Hỉ Doanh Môn

Chương 291: Tháng tám



Edit: Um-um

Đã là mùng năm tháng tám, trời cuối thu nắng đến cùng cực, Minh Phỉ ôm bụng bầu đã gần bảy tháng, bụng càng lúc càng to nhanh hơn, nhìn nghiêng qua cửa sổ về phía sân, trong mắt thấy đều là hoa trắng, khẽ nhúc nhích, toàn bộ lỗ chân lông đều toả ra hơi nóng, nóng đến nỗi làm lòng nàng cảm thấy phiền muộn. 

Người mang thai mà gặp trời nóng là cực kỳ vất vả, đặc biệt sợ nóng lại không thể dùng băng làm mát, cũng không thể ăn đồ lạnh, nhất là dưa hấu Hoa ma ma cũng không cho nàng ăn quá nhiều. 

Nhớ đến dưa dấu, Minh Phỉ không nhịn được nuốt nước miếng, xoay qua hỏi Kim Trâm: “Ta nhớ hôm qua lão gia mang về một quả dưa dấu đỏ có còn không?”

Kim Trâm đang ngồi ở Nhất Đế thêu một cái mũ đầu hổ, nghe vậy không khỏi bật cười: “Nãi nãi nóng à? Không phải sáng nay ngài mới ăn rồi ư?”

Minh Phỉ chỉ chỉ ngực: “Ở đây thật là nóng lắm.” Xuống giọng năn nỉ Kim Trâm: “Ta không ăn nhiều đâu, chỉ ăn một hai miếng, không có gì đâu mà.”

Kim Trâm thấy nàng thèm ăn đến đáng thương, để miếng vải trong tay xuống, đứng lên: “Nô tì đi cắt một ít.”

“Thời tiết thu khô, nên ăn chút canh bồi bổ thì tốt hơn.” Hoa ma ma bưng một cái chén tinh xảo màu phấn đi vào, mặt vui vẻ: “Nãi nãi nếm thử lão nô nấu canh nho sữa dê một tí, cho thông cổ.”

Minh Phỉ chán ghét nhíu mày: “Không muốn ăn ngọt, ta mập đủ rồi.”

Hoa ma ma nghiêm mặt: “Mập chỗ nào? Ta thấy ngược lại, ngài quá gầy!” Mắt của bà nhìn vào mặt Minh Phỉ, nghiêng trái nghiêng phải quan sát mấy lượt, ban đầu người nào mấy tháng thì như thế nào, ai đó khẩu vị thế nào…

“Ma ma để đó, ta ăn ngay đây.” Minh Phỉ nghe thấy buồn ngủ, biết có Hoa ma ma ở đây thì nguyện vọng ăn dưa hấu của nàng xem như thả trôi sông. Bây giờ lại không muốn ăn chén canh nho sữa dê kia, liền nháy mắt với Kim Trâm: “Ngồi trong phòng thật là buồn bực, chúng ta đi xem Đan Hà chuẩn bị thế nào chút đi.”

Đan Hà và La Hướng định ngày chính là ngày mai. Mấy hôm nay Minh Phỉ cố tình thả Đan Hà ra, không để cho nàng phải đến phòng phục vụ, nghỉ ngơi thật tốt, chờ La gia đến đóng người. Từ đó, đi thăm Đan Hà đã trở thành cái cớ để Minh Phỉ tránh canh của Hoa ma ma ngày càng nhiều.

Kim Trâm hiểu ý, đứng lên đỡ Minh Phỉ: “Nãi nãi đi chậm một chút.”

Hoa ma ma sao không biết Minh Phỉ tránh né thuốc bổ của bà, trong lòng cảm thấy mất hứng, liền muốn Cung Viễn Hoà về thu thập Minh Phỉ. Nghĩ vậy nên không nói nhiều, chỉ nói: “Ngoài phòng mặt trời chói chang, Kim Trâm phải đỡ nãi nãi đi trong bóng râm, đừng ra nắng.”

Minh Phỉ đáp qua loa, theo Kim Trâm đi trong chỗ mát đến ngoài cửa Đan Hà, nghe thấy bên trong rôm rả tiếng nói tiếng cười, cũng là một đám nha hoàn ma ma vây quanh Đan Hà nói đùa, có lật xem đồ cưới, có chọc ghẹo tưng bừng, cũng có đưa thêm hồi môn. Đan Hà ngồi một bên, má ửng hồng, ai nói gì thú vị nàng cũng chỉ cười. 

Khi Kim Trâm và Minh Phỉ vào phòng mọi người còn không biết, d.d.lequydon.u.m.u.m Kim Trâm cười nói: “Hay thật, các người mỗi người không ai đi làm việc, đều đến đây làm biếng. Cũng không sợ Hoa ma ma xử phạt các ngươi.”

Một nàng dâu cười hì hì, quay lại nói: “Cô nương cũng không phải đến đây sao?” Bỗng nhiên thấy Minh Phỉ, giật mình đứng dậy, quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ gặp qua nãi nãi.”

Mọi người thấy thế đều đứng lên hành lễ, trong phòng lập tức loạn thành một đoàn. 

Minh Phỉ liếc quanh thấy Bạch Lộ cũng ở trong đó, vờ như không thấy, cười nói: “Ta tới tham gia náo nhiệt, gọi các ngươi không được tự nhiên. Đều đứng lên đi, nên làm gì cứ làm, phải để Đan Hà vui vẻ ra cửa mới được.”

Nàng dâu kia nói: “Nãi nãi yên tâm, lần trước Tử Lăng ra cửa, chúng ta không phải cũng làm rất tốt sao? Lần này có kinh nghiệm, chắc chắn còn tốt hơn.” Tất cả mọi người cười đứng lên, ai làm công việc nấy. 

Đan Hà vội đỡ Minh Phỉ đến ghế ngồi bên cửa sổ, rửa tay dâng trà: “Lúc này nóng nhất, nãi nãi sao lại không nghỉ ngơi?”

Minh Phỉ cười nói: “Không ngủ được nhiều đến thế, đi một chút tốt hơn. Chuẩn bị đến đâu rồi?”

Đan Hà nói: “Nãi cho đồ cưới bạc nhiều, đã sớm an bày thoả đáng. Mọi thứ cũng đầy đủ.”

Minh Phỉ tán gẫu với nàng một chút, lại thấy vì mình ở chỗ này làm mọi người căng thẳng nên đứng dậy về phòng. Mới đi tới một cây liễu, sau lưng vang lên tiếng gọi kẽ gấp gáp: “Nãi nãi….” Chính là Bạch Lộ đuổi theo. 

Kim Trâm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nãi nãi muốn gặp nàng sao? Nếu không muốn, nô tỳ sẽ đi đuổi nàng ngay.”

Minh Phỉ trầm ngâm một lát, nói: “Không sao, em để cho nàng đến đi.”

Kim Trâm trầm mặt nói với Bạch Lộ: “Hôm nay nãi nãi không vui, ngươi có chuyện gì muốn bẩm thì mau chọn chuyện quan trọng mà báo.”

Bạch Lộ bước đến hai bước, đột nhiên quỳ xuống, nằm trên mặt đất nghẹn ngào nói: “Nãi nãi, nô tì biết sai rồi. Cầu xin ngài cho nô tì một cơ hội hối cải.”

Minh Phỉ đợi nàng nói xong mới cất tiếng: “Từ lúc tháng năm Tử Lăng xuất giá trở đi, ngươi là người trông coi phòng may vá, xem như cũng là một quản sự, làm việc cần phải cẩn thận. Hôm nay lại cáo lỗi với ta, ngươi đã làm sai chuyện gì rồi?”

Bạch Lộ sững sờ, ngước mắt nhìn Minh Phỉ, thấy Minh Phỉ dù nhìn nàng nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, liền đem ý nghĩ năn nỉ Minh Phỉ cho nàng trở về phục vụ lại chính phòng nuốt vào, sửa lại nói: “Sau khi nô tì đến phòng may vá, mỗi lần nghĩ đến trước đây cực kì ân hậu, cảm thấy khi đó là mỡ heo làm tâm trí mê muội…. ”

Minh Phỉ cười nói: “Biết sai là được rồi. Sau này cứ làm tốt trách nhiệm người hầu là được. Nơi này nắng gắt, ta không chịu nổi, phải đi.”

Bạch Lộ gấp gáp, còn định mở miệng, Kim Trâm trừng mắt với nàng, trầm giọng nói: “Ngươi cùng Đan Hà dù sao cũng là tỷ muội, ngày  mai nàng sẽ phải xuất giá, ngươi nên đi bồi nàng đi.”

Bạch Lộ không dám lên tiếng, chỉ đành cúi đầu không nói. 

Kim Trâm đỡ Minh Phỉ rẽ vào hành lang, hơi mát thổi qua mặt, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. 

Kim Trâm nhìn trộm nheo mắt nhìn Minh Phỉ: “Nãi nãi, Bạch Lộ tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”

Minh Phỉ nói: “Ngươi đang vì nàng cầu tình? Ban đầu nàng ta còn gắt gao nhìn chằm chằm ngươi.”

Kim Trâm bật cười: “Ai cũng có lúc nghĩ không thông.”

Minh Phỉ thở dài: “Nàng nếu muốn trở lại chính phòng là không thể nào. Ngươi đi hỏi nàng, nếu nàng chịu ta bảo Hoa ma ma giúp nàng tìm một người thành thực, đuổi nàng ra ngoài. Nể tình nàng từng phục vụ ta, đồ cưới so với Đan Hà đều như nhau, một phân cũng không thiếu, để cho nàng có đủ thể diện.”

Kim Trâm không khỏi vì Bạch Lộ mà thở dài, vốn định gả cho quản sự, cuối cùng bị ép phải trở thành người gả cho một kẻ bình thường. 

Gần tối, Cung Viễn Hoà trở về, Hoa ma ma nghênh đón không quên thêm dầu thêm mỡ tố cáo Minh Phỉ, không phải là Minh Phỉ ham lạnh thích ăn dưa hấu, cố công làm gì đó lại không ăn, cũng là trở nên gầy đến thế nào.. vân.. vân…

Cung Viễn Hoà sầm mặt nhận lấy chén canh bổ từ trong tay Hoa ma ma: “Ma ma yên tâm, ta sẽ nói chuyện với nàng.”

Hoa ma ma hài lòng gật đầu, biết ý mang theo đám tiểu nha hoàn ra ngoài,.um.um, chừa lại không gian cho Cung Viễn Hoà để hắn dễ dàng dạy dỗ Minh Phỉ. 

Minh Phỉ vừa nhìn thấy chén trong tay Cung Viễn Hoà, đầu lông mày liền nhăn tít, bĩu môi: “Ta không ăn. Dù sao cũng lấy cho ta đồ ngọt, nhất định không ăn.” Sợ Cung Viễn Hoà không đồng ý, nàng hất cằm lên cho hắn nhìn: “Chàng xem, ta đây mập thế này, ăn nhiều đứa bé quá lớn sẽ khó sinh. Chàng không phải muốn ta đau lâu thật lâu chứ? Đúng không? Đúng không?”

Hắn tự nhiên không bỏ được. Cung Viễn Hoà bất đắc dĩ nhìn cánh tay mũm mĩm nhỏ bé của Minh Phỉ nắm lấy cánh tay hắn, thở dài: “Hôm nay ta nhận được tin Đăng Châu gửi đến, nàng có muốn xem không?”

Đầu tiên Minh Phỉ vui mừng cười một tiếng, ngay sau đó lại cảnh giác nhìn hắn: “Chàng đừng mơ tưởng dùng cái này uy hiếp ta. Nói không ăn là không ăn.”

“Ta làm sao dám uy hiếp nàng?” Cung Viễn Hoà đưa chén cho Minh Phỉ nhìn: “Nàng xem này, không phải chè, đây là canh cá. Ma ma hầm lâu như vậy, không dễ dàng, cho bà tí thể diện nhé.”

Minh Phỉ đáng thương nói: “Nhưng cơm tối bà còn ép buộc ta.”

“Ta đồng ý với nàng, cơm tối nàng muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhất định không ép nàng, được chưa?”

Minh Phỉ được voi đòi tiên: “Ta muốn ăn dưa hấu.”

“Một miếng.”

“Ba miếng.”

“Hai miếng. Không ăn thì thôi.” Cung Viễn Hoà cầm chén để xuống, quay người muốn rời đi. 

“Đồng ý!” Minh Phỉ mặt mày hớn hở kéo hắn, vui vẻ ôm cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn: “Chỉ có chàng hiểu ta nhất.”

Cung Viễn Hoà bất đắc dĩ thở dài: “Nàng nha, càng ngày càng giống một đứa trẻ.”

Minh Phỉ vùi đầu ăn canh: “Chàng không thích à?”

Cung Viễn Hoà nhẹ nhàng lau vết canh trên môi nàng đi: “Sao lại không thích, ta rất thích.” Ddlequydon.um-um Đột nhiên Minh Phỉ trở nên cứng đờ, kéo tay hắn đặt ở trên chỗ nhô lên ở bụng nàng, dưới lòng bàn tay của hắn và nàng, một bàn chân nhỏ nhỏ đạp đạp mấy cái, sau đó bình tĩnh lại. 

Trong phòng yên tĩnh, ánh hoàng hôn xuyên thấu từ màn cửa sổ làm đồ vật trong phòng bao phủ một màu đỏ ánh vàng. Cung Viễn Hoà kinh ngạc nhìn Minh Phỉ, bất ngờ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Mặc dù đây không phải lần đầu cảm thấy máy thai nhưng mỗi lần hắn đều cảm thấy là lần đầu tiên, mỗi lần đều khiến hắn vừa kích động lại vừa cảm động. 

Nhìn bụng Minh Phỉ ngày càng lớn, hắn cảm thấy trong lòng nhiều hơn một tia ấm áp để cho hắn vừa kiêu ngạo lại cảm thấy có trách nhiệm nặng nề rồi lại có một ít lo lắng mơ hồ, cảm giác bụng Minh Phỉ lớn như vậy đi lại cũng khó khăn, thời điểm sinh nở sẽ phải làm thế nào? Nghĩ đến đây, hắn lại bắt đầu phiền não. 

Hoa ma ma đứng ở hành lang, một lúc đâu không nghe bên trong có âm thanh gì mà sắc trời ngày càng tối, liền cẩn thận từng li từng tí lên tiếng: “Đại gia, nãi nãi, có thể thắp đèn dọn cơm không?”

“Hoa ma ma vào đi.” Minh Phỉ chọt chọt vào Cung Viễn Hoà đang trầm tư: “Chàng đang nghĩ gì mà chuyên tâm như vậy?”

Cung Viễn Hoà che giấu lo lắng trong mắt, cười nói: “Ta đang nghĩ nên lấy tên gì cho hài tử đây?”

Minh Phỉ cười ha ha: “Không phải là chàng sớm đã nghĩ thật nhiều tên sao? Còn chưa chọn được cái nào ưng ý à?”

Cung Viễn Hoà chán nản nói: “Cảm giác không vừa ý.”

Sau khi ăn xong, Minh Phỉ tựa đầu lên đùi Cung Viễn Hoà, đọc tin cho hắn nghe: “Minh Bội đã đính hôn, là tiểu nhi tử của Đăng Châu tri phủ, dù không phải là con trưởng nhưng đã trúng tú tài. Phụ thân tự mình khảo giáo qua công khoá của hắn, cũng rất hài lòng, Tứ di nương cũng vừa ý. Hiện tại họ không ầm ĩ, không lộn xộn, sống chung rất tốt.”

Một tay Cung Viễn Hoà cầm sách, di3nd4nl3quyd0n một tay đùa nghịch tóc Minh Phỉ, hỏi: “Kế mẫu của nàng khi nào mới đến?”

Minh Phỉ có chút buồn buồn: “Chưa nói, hơn phân nửa là không tới.” Ngay cả khi không phải là thân mẫu nhưng lúc sinh con cũng hi vọng Trần thị có thể canh chừng bên cạnh. 

Cung Viễn Hoà thấy tâm tình nàng xuống thấp vội để sách trong tay xuống, khẽ vuốt ve đầu nàng nói: “Có ta ở đây, nàng đừng sợ.”

“Ta không sợ.” Minh Phỉ vùi đầu vào lòng hắn, thật ra nàng rất sợ, bước một chân vào quỷ môn quan, làm sao có thể không sợ đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.