Lời này có ý là muốn nói với nàng đừng lãng phí tính toán mất công vô ích sao? Minh Phỉ không để ý đáp lại: “Quên mất cũng không có gì kì quái, nhưng có lúc thì gặp cơ duyên xảo hợp, đều sẽ nhớ tới.”
Tôn đạo cô cười lắc đầu: “Không, quên thì chính là quên, nếu may mắn bần đạo còn có thể nhớ thì những năm gần đây chưa từng làm chuyện gì là đại gian đại ác, những gì bần đạo làm đều là vì cứu người thôi.”
Minh Phỉ cười khẽ: “Quan chủ là người tu đạo thì làm sao có thể làm chuyện đại gian đại ác được? Chân Nhân Tử có dạy vãn bối rằng làm người không thể chủ động hại người, những cũng không thể mặc cho người khác hại mình mà mình không làm gì được.”
Tôn đạo cô cười như không cười nhìn nàng: “Ngài không cần mang Thủ Chân Tử tới dọa bần đạo đâu. Đạo pháp này cũng không khác với tiệm bán thuốc, chỉ để ý đến chuyện bán thuốc, không quan tâm đến chuyện khác. Hại người không phải là thuốc mà là do người.”
Minh Phỉ nói: “Làm sao người đời lại không biết đạo lí này chứ, nhưng cũng có người bán thuốc có ý đồ xấu, biết rõ thuốc là hại người mà vẫn bán thuốc để kiếm tiền tài bất chính. Hôm nay, nói chuyện này cũng có thể khiến người khác tức giận nhưng không thể không nói đạo lí vì sẽ có người cho rằng người khác không biết đấy.”
Trong mắt Tôn đạo cô thoáng qua một tia ảo não, đặt ly trà trên tay xuống làm vang lên một âm thanh nhỏ, Minh Phỉ tủm tỉm mặt đối mặt: “Nếu quan chủ cố ý tìm ta tới, chắc hẳn sớm có định luận rồi.”
Một lúc sau Tôn đạo cô mới nói: “Ta chưa từng làm chuyện gì hại nàng ta cả. Nếu ta có nói láo nửa câu thì ta sẽ không chết tử tế được.”
Bà ta không cần nói rõ thì cả hai người đều hiểu biết về “nàng” trong miệng bà ta chính là Tiết thị.
Nhưng Minh Phỉ nghe rồi chỉ cười không nói gì cả.
Tôn đạo cô thấy nàng có thái độ như vậy thì có chút phát giận: “Thuốc chính là thuốc, có thể hại người nhưng cũng có thể cứu người, chuyện này so với ta thì ngươi còn rõ ràng hơn. Nhưng có người cầu xin ta, cũng nói là hoàn cảnh của nàng ta rất đáng thương, cần người giúp đỡ. Tuy ta ngu đần nhưng cũng sẽ không khiến mình sa vào đại phiền toái gì.”
“Quan chủ nói đúng.” Nói đến chỗ này thì Minh Phỉ có vẻ như tin vào lời Tôn đạo cô nói, nàng lấy từ trong tay áo ra một ngân phiếu trị giá một ngàn lượng dâng lên: “Vậy ta nhờ quan chủ hỗ trợ cứu một người.” Tôn đạo cô thấy giá trị của tấm ngân phiếu kia khẽ nhíu mày: “Không biết là đại nãi nãi muốn bần đạo cứu người nào?”
“Cứu Cung nhị phu nhân của chúng ta. Quan chủ là người tinh thông y lí, chắc biết được tình hình sức khỏe của Cung nhị phu nhân của chúng ta như thế nào. Tình trạng Cung nhị phu nhân lúc tốt lúc xấu, có phải là do dùng thuốc không đúng hoặc là do vấn đề ăn uống hay không? Mặc dù nàng ta bất nhân với chúng ta nhưng chúng ta là bậc tiểu bối lại không thể bất nghĩa được, chúng ta không thể thờ ơ giương mắt lên nhìn nàng ta vì ốm đau mà bị hành hạ được. Nếu có cơ hội thích hợp, kính xin đạo cô nhắc nhở ta một tiếng trước mặt Cung nhị phu nhân. Đây là cứu người chắc hẳn quan chủ sẽ không cảm thấy là bị làm khó chứ?”
Tôn đạo cô trầm ngâm thật lâu không nói gì.
Minh Phỉ thấy vậy làm ra vẻ tiếc nuối thu hồi tấm ngân phiếu: “Xem ra là quan chủ vẫn còn trách tội ta, cũng oán trách ta còn trẻ tuổi không hiểu chuyện rồi.”
Tôn đạo cô thở dài: “Được, như vậy thì bần đạo sẽ cố gắng hết sức.”
Minh Phỉ nghe vậy thì đặt tấm ngân phiếu xuống rồi dùng ly trà đặt lên: “Vậy thì kính xin quan chủ giúp ta thắp cho Tam Thanh tổ sư gia thêm mấy nén nhang.”
Mặt Tôn đạo cô không biến sắc gật đầu: “Đi thong thả.”
Thời gian không lâu sau đó, Chu di nương bị bệnh, Lý di nương thì vẫn bận rộn qua lại nhưng có thể thấy được rằng quan hệ với Cung nhị phu nhân dường như đã chuyển biến tốt hơn, Quách gia cũng sai người đến báo ngày giờ chính xác, quyết định cầu hôn Cung Nghiên Bích vào ngày mùng mười tháng sau, Cung Trung Tố rất mừng rỡ. Vì chuyện này mà chuyện Chu di nương bị ốm cũng không khiến mọi người chú ý tới.
Cùng lúc đó cũng đến hôn kì của Chu Thanh.
Ngày đó đến, Minh Phỉ dẫn theo Tiết Dã Thanh đến, nàng cũng có ý định cùng Chu Thanh đến Chu gia nói lời từ biệt.
Nàng cho người đi hỏi ý tứ Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kì, hỏi hai người đó có bằng lòng cùng đi với nàng hay không? Cung Nghiên Bích không đến chỉ cho người đưa tới một đôi hà bao, hai chiếc khăn tay. Còn Cung Tịnh Kì tuy ăn mặc trang điểm kĩ nhưng vẫn không giấu được nét mặt nặng nề, mang theo một đôi trâm bạc đến, đi theo Minh Phỉ ngồi xe ngựa tới Chu gia.
Đến ngoài hẻm cửa vào Chu gia, Minh Phỉ rất cảm khái, nhớ ngày đó sinh thần Chu đồng tri phu nhân, Chu phu nhân mở một bữa tiệc nhỏ nhưng xe ngựa chật ních, lấp kín con hẻm nhỏ, bây giờ thì xe ngựa của nàng không có chút chướng ngại nào là có thể trực tiếp đi thẳng đến đại môn Chu gia. Mặc dù Chu gia không phải là người vùng này, hôn kì cũng định ra vội vàng, thân quyến ở vùng khác không thể đến kịp, nhưng trước sau chênh lệc đến mức này thì không khác gì lòng sông so với mặt biển lớn cả.
Khách đến tuy ít, người Chu gia cũng cảm thấy khó chịu. Minh Phỉ mới bước xuống xe ngựa thì đã có người làm đưa nàng, Cung Tịnh Kì và Tiết Dã Thanh đi vào phòng khách. Lúc này Chu phu nhân đang nói chuyện với Trần tam nãi nãi và mấy vị phu nhân bình thường giao hảo rất tốt. Chu phu nhân ăn mặc thỏa đáng, nét mặt tự nhiên, cũng không vì khách thưa thớt mà có biểu hiện khó chịu hay bất bình gì cả.
Minh Phỉ không khỏi âm thầm gật đầu, người có thể vững vàng như vậy xem ra cũng không tệ lắm.
Ngược lại khi các phu nhân ngồi đấy thấy Cung Tịnh Kì xuất hiện thì có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có người nào cố ý khiến cho nàng khó chịu, tất cả mọi người đều có ý né tránh nói những chuyện không liên quan khác, cố gắng kiếm những đề tài vui mừng để nói, sau đó còn kéo Tiết Dã Thanh đến ân cần hỏi han.
Sau khi chào hỏi mấy vị phu nhân, Minh Phỉ xin phép Chu phu nhân để mấy người các nàng đi xem Chu Thanh.
Chu phu nhân cười gật đầu nói: “Trần Oánh cũng đang ở đó.” Sau đó có ý định sai một nha hoàn đưa mấy người sang chỗ Chu Thanh.
Minh Phỉ vội xua tay: “Chu phu nhân không cần khách sáo, tự chúng ta đi được.”
Chu phu nhân thấy vậy cũng không miễn cưỡng để các nàng rời đi.
Từ phòng khách đến khuê phòng Chu Thanh phải đi qua một vườn hoa. Bây giờ đã là cuối thu, rất nhiều hoa cỏ bị rụng lá rất điêu tàn, ngay cả khi có người chăm sóc tỉ mỉ nhưng mấy cây hoa hồng cũng không chịu được khi gió thu thổi qua làm rơi rụng mấy chiếc lá vàng xuống dưới gốc cây. Lá vàng rơi xuống đất, bay khắp nơi tạo ra âm thanh xào xạc làm tăng thêm cảm giác vắng lạnh.
Cảnh do tâm sinh, lúc tới Tiết Dã Thanh cũng đã biết được tình hình trong nhà Chu Thanh, thấy cảnh nơi đây lại nghĩ tới hoa cỏ nở rộ ở nhà mình, ngay cả ở nhà Minh Phỉ thì hoa cúc và hoa quế cũng đang nở rộ thì không khỏi sinh ra mấy phần cảm khái. Cảm thấy không khí rất im lặng, nàng đành kiếm chuyện để nói: “Thời tiết ở Thủy Thành phủ lạnh hơn so với ở Phủ Minh nhiều.”
Cung Tịnh Kì cũng sâu kín thở dài. Mặc dù trong nhà Chu Thanh gặp biến cố nhưng như vậy cũng không khiến phu gia ghét bỏ nàng ta, cũng không sợ dính líu mà ngược lại vì nàng ta tính toán rất nhiều, không giống như mình… Nàng không khỏi nhìn một mảnh tơ nhện đang quấn trên cành cây, lên không được, xuống không được, chỉ có thể xoay tròn theo từng chiếc lá vàng trong cơn gió mạnh.
Ở phía sau cây sồi xanh, chợt có tiếng nam nhân nhỏ giọng trách mắng hạ nhân: “Thật là người vô liêm sỉ, dám can đảm thừa dịp nhà có chuyện mà trộm, nếu như hôm nay không phải bởi vì trong nhà có chuyện hỉ, còn có khách nhân ở đây, hôm nay gia đã phế bỏ đôi tay của ngươi rồi.”
Có mấy tiếng rên la giống như bị đánh rất đau.
Người vừa nói trầm giọng xuống: “Bắt hắn trói lại, ném vào trong phòng chứa củi, đợi mấy ngày nữa xử lí sau.”
Đây là vô tình chứng kiến chuyện không hay của nhà người khác, mấy người cùng liếc mắt nhìn nhau rồi cực kì ăn ý mà đi sang lối khác, làm bộ thật sự là không nghe hay thấy gì cả.
Thế nhưng khi người đó đi ra từ phía sau cây sồi lại chính là ca ca Chu Thanh, Chu Dần Dần. Hắn nhanh chóng phát hiện có mấy phụ nhân ở cách chỗ hắn không xa, lần đầu tiên trên khuôn mặt thon gầy xanh mét lộ vẻ khó xử, tuy nhiên, rất nhanh đã nở nụ cười gật đầu như chào hỏi bọn họ.
Đợi Chu Dần Dần đi xa, Cung Tịnh Kì nhỏ giọng nói với Minh Phỉ: “Lần trước khi ta gặp hắn, hắn không phải như vậy. Hôm nay thấy hắn có vẻ gầy đi rất nhiều.”
Minh Phỉ khẽ thở dài. Hiện tại, ở Chu gia, Chu Dần Dần là nam nhân duy nhất, Chu Đồng Tri gặp chuyện xui xẻo, sao hắn có thể tốt được chứ?
Đi đến ngoài cửa phòng Chu Thanh nhưng không nghe thấy tiếng nói hay cười gì, chỉ thấy một nha hoàn thân cận của Chu Thanh đang đứng ngoài cửa, nét mặt lộ vẻ sầu khổ, thấy mấy người Minh Phỉ đến giống như thấy cứu tinh, tiến lên nghênh đón rồi nhỏ giọng nói: “Xin đại nãi nãi đi khuyên tiểu thư chúng ta một chút.” Nàng chỉ chỉ tay vào trong phòng: “Tiểu thư đang khóc, Trần tiểu thư khuyên thế nào cũng không được.”
Minh Phỉ nghe vậy thì cố ý cười lên nói rất to: “Tân nương tử đâu rồi? Có phải đang xấu hổ, ngượng ngùng không ra gặp chúng ta phải không?”
Từ bên trong, Trần Oánh nói vọng ra: “Mau vào đi, tân nương tử không chịu gả cho người ta, đang khổ sở rơi nước mắt đây này.”
Chu Thanh xấu hổ quên cả khổ sở, cố nén lệ cầm khăn lụa lau nước mắt giả vờ đánh lên người Trần Oánh: “Ngươi lại dám bố trí ta!”
Minh Phỉ nhanh chân tiến lên phía trước giữ khăn lụa lại, giả vờ cầm trong tay phất phất lên cười nói: “Chậc, khăn lụa thật nặng nha, đây là mới vớt từ trong nước lên sao?”
Chu Thanh chạy như bay đến đoạt lấy khăn lụa, đưa lên khóe mắt: “Ta còn tưởng các ngươi sẽ không đến đấy.” Rồi lại không nhịn được bắt đầu rơi lệ: “Lúc này, ta thực sự không muốn rời bỏ người nhà của ta.”
Cung Tịnh Kì dịu dàng khuyên: “Ngươi đừng khóc nữa, đây không đáng gì, sau này sẽ khá hơn thôi. Sau khi nhà chúng ta xảy ra chuyện, chẳng phải rồi cũng sống tốt sao?”
Chu Thanh liếc nhìn nàng ta, thấy vẻ mặt nàng ta chân thành tha thiết cũng không có ý tứ gì khác thì không khỏi sinh ra mấy phần cảm động. Lau sạch nước mắt, gọi nha hoàn đi vào mang bánh ngọt, trái cây, trà lên chiêu đãi mấy người.
Trời sinh Tiết Dã Thanh tính tình hoạt bát động lòng người, nói chuyện chọc cười, kể rất nhiều chuyện ở thành Phủ Minh, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mấy người, cộng thêm mấy người ở đây đều cố ý nói chuyện thú vị, vì vậy không khí cũng có mấy phần náo nhiệt.
Đang nói cười vui vẻ, chợt nghe giọng nói của ma ma bên cạnh Chu phu nhân đến báo: “Thôi phu nhân muốn tới thăm tiểu thư. Đã đến rồi nên phu nhân xin tiểu thư tiếp đãi cẩn thận.”
Chu Thanh hơi nhíu mày: “Có phải là Viên gia tiểu thư không?”
Ma ma gật đầu cười: “Đúng vậy.”
Theo như tính khí của Viên Mai Nhi thì vào lúc này đến đây tất nhiên không phải chuyện tốt lành gì, có lẽ đến ra oai thôi, Chu Thanh trầm mặc rồi cười: “Mong mọi người nể mặt ta một chút.”
Đang nói thì từ phòng ngoài đã truyền đến tiếng cười thanh thúy của Viên Mai Nhi: “Chúc mừng Thanh tỷ tỷ, nghe nói mấy vị tỷ muội đều ở đây cả, ta không thể không tới tham gia náo nhiệt được.”
Màn cửa vừa nhấc lên đã thấy Viên Mai Nhi mặc một bộ váy gấm màu đỏ thẫm, trên đó có thêu hoa mẫu đơn rực rỡ, trên đầu cắm trâm cài đầu kiểu dáng mới nhất cười rất đắc chí dẫn theo bốn năm nha đầu, ma ma mặc áo gấm nét mặt xuân phong hả hê đi vào.
Ánh mắt Viên Mai Nhi quét khắp mọi người ở đây, rơi vào trên người Minh Phỉ thì hơi dừng lại một chút rồi nhàn nhạt lướt quá, kiêu ngạo hất cằm lên thân thiết tiến lên cầm tay Chu Thanh: “Lúc trước ta còn tưởng rằng sẽ không đến được hỉ sự của tỷ tỷ, ai ngờ lão gia chúng ta biết được…” Nàng thẹn thùng hơi cúi đầu rồi nhỏ giọng nói: “Lão gia chúng ta biết được nên đã cố ý nán lại thêm mấy ngày. Hôm nay cũng theo ta tới.”
Viên Mai Nhi cười nói: “Ngươi nha, cần gì tỏ ra xa lạ với ta như thế? Gọi ta một tiếng Mai Nhi là được rồi.” Nói rồi vỗ vỗ nhẹ lên tay Chu Thanh: “Ngươi đừng lo lắng, chuyện của Chu bá phụ, ta đã nói chuyện với lão gia rồi, lão gia chúng ta nói chỉ cần Chu bá phụ trong sạch, đương nhiên sẽ bảo vệ Chu bá phụ không có chuyện gì.”
Giọng điệu thật lớn lối! Trần Oánh không nhịn được, dùng khăn che miệng ngầm hứ một tiếng. Minh Phỉ cười nhạt nghịch nghịch ly trà trong tay, lẳng lặng nghe Viên Mai Nhi nói chuyện.
Chu Thanh chỉ cười nhạt: “Tạ phu nhân quan tâm, ta vô cùng cảm kích.”
“Nhìn xem, sao lại xa lạ như vậy, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt mà.” Viên Mai Nhi nghe vậy thì đổi sắc mặt, nét mặt tràn đầy căm phẫn khinh bỉ: “Sự tình của ca ca ngươi, ta cũng đã nghe nói, cái loại người ruồng bỏ người khác lúc gặp nạn thì không cần để ý tới cũng không sao! Ngươi yên tâm, thứ người như thế thì trong tương lai cũng không có kết quả gì tốt đâu.”
Minh Phỉ đưa mắt sang Trần Oánh ý hỏi Chu Dần Dần là thế nào?
Trần Oánh trả lại nàng vẻ mặt mờ mịt.
Chu Thanh trầm mặt xuống, kìm lòng không được mà nghiến chặt hàm răng muốn phát tác nhưng nghĩ lại đã cố nhịn xuống, kiềm nén đến trán cũng nổi cả gân xanh.
Viên Mai Nhi giống như không nhận ra, đùa bỡn chiếc nhẫn hồng bảo thạch trên tay cười nói tiếp: “Tất cả mọi người cũng nói chuyện đi chứ, thế nào khi thấy ta thì mọi người đều ngậm miệng im lặng như vậy?” Nàng ta cười nhạt nhìn Minh Phỉ: “Cung đại nãi nãi, nghe nói lúc trước ngươi có đến Phủ Minh một chuyến, sao ta không gặp ngươi?”