Hỉ Doanh Môn

Chương 257: Phu nhân



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Đương nhiên Viên Mai Nhi sẽ không cho lời này của Thôi Mẫn là thật sự vui vẻ, nàng ta níu lấy ống tay áo chần chừ chốc lát, trong mắt tràn lên nước mắt, ủy khuất nói: "Lão gia, thiếp có thiện ý đến thăm nàng ta, nhưng nàng ta lại ức hiếp thiếp như vậy, ngay trước mặt nhiều người mà ăn nói bừa bãi, bịa đặt lung tung thế kia, thiếp chỉ là tức quá, lúc này mới......"

Thôi Mẫn cũng không thèm nhìn tới nàng ta, nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo nàng ta im miệng, nhàn nhạt nói: "Thu dọn một chút, lập tức về nhà, ta ở dưới lầu chờ nàng." Không đợi nàng ta phản ứng, hắn đã đi thẳng ra ngoài rồi. Trước sau như một, thái độ của hắn giống như sau khi nàng ta cùng hắn từ Thủy Thành Phủ trở lại Phủ Minh, nàng cùng Thôi Cát Nhi, Thôi lão phu nhân, các cơ thiếp của hắn xảy ra xung đột, hắn cũng không nghe nàng ta giải thích, cũng không mắng nàng ta, ngay cả lời thừa thải cũng không có, mà là bình tĩnh lạnh nhạt phân phó nàng ta kế tiếp nên làm cái gì, sau đó bỏ đi. Chỉ là lần này, ngoài điều đó hắn lại có thêm một câu nhàn nhạt châm chọc.

Nàng ta cũng đã từng thử không nghe theo lời của hắn, làm theo ý mình. Nhưng rất nhanh nàng ta liền hối hận, nếu nàng ta không làm theo lời, hắn liền mười ngày nửa tháng chẳng quan tâm nàng ta, cho dù là nàng ta "Vô tình gặp được"  hắn, tiến lên thiên kiều bá mị, nịnh nọt lấy lòng, nhận sai cầu xin tha thứ, hắn cũng vẫn là thái độ đó, khóe môi ngầm chứa ý cười, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn nàng ta, cho đến khi thấy nàng ta xương cốt rã rời, một chữ cũng nói không ra.

Nàng ta không thể không làm theo lời hắn, bởi vì nàng ta không chịu nổi ánh mắt Thôi Cát Nhi và mấy cơ thiếp lúc đi thỉnh an nàng ta sau mười ngày nửa tháng hắn chẳng quan tâm nàng ta kia, cùng với, bọn hạ nhân nói bóng nói gió, chủ yếu nhất vâng, nàng ta thích hắn. Nàng ta còn trẻ như vậy, cả đời đường vẫn còn rất dài, nàng ta không thể không nhẫn.

Hôm nay là nàng ta tính sai. Nàng ta cho rằng sở dĩ hắn đối với nàng ta như vậy, là bởi vì hắn tôn kính Thôi lão phu nhân, thương yêu Thôi Cát Nhi, thiên vị sủng cơ của hắn, không để tâm đối với cái người nửa đường vào cửa là nàng ta. Nàng ta nghĩ, đối với người ngoài Thái Minh Phỉ này, có lẽ hắn sẽ không quản, ai ngờ hình như hắn càng tức giận hơn. Cũng không biết sau khi trở về qua bao lâu hắn lại không để ý tới nàng ta? Nghĩ tới đây, Viên Mai Nhi lo lắng không yên."Phu nhân......" Nha hoàn Thanh Nịnh khe khẽ đẩy Viên Mai Nhi đang suy nghĩ đến xuất thần, thấp giọng nói, "Lão gia đang chờ ở phía dưới."

Viên Mai Nhi thở dài một hơi, hung hăng trợn mắt nhìn bà tử bưng trà đi ra ngoài lúc trước kia một cái. Nàng ta đã từng đổi rất nhiều người, nhưng rốt cuộc, những người này trước sau gì cũng ăn cơm của Thôi gia, từ đầu đến cuối cũng không thân thiết với nàng ta. Vẫn là nha hoàn bồi giá đáng tin cậy nhất, nàng ta hài lòng vỗ vỗ tay Thanh Nịnh, không tiếng động bày tỏ khen ngợi.

Bà tử kia quét mắt qua Thanh Nịnh một cái, khẽ cười một tiếng châm chọc không thể nhận ra.

Những khách nhân đã dần dần tản đi, Minh Phỉ đứng ở trước cửa sổ tương đối bí mật ở lầu hai yên lặng nhìn người Quách gia tiễn khách.

Thôi Mẫn toàn thân nho bào bình thường cũng không mang dáng vẻ nhu nhược, mang theo vẻ mặt tán thưởng vỗ vai tân lang đứng cũng không vững - Quách Hoài, mỉm cười nói mấy câu, mấy người ăn mặc phú quý phía sau hắn, chắc  là quan viên Bố Chính Sử Tư nghe xong cũng cười lên ha hả, không khí có vẻ rất hiền hoà sôi nổi. Tiếp đó Viên Mai Nhi theo mấy nha hoàn ma ma vây quanh ra ngoài, thuận theo leo lên một chiếc xe ngựa nước sơn đen không tầm thường chút nào ở bên cạnh. Gã sai vặt dắt lấy ngựa, sau khi Thôi Mẫn ôm quyền cùng mọi người từ biệt, lên ngựa rời đi.

Đan Hà nghi hoặc nói: "Vị Thôi đại nhân này không dọa người giống như trong truyền thuyết á."

Kim Trâm nói: "Thế nào không dọa người? Bản thân ta cảm thấy ánh mắt kia của ông ta rất khiếp người. Ngươi xem ông ta chỉ liếc Thôi phu nhân một cái, Thôi phu nhân lại sợ như cái gì, từ giương nanh múa vuốt lập tức biến thành cúi đầu thuận mắt. Có thể thấy được cái biệt hiệu kia là danh bất hư truyền." Nói đến đây, nàng lo lắng nhìn Minh Phỉ, "Nãi nãi, làm sao bây giờ? Ông ta lợi hại như vậy, sẽ không nhận lỗi ở trước mặt người, sau đó lại tìm cách trả thù chứ?"

Minh Phỉ nói: "Ông ta quả thật muốn như thế, thì phải làm thế nào đây? Cũng không thể để tùy ý nói lung tung, phá hủy thanh danh người nhà của chúng ta. Nếu không về sau lão gia còn thế nào làm quan? Ngũ Tiểu Thư và Lục Tiểu Thư làm thế nào?" Chỉ mong Thôi Mẫn là một người lòng ôm chí lớn, sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này. Kim Trâm nghĩ lại mà sợ nói: "Thôi phu nhân kia đúng là điên rồi. Tại sao có thể tùy tiện động thủ đánh người chứ? May nhờ người nhanh hơn tránh đúng lúc, Thôi đại nhân cũng đi tới kịp thời, nếu không thật đúng là bị đánh uổng công." Minh Phỉ gật đầu nói phải: "Xưa nay tính tình nàng ta không tốt, hiện giờ còn nhỏ tuổi đã làm Cáo Mệnh nhị phẩm, Thôi đại nhân lại được nể trọng, được người tâng bốc nhiều, đương nhiên càng kiêu căng hơn."

Đan Hà vui vẻ chỉ dưới lầu nói: "Nãi nãi, người xem kia là ai?"

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa to mới tinh dừng ở dưới lầu, một ma ma quần áo gọn gàng nhảy xuống xe, cười híp mắt đứng ở cửa hỏi thăm người Quách gia cái gì đó, không phải Nga ma ma thì là ai? Tiết Đại cữu ghét người nhị phòng, vì vậy Cung Nghiên Bích thành thân, Tiết gia chỉ phái người tặng một phần lễ tới đây, người cũng không có xuất hiện. Lúc này Nga ma ma tới đây, nhất định là đến đón mình. Minh Phỉ hé miệng cười lên, có thân thích thật là tốt.

Không bao lâu sau, đúng là Bạch thị uống đến hai gò má đỏ hồng cùng với Nga ma ma lên lầu, sau khi Nga ma ma hành lễ vấn an Minh Phỉ xong, cười nói: "Phu nhân và tiểu thư, còn có mấy vị thiếu nãi nãi nghe nói người đã tới, liền sai nô tỳ tới đón người, xe ngựa đang ở dưới lầu."

Minh Phỉ cười nói: "Ta đang suy nghĩ, đợi ta làm xong chuyện rồi nghiêm chỉnh tới cửa bái kiến cữu cữu, cữu mẫu cùng mấy vị ca ca, tẩu tẩu đấy. Nào ngờ ma ma lại tới đón ta trước á." Nga ma ma cười nói: "Đưa dâu là chuyện lớn, lão gia và phu nhân cũng nói như vậy, nhưng tiểu thư đợi không được. Mấy ngày trước cứ nhắc mãi, nay quả thật quấn lấy phu nhân, cuốn lấy làm phu nhân không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với nàng."

Bạch thị lập tức giả vờ giữ lại Minh Phỉ: "Đại nãi nãi tốt xấu gì cũng ở lại trong nhà một đêm, ngày mai lại đi nhà cữu cữu cũng không muộn." Dù sao sau khi bái đường đưa vào động phòng, sẽ không còn chuyện của người đưa dâu nữa, không ngoài chính là nhà trai tiếp đãi chu đáo, sau đó sẽ tiễn lên đường về mà thôi. Nếu Minh Phỉ có chỗ đi, không cần mình sắp xếp, vậy thì càng tốt, tất cả mọi người thoải mái.

Minh Phỉ đang lo khó tìm lấy cớ thoái thác tình hình chỗ ở tồi tệ của Quách gia an bài, Nga ma ma đến đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, liền cười thuận đẩy theo.

Bạch thị cũng không giữ lại nữa, chỉ nói bảo bọn họ ở thêm mấy ngày, không ngại đợi đến khi Cung Nghiên Bích lại mặt ngồi chung thuyền về Thủy Thành Phủ, đỡ phải lãng phí tiền đò.

Minh Phỉ nhìn chướng mắt cách thức làm việc của người nhà này, nhàn nhạt đáp. Bạch thị cũng nhìn ra được nàng không hài lòng ra sao, liền lôi kéo tay của nàng, khách khí nói mấy câu lời hay hãy thường lui tới, chăm sóc không chu đáo....

Ngay sau đó Cung Viễn Trật dẫn theo những người khác đi ở khách điếm, Minh Phỉ thì đi theo Nga ma ma cùng đi Tiết gia. Đến Tiết gia, tất nhiên là Minh Phỉ được nhiệt liệt hoan nghênh. Sau khi cười đùa một phen, Minh Phỉ liền nói với Tiết Đại cữu chuyện hôm nay xảy ra xung đột với Viên Mai Nhi, bị Thôi Mẫn gặp phải, nhận lỗi mời khách. Tiết Đại cữu nghe xong cười ha ha, trấn định nói: "Không cần lo lắng. Vị Thôi đại nhân này, làm việc luôn ngoài dự đoán mọi người, nhưng lại hợp tình hợp lý. Chung quy cũng là phu nhân của hắn không đúng, đối với hắn mà nói, chỉ sợ con cho hắn cái danh khiêm tốn cùng để cho phu nhân hắn mất thể diện ấm ức nho nhỏ này còn quan trọng hơn nhiều lắm. Nếu hắn mời đi nhà hắn làm khách, con liền thể thể diện diện cho lão phu nhân và phu nhân, tiểu thư, công tử nhà hắn tất cả đưa lên một phần lễ, vui vẻ ăn cơm, rồi nhận quà hắn cho đáp lễ về nhà, bày tỏ bỏ qua hiềm khích lúc trước của đôi bên là được."

Minh Phỉ cười nói: "Cữu cữu là nói đánh một cái tát rồi cho một quả táo ngọt?"

Tiết Đại cữu mỉm cười: "Một quả táo ngọt đổi một cái tát, mua bán này có lời."

Tiết cữu mẫu cân nhắc lần này Minh Phỉ xuất hành mục đích là đưa dâu, tất nhiên sẽ không mang theo vật phẩm quý trọng ở bên người, liền dặn dò Tiếu thị chuẩn bị cho Minh Phỉ bốn món lễ vật thích hợp, cần phải vừa thể diện lại không  làm cho người ta cảm thấy quá nịnh hót lấy lòng.

Minh Phỉ cũng không từ chối, cười cám ơn, lại cùng Tiết Diệc Thanh về phòng nói chuyện đến nữa đêm. Ngày thứ hai mới ăn xong điểm tâm, Thôi gia liền phái xe ngựa cùng người tới đón Minh Phỉ. Tới chính là Chương ma ma bên cạnh Thôi Cát Nhi.

Tiếu thị đưa Minh Phỉ ra cửa, thân thiết lôi kéo tay Chương ma ma, nhờ bà ta chiếu cố Minh Phỉ nhiều hơn. Chương ma ma cười nói: "Đại thiếu nãi nãi yên tâm, bảo đảm nhất định vẹn toàn không chút tổn hao gì mà trả lại cho ngài." Vừa cười nhìn Minh Phỉ nói: "Đại tiểu thư chúng nô tỳ rất nhiều lần nhắc tới đại nãi nãi cùng lão thái thái, lão thái thái đã sớm muốn gặp người, chỉ tiếc vẫn không có cơ hội." Ngụ ý chính là, có Thôi Cát Nhi và lão thái thái che chở, không cần lo lắng.

Tiếu thị nghe, cũng liền yên tâm.

Chương ma ma một đường thân thiết nói chút tình hình gần đây của Thôi Cát Nhi cho Minh Phỉ nghe, thí dụ như Thôi Cát Nhi bề bộn nhiều việc, mỗi ngày trừ phải học lễ nghi quy củ, đánh đàn, nữ công, đọc sách, viết chữ, học vẽ, học đánh cờ ra, còn phải hầu hạ tổ mẫu, giúp đỡ kế mẫu xử lý chuyện nhà, quản giáo Đại công tử vân vân. Nói Thôi Cát Nhi giống như một tuyển thủ toàn năng, hơn nữa còn là tinh thông mọi thứ.

Kim Trâm và Đan Hà nghe xong âm thầm chắc lưỡi, Minh Phỉ lại cảm thấy Thôi Cát Nhi đáng thương, đứa bé mới bây lớn, một ngày làm nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ ngay cả thời gian ngủ trọn vẹn cũng không thể bảo đảm. Mà số mệnh nàng phải tiến cung, lại biểu thị cả đời này của nàng cũng đừng nghĩ có ngày thư giãn vừa ý.

Lần này cùng với lần trước tới với Tiếu thị lại không giống nhau, xe ngựa mới đến cửa thuỳ hoa, lập tức liền có ma ma tiến lên kê ghế nhỏ, vén rèm, Chương ma ma xuống xe trước, cố ý muốn đích thân đỡ Minh Phỉ xuống xe.

Minh Phỉ thoái thác không được, không thể làm gì khác hơn là dưới tay dìu đỡ của bà ta xuống xe. Đoàn người mới bước vào cửa thuỳ hoa, toàn thân Thôi Cát Nhi mặc trang phục mùa xuân mộc mạc dẫn theo một đám nha hoàn ma ma đứng trong ở đó, cười hì hì hành lễ với Minh Phỉ, sau đó tiến lên khoác vào cánh tay Minh Phỉ, trong miệng thân mật nồng nhiệt: "Biểu di, người đã tới, ta nhớ muốn chết rồi. Cuối cùng người cũng tới, nãi nãi ta sáng tinh mơ đã nhắc mãi người đấy." Thật quỷ dị, mình được hoan nghênh vậy sao? Minh Phỉ liếc mắt nhìn thấy vòng tay ô liu điêu khắc bát tiên mình tặng cho nàng ta lần trước được Thôi Cát Nhi đeo trên cổ tay. Thôi Cát Nhi thấy nàng nhìn vòng tay này, liền giơ cánh tay trắng như tuyết lên quơ quơ trước mặt nàng, cười ngây thơ nói: "Đây là người lần trước tặng cho ta, ta rất thích."

Mọi người đi tới bên ngoài một cái sân nhỏ hoa nở đón xuân rực rỡ, Viên Mai Nhi sắc mặt cứng ngắc dẫn theo hai nha hoàn tiến lên đón, nhạt nhẽo nói: "Biểu muội, cuối cùng ngươi cũng tới, ta còn tưởng rằng ngươi giận ta, không chịu tới đấy."

"Biểu tẩu nói đùa, ta nào có tính tình lớn như vậy?" Minh Phỉ chú ý tới, trong hai nha hoàn đi theo sau lưng Viên Mai Nhi cũng không có nha hoàn hôm qua cản trở Đan Hà kia.

Thôi Cát Nhi như hồn nhiên nói: "Đúng vậy, tính tình biểu di tu dưỡng tốt nhất. Phu nhân, là lão thái thái cho ngài đến nghênh đón biểu di sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.