Cửa vang lên một tiếng “Ken két” nhỏ, ló ra một cái đầu nhỏ không lớn hơn Minh Phỉ bao nhiêu. Là một tiểu cô nương mặc áo hoa, tóc vừa vàng vừa thưa thớt, miễn cưỡng dùng dây buộc tóc màu hồng ghim hai cái bím tóc nhỏ ở hai bên, da ngược lại trắng noãn, một đôi mắt đen lúng liếng, khẩn trương nhìn lén Kiều Hạnh đang canh giữ bên giường, nhẹ nhàng cào hai cái vào cánh cửa, nhỏ giọng kêu: “Phỉ Phỉ......” Nàng vừa dứt lời, một con Thổ Cẩu xám xịt liền chen vào trong qua khe cửa, nức nở đi thẳng tới mép giường.
Con chó kia đi tới bên cạnh Kiều Hạnh, tò mò rướn cổ lên hít hà, Kiều Hạnh bị sợ đến mức đứng lên kêu một tiếng: “Chó hoang từ đâu tới? Mau đuổi ra ngoài!”
Cẩu Nhi chưa từng nhìn thấy người nào ăn mặc như thế, cũng chưa từng nghe thấy tiếng nói bén nhọn như vậy, bị sợ đến “Ư ử” một tiếng, rúc vào mép giường Minh Phỉ, cụp đuôi, trong lòng run sợ nhìn Kiều Hạnh.
Minh Phỉ thở dài, có câu nói, chó cậy gần nhà, nàng là một chủ nhân mềm yếu dẫn đến Hôi Hôi cũng nhát gan như chuột, cần phải bức đến đường cùng mới có thể phản kích. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Kiều Hạnh tỷ tỷ, tỷ không cần sợ, đây là chó ta nuôi, tên Hôi Hôi(*). Nó rất biết điều, chính nó đã dẫn người tìm được ta đấy, có phải hay không, Phương nhi?”
(*): Hôi Hôi ở đây có nghĩa là tro bụi, chứ không phải mùi hôi nhé!:)
Cô gái nhỏ tóc vàng chạy vào, cười lộ ra hàm lợi thiếu hai chiếc răng sữa nói: “Đúng, Hôi Hôi là con chó ngoan. Chỉ cần ngươi không chọc giận nó, nó sẽ không cắn ngươi.”
“À, là con chó ngoan.” Kiều Hạnh cười nhạt nhẽo, khẩn trương nhìn con Thổ Cẩu nản không muốn nhặt, chỉ sợ nó lại đột nhiên nhào lên cắn nàng một ngụm, nghĩ thầm, Tam Tiểu Thư này thật đáng thương, các di nương và tiểu thư thứ xuất đều nuôi mèo Ba Tư hoặc là phúc cẩu(*), còn nàng lại nuôi một con Thổ Cẩu xấu xí như vậy, rõ là......
(*): Chó Bắc Kinh
Dư ma ma đứng ở cửa phòng bếp, thân thiết nói chuyện nhà với trù nương(đầu bếp) cao lớn vạm vỡ, hai mày rậm, tử hồng mặt than, dáng vẻ như nam nhân của Ngô gia: “Nghe nói ở nơi này của các ngươi có một đạo sĩ xem bói xem tướng rất linh?”
Trù nương trả lời: “Ừ, họ Tống, đang ở trong vịnh Bạch Phong Quan ngoài Chu gia ba dặm, đã hơn tám mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn khỏe lắm, rỗi rãnh cứ thích ra ngoài đi dạo. Thân thể của ông ấy còn khỏe mạnh hơn so với một đại lão gia hơn ba mươi tuổi, người ta cũng gọi ông ấy là Lão Thần Tiên.”
Dư ma ma tò mò hỏi: “Vậy ngươi đã từng thấy chưa?”
Trù nương cười rộ “ha ha”: “Dĩ nhiên từng thấy, hàng năm đều tới nhà quải công đức. Tam Tiểu Thư nhà các ngươi cũng đã từng gặp, Lão Đạo Trưởng rất phúc hậu, đáp lại cho Tam Tiểu Thư một tấm bùa bình an, nói nàng là một cô nương có phúc khí tốt, dụ dỗ Tam Tiểu Thư cười đến mấy ngày.”
Dư ma ma thầm nghĩ, xem ra thật sự có chuyện như vậy, phải dành chút thời gian đi bái phỏng lão đạo sĩ này mới được. Trong Đại Phong triều tín phụng đạo giáo không ít, đặc biệt là mấy chủ tử trong cung càng thêm tín đạo. Nếu lão đạo sĩ này thật lợi hại như vậy, thì lời của d/đ;l;q"d ông ấy nói có thể có chút phân lượng. Vì vậy, kêu một nha đầu khác tên Kiều Đào đang nấu thuốc cho Minh Phỉ trong góc phòng bếp qua: “Ngươi đi nói với Ngô gia nãi nãi, chúng ta muốn đi chùa Bạch Phong dâng hương, hỏi nàng lúc nào thì thuận tiện? Tốt nhất là sáng sớm ngày mai phải đi.”
Kiều Đào nghe vậy, phân phó nữ đầu bếp đôi câu, buông quạt hương bồ(*) trong tay xuống bước đi.
(*): Được làm từ lá cây hương bồ
Kiều Hạnh tinh mắt, từ trong khe cửa sổ thấy Dư ma ma bưng cháo gạo tẻ cùng ba bốn món rau đi tới, vội vàng chạy đi đón nàng: “Nha đầu Kiều Đào chết tiệt kia đã chạy đi nơi nào? Thế nhưng để mẹ làm chuyện như vậy. Mẹ không cần nuông chìu nàng, tránh khỏi nàng hếch mũi lên mặt, không biết mình là người nào.”
Dư ma ma nói: “Là ta bảo nàng đi làm chút chuyện. Mọi người đều là người làm, đều là người hầu hạ chủ tử, việc gì sống không được? Trong phòng bếp còn đang nấu thuốc, ngươi đi xem đi, chỗ Tam Tiểu Thư có ta hầu hạ được rồi.”
Kiều Hạnh đụng phải cây đinh mềm, vẻ mặt đỏ lên, cũng không dám biểu hiện ra bất mãn gì, thuận theo mà nói: “Mẹ yên tâm, ta nhất định nấu thuốc cho Tam Tiểu Thư thật tốt.”
Dư ma ma cười híp mắt nói: “Ngươi làm việc ta có cái gì không yên lòng?”
Kiều Hạnh không phải cùng nhau tới từ Trần gia với nàng, mà là nha hoàn bên cạnh Thái lão phu nhân, bởi vì lúc Thái lão phu nhân qua đời thì hai nàng còn nhỏ, nên không thả ra ngoài, vẫn để ở hậu viện, khi Nhị Di Nương làm gia chủ, hai nàng cũng chịu không ít ngày uất ức. Sau khi Trần Phu Nhân vào cửa thì nói hai người ra dùng, cơ hội này thật vất vả mới đến được, Kiều Hạnh dĩ nhiên quý trọng, trong lòng cũng có ý muốn tranh giành với Kiều Đào.
Kiều Hạnh trực giác Dư ma ma không phải rất ưa thích mình, ý định vòng vo mười mấy vòng, đôi môi giật giật, rốt cuộc không nói gì, yên tĩnh đi về phía phòng bếp. Dư ma ma liếc bóng lưng của nàng một cái, bình ổn đi vào trong phòng của Minh Phỉ.
Minh Phỉ nằm ở trên giường, vễnh lỗ tai nghe cuộc đối thoại của người vào tai từ đầu đến cuối, ngay cả Phương nhi lôi kéo thì thầm với nàng, nàng cũng không nghe vào bao nhiêu. Phương nhi là tiểu nữ nhi Uông thị, từ trước đến nay rất được cưng chiều, cũng không biết sầu lo vì việc gì mà vẫn luôn ngây ngô, đảo những thứ tơ lụa y phục giày vớ của Minh Phỉ, vòng tay bạc chim muông các loại, hâm mộ đến không được.
Lúc Dư ma ma tiến vào, đúng lúc nhìn thấy một con Thổ Cẩu đứng ở mép giường Minh Phỉ, trên người tản ra một mùi khai thật lớn, Phương nhi thì đang mang thử hài mới của Minh Phỉ. Đó là một đôi hài đế mỏng, mặt gấm đỏ thẫm thêu con dơi, là Trần thị tự mình làm trước khi vào cửa, mấy vị công tử tiểu thư Thái gia đều không câu nệ đích thứ, ai cũng có phần.
Phương nhi sinh trưởng ở nông thôn, tuổi lại nhỏ, không chú ý nhiều như vậy, trong nhà cũng không phải là đại phú đại quý gì, tôi tớ rất ít, chỉ có một trù nương, một bà tử thô sử và mấy nha hoàn mà thôi. Hai ngày này Uông thị không có thời gian cũng mặc kệ nàng, tất nhiên chơi đùa đến một ống quần bụi đất, vớ màu trắng còn có chút bẩn, nàng cũng mặc kệ, dửng dưng cho vào hài mới xinh đẹp của Minh Phỉ.
Dư ma ma không ngửi được mùi khai của chó trong nhà này, trong lòng cũng không thoải mái, trên mặt cũng không biểu lộ ra, cười híp mắt đặt thức ăn lên bàn, lên tiếng chào Phương nhi, lại hỏi Minh Phỉ: “Hài này đẹp không? Đây là do đích thân mẫu thân người làm cho người đấy.”
Nàng nặng nề cắn ba chữ “Mẫu thân người”, Minh Phỉ lập tức hiểu ý của nàng. Nhìn lại Phương nhi, không có phản ứng gì, đứng ở nơi đó trái phải quan sát hài thêu trên chân, mặt mày hớn hở nói: “Thật là thoải mái. Vật dụng đến từ Kinh Thành chính là không giống nhau.”
Dư ma ma cười híp mắt ở một bên nhìn, cái gì cũng không nói. Minh Phỉ khẩn cấp khởi động đầu óc, Phương nhi là người bạn tốt duy nhất kể từ sau khi nàng đến thế giới này, trợ giúp nàng rất nhiều, nàng không thể gây tổn thương cho Phương nhi, lại không thể để cho Dư ma ma thấy mình không thoải mái khi kế mẫu tặng đồ, vì vậy chuyện này cần phải cẩn thận xử lý thích đáng mới được.
Minh Phỉ mở miệng nói: “Ma ma, ta nhớ ca ca ta cũng cho ta hai đôi hài, có một đôi xanh lá mặt gấm thêu hoa đào không tệ, rất thích hợp với Phương nhi, ta muốn tặng nó cho Phương nhi, phiền ma ma đưa cho nàng thử một chút?” Số tuổi của nàng và Phương nhi không xê xích bao nhiêu, kích cỡ chân cũng không sai biệt lắm.
Dư ma ma sững sờ, ngay sau đó lên tiếng: “Được, chỉ là thời tiết quá lạnh, tiểu thư dùng điểm tâm trước rồi hãy nói?”
Minh Phỉ nói: “Không cần, trước tiên hãy lấy hài ra cho Phương nhi xem một chút có thích không đã?”
Phương nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy hàm chứa ý cười: “Dư ma ma, ta chỉ cảm thấy giày này được làm rất tốt, rất ưa thích, cho nên mới muốn thử một chút.” Có thể lừa gạt người lớn trong nhà len lén sai người đưa tin cho Thái đại công tử, thì đâu đến nỗi ngốc? Sao lại không hiểu ý tứ của Dư ma ma? Trong này, điều then chốt là nàng muốn nhìn thái độ của Minh Phỉ.
Dư ma ma cười đưa qua một đôi hài mặt gấm màu xanh lá thêu hoa đào, dùng Kim Tuyến vê thành nhị hoa cho Minh Phỉ nhìn: “Tam Tiểu Thư nói là đôi này?” Đôi hài này được làm rất tinh xảo, Kim Tuyến vê nhị Hoa, hai ba viên trân châu chừng hạt gạo rủ xuống, giá trị xa xỉ, có thể nói, đây đôi hài tinh sảo nhất mà Minh Phỉ nhìn thấy từ sau khi đến thế giới này.
Minh Phỉ gật đầu: “Chính là đôi này. Dư ma ma, không dối gạt người, ban đầu nếu như không có Phương nhi đưa tin cho người nhà, nói không chừng ta đã không có ở đây, cho nên, Phương nhi d/đ;l;q"d vừa là bạn tốt, vừa là ân nhân cứu mạng của ta.” Đây là ân nhân cứu mạng của nàng, trước kia nàng không có đồ tốt thì là không có cách nào, bây giờ có rồi, đưa chút quý trọng cũng là việc nên làm.
Dư ma ma nghe vậy, nghiêm túc nhìn Phương nhi một cái, vẻ mặt nghiêm túc, vén áo thi lễ với Phương nhi: “Đa tạ Phương nhi tiểu thư đã ra tay giúp đỡ.”
Hành động này của nàng khiến Minh Phỉ và Phương nhi cũng có chút kinh ngạc. Minh Phỉ không nghĩ tới, vị ma ma hồi môn của tân phu nhân này lại có thể coi trọng nàng như vậy, hoặc là nói, ngoài mặt nhưng có thể làm đến nước này. Nàng đột nhiên có một dự cảm, chỉ bằng d/đ;l;q"d những việc làm này của Dư ma ma, thì vị kế mẫu Trần thị kia cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Cũng không biết là người như thế nào? Nghe nói năm nay mới có mười tám tuổi, tuổi còn trẻ mà lại làm kế thất(vợ kế) cho Thái lão gia gần bốn mươi tuổi, có lẽ khi ở nhà cũng không phải là rất như ý đúng không?
Trên mặt Phương nhi thoáng đỏ, nhận lấy đôi hài trong tay Dư ma ma, thử cũng không thử, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Phỉ Phỉ là bằng hữu tốt của ta, một chuyện tí tẹo như thế...... Ai nha, mẹ ta tìm ta rồi......” Sau đó chạy trốn mất tăm như một làn khói.
Lúc này, Dư ma ma mới khom lưng thi đôi hài đỏ thẫm thêu con dơi lại, sau khi dùng vải trắng cẩn thận lau chùi sạch sẽ cất vào rương, rửa tay hầu hạ Minh Phỉ ăn cơm.
Từ trước đến nay, Hôi Hôi có thói quen chia sẻ với Minh Phỉ, nghe thấy được mùi thơm của thức ăn, đã sớm không kềm chế được, nhao nhao muốn thử, nước miếng chảy dài. Trong tay Minh Phỉ đang kẹp một miếng thịt, muốn ném cho Hôi Hôi, lại lo lắng Dư ma ma sẽ chê nàng không có quy củ, do dự một chút, cảm thấy nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, quyết định chờ một lát rồi hãy nói.
Dư ma ma là một nhân tinh, tất cả thần thái của Minh Phỉ đều nhìn ở trong mắt, trong lòng thầm nói thật là một tiểu hài tử. Cũng không nói ra, cười híp mắt gắp cho Minh Phỉ một đũa Hoàng Hoa Thái(*), nói: “Chính con chó này đã dẫn đường cho người ta tìm được tiểu thư?”
(*):Hoàng hoa thái còn gọi là Hoa hiên vàng hay Kim châm là một loài thực vật có hoa trong họ Thích diệp thụ. Loài này được Baroni miêu tả khoa học đầu tiên năm 1897.
Ánh mắt của Minh Phỉ lập tức sáng ngời: “Đúng, nó rất tốt với ta. Nếu như không phải là nó, nói không chừng ta đã cóng đến thiếu một ngón chân hoặc là ngón tay gì rồi.”
Dư ma ma thầm nghĩ, rốt cuộc là một đứa bé, tuyết lớn như vậy, nếu như không phải là kịp thời đến tìm ngươi, ngươi há có thể là thiếu ngón tay ngón chân đơn giản như vậy? Nói không chừng năm hết tết đến cũng không qua được đấy. Trong miệng lại nói: “Đó là bởi vì tiểu thư có phúc nha, ngay cả một con tiểu Cẩu, cũng biết báo đáp ân tình. Không phải Tống đạo sĩ cũng nói người, đại nạn không chết tất có hậu phúc sao? Không phải đã ứng với câu nói đó rồi sao? Người ăn trước đi, đợi lát nữa nô tỳ sẽ bảo phòng bếp cho chó một bữa ăn ngon.”
“Cám ơn ma ma.” Minh Phỉ thật sự vui vẻ bưng chén cơm lên ăn, cùng giao thiệp với người thông minh, thật sự là rất đỡ lo. Nàng mới nói ra cái đầu, trong chốc lát, người ta đã biết đạo sĩ kia họ Tống rồi. Dư ma ma là một lão nhân tinh, am hiểu sâu cách đối xử với nhau trong nội trạch, không đến bước đường cùng sẽ không đắc tội với người khác, nàng chính là người rất khéo đưa đẩy, thật sự nên học tập nàng một chút.
Dư ma ma bên cạnh nghiêm túc quan sát động tác ăn cơm của Minh Phỉ. Lúc Minh Phỉ ăn cơm, động tác ưu nhã, không nhanh không chậm, nhai kỹ nuốt chậm, nhai thì luôn đóng chặt miệng, không lộ ra chút tiếng động nào. Đây vốn dĩ là thói quen ở kiếp trước của nàng, lại chiếm được ngầm hài lòng của Dư ma ma, quả nhiên là Rồng Sinh Rồng phượng sinh phượng, cho dù nuôi dưỡng ở nông thôn, không có ai quản giáo, vẫn không tệ, tương lai có thể bồi dưỡng.