Hỉ Doanh Môn

Chương 297: Trả thù dịu dàng



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Minh Phỉ thấy cảm xúc của Cung Viễn Hòa từ từ bình ổn lại, không khỏi cười nói: "Quả nhiên là làm phụ thân của người, chững chạc hơn trước đây nhiều."

Cung Viễn Hòa không thuận theo: "Ý của nàng là trước đây ta không chững chạc?"

Minh Phỉ cười: "Chững chạc, rất chững chạc. Cữu mẫu vừa mới nói với ta, Viên Mai Nhi cũng sinh, là nhi tử, nhưng mà sinh non, ước chừng muộn hơn chúng ta sáu bảy ngày. Chàng nhớ một chút, đợi đến lúc đầy tháng, không thể thiếu phải chuẩn bị lễ vật bảo người đi một chuyến. Cha nương ta cách xa, ứng phó không kịp, phần kia của bọn họ chúng ta cũng phải chuẩn bị xong."

Cung Viễn Hòa ngạc nhiên nói: "Đang yên lành, sao lại sinh non?"

Minh Phỉ nói: "Bên trong chuyện này đương nhiên là có nguyên do."

Thôi Mẫn mới thu một cơ thiếp, nghe nói xinh đẹp như hoa, lại biết nịnh nọt người, rất được Thôi Mẫn yêu thích, vào cửa chỉ hai tháng ngắn ngủn, đã hạ thấp tất cả cơ thiếp xuống phía dưới. Không biết tại sao xúi quẩy va chạm Viên Mai Nhi, Viên Mai Nhi bắt được lỗi của nàng ta, phạt nàng ta quỳ ở trong gió lạnh mưa tuyết hai canh giờ, cơ thiếp kia hôn mê ở trong sân viện. Hạ nhân đi bẩm báo Viên Mai Nhi, Viên Mai Nhi đóng cửa lại ngủ, không để ý tới. Sau đó vẫn là Thôi Cát Nhi biết được, làm chủ khiêng người trở về phòng, đi được nửa đường, hạ thân cơ thiếp kia ra máu, bẩm báo Thôi lão phu nhân, mời đại phu tới xem, nhưng mà đã sẩy thai rồi.

Thôi Mẫn trở về, hỏi đến nguyên do, cũng là lúc cơ thiếp kia dâng trà cho Viên Mai Nhi bất cẩn nói sai một câu, lập tức liền nổi trận lôi đình, mắng Viên Mai Nhi cay nghiệt ác độc, bụng dạ khó lường, còn tuyên bố muốn hưu thê. Cuối cùng Thôi lão phu nhân khuyên can, mới xem như tạm ép xuống cơn tức giận, lại muốn viết thư cho Viên gia, để cho Viên phụ Viên mẫu đến dạy dỗ nữ nhi mình, Viên Mai Nhi làm sao vứt nổi cái mặt này, tức giận công tâm chóng mặt, sau đó liền sinh non rồi, thật may là mẫu tử bình an.

Minh Phỉ thở dài nói: "Thôi Mẫn tất nhiên có bản lãnh, nhưng loại nam nhân này thật sự là gả không được, một lần hại mấy nhà buồn. Loại cuộc sống này, cũng chỉ là phong quang ngoài mặt mà thôi, bên trong thật sự là tra tấn người."

Cung Viễn Hòa nói: "Con cháu hắn đơn bạc, dĩ nhiên là rất coi trọng chuyện trên đây. Trước đó vài ngày, ta nghe người tán gẫu, nói đến vị nguyên phối Vương phu nhân trước kia của hắn, nghe đâu cũng là người rất thủ đoạn, mọi chuyện đều muốn đè ép hắn một đầu, đuổi mẹ già của hắn về quê nhà không nói, bản thân mình không sinh được nhi tử cũng không cho người khác sinh, hắn đến nhi lập chi niên (chỉ tuổi 30) mới có một đích nữ, vị nguyên phối kia của hắn không thoát khỏi liên quan. Chỉ có điều lúc đó lời nói của hắn không có trọng lượng, không thể chống lại Vương gia mà thôi."

Khó khăn lắm mới có thai, lại thành bùa đòi mạng. Lúc Vương phu nhân sắp chết, chắc hẳn Thôi Mẫn đã đứng ở trong góc nhỏ lạnh lùng nhìn nàng ta giãy giụa, lạnh lùng nhìn nàng ta trút hơi tàn? Minh Phỉ bị suy nghĩ của mình dọa sợ đến mức rùng mình một cái: "Không thích thì đừng thú (cưới), đây chính là vì tiền trình mà trả giá cao sao? Ngươi chết ta nói, đáng giá sao?"

Cung Viễn Hòa cười nói: "Ta nàng cảm thấy không đáng giá, lại có rất nhiều người cảm thấy ngàn vạn đáng giá đấy. Nàng nghĩ xem, thú chánh thê chính là thú địa vị bậu cửa, thú về nếu thích, thì thổi phồng nhiều một chút, nếu không thích, còn có bó lớn cơ thiếp như hoa chờ sủng hạnh, chánh thê một khi không thích đáng, thì chính là không hiền huệ."

Mặc dù tình huống này của Thôi Mẫn phức tạp hơn, Cung Viễn Hòa nói chính là tâm tính thường thấy nhất của các nam nhân, Minh Phỉ mắng: "Ý của chàng là, một này nào đó nếu ta không còn làm cho chàng thích, chàng liền muốn tích trữ nuôi dưỡng cơ thiếp, ta còn không thể có ý kiến, nếu không thì chính là không hiền huệ à?"

Cung Viễn Hòa chặn ngang níu lấy tay của nàng: "Ôi chao, nàng không thể không phân rõ phải trái, không phải chúng ta đang nói người ngoài sao? Làm sao lại kéo tới trên người của ta? Ta nói muốn tích trữ nuôi dưỡng cơ thiếp lúc nào hả?"

Minh Phỉ cười nói: "Chàng tích trữ nuôi dưỡng đi ah, ta mới sẽ không làm ra vẻ rộng lượng để cho chàng đón người vào cửa, sau đó sẽ mài dao sèn soẹt,làm chuyện xấu sau lưng, trước tiên ta liền hưu chàng! Đến lúc đó chàng thích tích trữ nuôi dưỡng bao nhiêu đều được."

Cung Viễn Hòa nháy mắt, nhịn cười nói: "Không cho ta thú, vậy ta suy nghĩ một chút có được không?"

Minh Phỉ nắm lấy lỗ tai của hắn, quả quyết nói: "Có ta ở đây, chàng nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Ta vậy mà không biết nàng đã yêu thích ta đến nước này, không thể tha thứ cho những nữ nhân khác đụng đến một cọng tóc của ta?" Ánh mắt Cung Viễn Hòa sáng quắc nhìn Minh Phỉ, đột nhiên đưa tay xoa rối tung tóc nàng: "Nàng yên tâm, coi như đời này chúng ta chỉ có một mình Thư Mi, ta cũng sẽ không làm ra chuyện để cho mẫu nữ các nàng thương tâm."

Minh Phỉ bị hắn lay choáng váng đầu, không nhịn được nhỏ giọng hô: "Chàng buông tay, nào có đối đãi bệnh hoạn tàn bạo như vậy? Chàng còn như vậy, đừng bảo là thương tâm, trước tiên đã bị chàng làm tổn hại sức khỏe rồi."

"Nàng sớm đã bị ta làm tổn hại sức khỏe rồi." Cung Viễn Hòa cười lên ha hả, ôm nàng để lại trên mặt nàng một chuỗi dấu nước miếng. Minh Phỉ hạnh phúc nghĩ, cuộc sống tốt đẹp của nàng, vừa mới bắt đầu.

Mọi người đều nói, say rượu không phân biệt phải trái, lại nói Cung Trung Tố tỉnh dậy, nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc trước, cảm thấy mình mất hết mặt mũi, ảo não vô cùng. Quả nhiên giống như Cung Viễn Hòa từng nói, đầu tiên là tìm lý do trút giận một trận, sau đó liền giả bộ bệnh, không chịu đến đại phòng. Cung Viễn Hòa nhiều lần cho người đi mời ông ta tới đây tiếp Tiết Đại Cữu, ăn cơm, ông ta chỉ thoái thác bệnh không đến, Tiết Đại Cữu cũng không tức giận, cười ha ha nói là muốn đi thăm ông ta.

Trong mười mấy cái hòm xiểng Tiết Đại Cữu mang tới, có một cái rương đựng tơ lụa, ngoài ra còn có một bao dược liệu, chính là lễ phẩm đã chuẩn bị cho Nhị phòng trước đó, Tiết Đại Cữu lập tức sai tiểu nha hoàn đặt lên, bản thân mình làm bộ sai người đưa thiệp đi vào, đứng ở cửa chờ, cách một lúc bèn dùng sức gõ cửa một cái, ý là nếu không nhìn thấy người sẽ không đi.

Cung Trung Tố bất đắc dĩ, đành phải thay xiêm áo nghiêm chỉnh gặp khách, đi tới cửa nghênh đón, thấy lễ vật Tiết Đại Cữu mang tới, trong lòng tốt xấu gì cũng thư thái chút ít, khách khí nói: "Làm khách đến thăm. Khách khí như vậy làm cái gì?"

Tiết Đại Cữu đảo quanh xung quanh ông ta: "Mấy ngày trước đây chuốc huynh uống say, hại huynh thất nghi, sợ huynh tức giận, bồi tội cho huynh ah."

Cung Trung Tố thấy Tiết Đại Cữu tự vạch áo cho người xem lưng, trong lòng vừa bực vừa hận, mặt bắt đầu trầm xuống, Tiết Đại Cữu lại dùng lời chèn ép ông ta: "Thế này mà mất hứng, chê ít à?"

Cung Trung Tố tức cũng không được, không tức cũng không xong, đành lấy ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tiết Đại Cữu, định vò đã mẻ không sợ sứt: "Ta biết ta đắc tội đệ, đệ khó lắm mới tìm được cơ hội trả thù ta, cho nên một lần ba lượt đến trêu chọc ta. Cũng được, nể mặt nhi tử. Ta không cùng quỷ bệnh lao đệ so đo, đệ thích làm sao thì làm đi."

Tiết Đại Cữu cười hì hì tiến lên ôm lấy đầu vai ông ta: "Nể mặt nhi tử? Là trong lòng huynh hổ thẹn thì đúng hơn."

Mặt Cung Trung Tố không ngừng nhăn lại, dùng sức đẩy ông ấy ra: "Buông ra! Già mà không đứng đắn."

Cung Trung Tố mới đẩy một cái, Tiết Đại Cữu liền ôm bụng ngồi xổm xuống, rên rỉ đau đớn, làm cho ông ta sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, kinh hoảng luống cuống lấm lét nhìn xung quanh, ngồi chồm hổm xuống hỏi Tiết Đại Cữu: "Đệ đừng giả bộ, đừng nghĩ lừa ta!"

Tiết Đại Cữu không để ý tới, sắc mặt tái nhợt dựa vào ông ta mềm nhũng trượt xuống đất, gã sai vặt của Tiết gia thấy thế, hoảng sợ đến gọi người đỡ người, để cho người đi gọi người, sắc mặt Cung Trung Tố tái nhợt nghĩ, xong rồi, nếu Tiết Đại Cữu thật sự xảy ra chuyện ở chỗ này của ông ta, không biết Cung Viễn Hòa óan hận ông ta như thế nào. Đang lúc hoang mang lo sợ, Tiết Đại Cữu dựa vào bả vai gã sai vặt lung la lung lay đứng lên, không còn hơi sức nói: "Đừng kêu la, coi chừng mọi người biết hết, lại phải lo lắng. Cô gia chỉ đẩy nhẹ ta một chút thôi, chỉ là thân thể của ta quá yếu không kìm lại được."

Cung Trung Tố nghe được toát ra mồ hôi lạnh, tiến lên vái Tiết Đại Cữu một cái thật sâu: "Ta sai rồi, không nên đẩy đệ có được hay không? Đệ thích làm sao thì làm, đệ đừng giày vò ta nữa."

Tiết Đại Cữu thở hồng hộc nói: "Tỷ phu nói lời này, thật giống như ta không có đạo lý, ta đặc biệt đến thăm huynh, lại trở thành giày vò huynh, ngay cả huynh đẩy ta, cũng là ta lừa huynh. Huynh cũng biết thân thể ta không tốt, tại sao có thể nói như vậy chứ? Không sợ làm tổn thương lòng của ta sao?"

Cung Trung Tố đầu muốn xì khói, ra sức đè lửa giận trong lòng xuống, thở dài nói: "Đều là lỗi của ta, ta không biết nói chuyện, mời đệ!"

Lúc này Tiết Đại Cữu mới dửng dưng vào cửa phòng, lại chuốt Cung Trung Tố say mèm mới hài lòng trở về. Cứ như vậy qua chừng mười ngày, Cung Trung Tố thật sự bị bệnh, thấy Tiết Đại Cữu liền theo thói quen muốn ói, choáng váng, tứ chi lạnh lẽo, nhưng ông ta lại vì sĩ diện, ai cũng không nói, gượng chống đỡ.

Lý di nương thấy tình hình không tốt, không thể làm gì khác hơn là đi qua tìm Minh Phỉ, lúc đến có Tiết Cữu Mẫu đang ở đây, bà ấy cũng không tiện mở miệng, kiên quyết ngồi chờ ở nơi này, đợi đến khi Tiết Cữu Mẫu tự nhìn ra không thích hợp, mượn cớ rời đi mới dám nói.

Minh Phỉ thế mới biết những ngày qua Tiết Đại Cữu hành hạ Cung Trung Tố đến thảm, phương thức trả thù này, cũng được coi là dịu dàng đâm cho một đao. Ngay trước mặt Lý di nương bày ra vẻ đáp ứng nhất định bảo Cung Viễn Hòa khuyên Tiết Đại Cữu, đợi Lý di nương mới vừa đi, chủ tớ mấy người liền không nhịn được bật cười.

Minh Phỉ cảm thấy rất kỳ quái: "Biết Cữu lão gia ngày ngày đi tìm lão gia uống rượu, nhưng trừ ngày đầu tiên, cũng không có nghe nói Cữu lão gia uống rượu say ah, thế nào đều là lão gia uống say?"

Hoa ma ma liền đi tìm người hầu hạ ở phía dưới hỏi, thế mới biết Tiết Đại Cữu động tay chân, trước tiên uống với Cung Trung Tố đúng là rượu thật, uống đến sau này ông ấy rót cho Cung Trung Tố chính là rượu, còn ông ấy uống lại là nước lọc. Cũng làm khó Cung Trung Tố hết sức hồ đồ, đã lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra.

Gần tối Cung Viễn Hòa trở lại, nghe nói chuyện này, cũng cười đến mức không dậy nổi, đi khuyên Tiết Đại Cữu, Tiết Đại Cữu lại không có ở trong phòng, mà là ngồi bên hồ thả câu, Tiết cữu mẫu biết được, vừa tức vừa buồn cười: "Thật là già mà không kính, khó trách mấy ngày nay ông ấy xuân phong đắc ý, ban đêm thường cười ra tiếng, có một đêm còn đấm ván giường hô tên ngu ngốc. Ta còn nói không biết tại sao, người đi theo ông ấy cũng không nói một tiếng, đều là không có ánh mắt, cái này nếu làm tỷ phu uống ra bệnh thì làm thế nào?"

Cung Viễn Hòa nói: "Cữu cữu nhẫn nhịn cơn tức ở trong lòng mấy chục năm, chịu dùng loại phương thức này phát tiết ra ngoài, cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng hơn là vẫn nghẹn đi xuống, gặp mặt liền tức giận, cả đời không qua lại với nhau thì tốt hơn." Không phải uống ra bệnh thì làm thế nào, mà là đã uống ra bệnh rồi, chỉ có điều chỉ là bệnh nhỏ.

Tiết cữu mẫu cũng chấp nhận, thở dài nói: "Lớn tuổi, đã làm Cữu gia gia người ta, coi như không xem ở mặt mũi của con, cũng phải xem ở thể diện của Tiểu Niếp Niếp."

Đang nói, Tiết Đại Cữu xách một cái giỏ cá trống không trở lại, cười nói: "Từ trước đến nay ta không biết rằng cha con ngu như vậy, trừ lần đầu tiên, mỗi lần đều là ông ta uống say, ông ta cũng không suy nghĩ thử nguyên nhân. Thôi, xem ở trên phần ngu ngốc của ông ta, tạm tha cho ông ta lần này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.