉnh về phong thủy bảo địa, lại mời ba vị tổ sư gia cung phụng ở chỗ này, nguyên bản cây quất này có linh khí của thiên địa, chỉ gặp mà không thể cầu, hiện tại được hương khói làm dịu, ra hoa kết trái dĩ nhiên không giống với loại cây khác. Ăn một quả có thể làm cho thân thể kiện khang trường thọ trăm tuổi, nếu thân thể yếu nhược, ăn nó có thể bách bệnh ít xâm.”

Phàm là đạo quan có chút danh tiếng đều sẽ lấy những chuyện ly kì cổ quái tới để hấp dẫn ánh mắt của thế nhân, thuận tiện kiếm chút ngân lượng. Nhất là gặp phải Tống đạo sĩ và Thanh Hư yêu tiền tài như vậy, nếu không cũng muốn kiếm chút biện pháp để thu hút khách nhân. Minh Phỉ cười nói: “Không biết trái quýt này bán thế nào?” Đạo sĩ kia nói: “Chia thành ba loại thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng, thượng đẳng thì một lượng bạc một quả, trung đẳng thì năm bạc tiền tử một quả, hạ đẳng chỉ cần năm mươi tiền.”

Tiết Dã Thanh có hứng thú: “Cho ta mỗi loại một quả đi.” Ngược lại, nàng muốn nhìn một chút, quả quýt dùng một một lượng bạc và năm mươi tiền có gì khác nhau.

Đạo sĩ kia hé miệng cười cười nói: “Nếu tôn khách muốn mua, chỉ có thể mua một loại, bởi vì tất cả đây đều là thượng đẳng.” Tiết Dã Thanh cau mày: “Ý của ngươi là mặc kệ ta chọn loại nào, thì đều phải dùng một lượng bạc để mua?”

Đạo sĩ kia xin lỗi gật đầu: “Đúng là như thế.”

Tiết Dã Thanh nói: “Thật tiện nghi cho các ngươi á.”

Đạo sĩ lắc đầu: “Không nói giá.”

Tiết Dã Thanh không phục, lại chỉ tay vào một cái cây khô quắt nói: “Loại này cũng muốn bán một thỏi bạc? Thật không nói đạo lý gì hết.”

Đạo sĩ kia đang muốn mở miệng thì chợt nghe một giọng nữ trong trẻo mang theo khẩu âm phương Bắc tiến lên nói: “Ngươi đừng cùng hắn lãng phí nước bọt…, tất nhiên, hắn không muốn nói chuyện cùng ngươi, tiểu thư từ nhỏ phúc trạch thâm hậu, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cẩm y ngọc thực, như vậy sẽ có phúc báo, chẳng lẽ chưa ăn một hai cái quýt sao? Cây quýt này của bọn họ, không nhìn quả to quả nhỏ, chỉ nhìn hà bao của khách thôi.” Người đến là một thiếu nữ vóc cao gầy mặc bộ váy tử y, da thịt trắng như tuyết dẫn theo một bà vú già từ sau đi đến.

Minh Phỉ và Tiết Dã Thanh quay đầu lại nhìn người vừa đến, thấy đấy là một thiếu nữ bộ dáng vui vẻ, nụ cười rực rỡ, cử chỉ hào phóng, không khỏi sinh lòng hảo cảm nên cùng nhìn nàng cười một tiếng.

Vô Bờ cười nói: “Chính là đạo lí này. Mới vừa rồi, nữ quyến Thôi tham chính Thôi đại nhân nguyện ý ra giá năm lượng bạc một quả, bỏ ra nhiều tiền thì có nhiều phúc khí hơn.”

Trong nội tâm Minh Phỉ khẽ động liền hỏi: “Có phải đó là tân phu nhân của Thôi tham chính Thôi Mẫn không?”

Vô Bờ gật đầu: “Đúng vậy. Lúc này, Thôi đại nhân vẫn còn CÙNG quan chủ luận đạo đấy.”

Thiếu nữ mặc váy tím kia cười nói: “Vô Bờ, chúng ta lại không so được với nữ quyến của Thôi đại nhân, ngươi coi như cũng quen thuộc với chúng ta, không bằng lấy của chúng ta năm bạc tiền tử một quả đi.”

Vô Bờ cười: “Được thôi.”

Kim Trâm vội đếm ba ngân lượng đưa cho đạo sĩ: “Chúng ta mua sáu quả.”

Vô Bờ kia thu bạc, quen việc dễ làm lấy một cái thang đang dựng ở bên tường mang đến, leo lên cây quýt chọn quả quýt. Thiếu nữ áo tím đứng dưới tàng cây chỉ huy hắn: “Cái đó, là quả bên trái đó, chính là quả vừa tròn vừa lớn đó.” Vô Bờ mỉm cười, y như yêu cầu của thiếu nữ áo tím, chọn sáu quả quýt vừa đỏ vừa lớn vừa tròn hái xuống giao cho Kim Trâm. Kim Trâm theo ý của Minh Phỉ, cầm hai quả quýt đến đưa cho thiếu nữ mặc áo tím kia. Thiếu nữ áo tím có chút ngạc nhiên, cười nói: “Cho ta sao? Ta không thể không công mà nhận bổng lộc được.”

Minh Phỉ cười nói: “Vừa rồi không phải ngươi đã giúp chúng ta ra giá sao, nếu là giá như ban đầu, nếu chúng ta mua sáu quả quýt thì phải mất sáu lượng bạc, tiểu thư giúp chúng ta ra giá, chúng ta chỉ cần ba lượng đã mua sáu quả, tạ tiểu thư hai quả, chúng ta còn lời được một lượng bạc đấy. Sao lại nói là vô công bất thụ lộc chứ?”

Thiếu nữ áo tím cười một tiếng, đồng ý để người vú già đứng sau lưng nhận hai quả quýt, tự giới thiệu mình: “Ta họ Tiêu, tên Tiêu Từ, hai vị họ gì?”

Minh Phỉ rất thích người sảng khoái như vậy, nên cùng với Tiết Dã Thanh nói rõ tên họ của mình. Tiêu Từ nghe nói Minh Phỉ muốn đi gặp Thủ Chân Tử liền xung phong nhận việc: “Ta đi giúp ngươi nhìn thử, thuận tiện thúc giục hắn một chút.”

Mời vừa rồi, Minh Phỉ thấy nàng có quen biết với vị đạo sĩ trẻ trước mặt, lại cảm thấy nàng dường như rất quen thuộc với người trong đạo quán này, giờ lại nghe nàng nói như vậy, cho thấy cũng rất quen thuộc với Tống đạo sĩ. Vì vậy, nàng rất tò mò, rốt cuộc nàng ta là ai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.