Hỉ Doanh Môn

Chương 33: Thê thiếp (hai)



Bộ dạng Tam di nương Chu thị có lẽ chừng ba mươi ba ba mươi bốn tuổi, tướng mạo cũng chỉ đoan chánh, trong ôn hòa hơi có vẻ thật thà, áo xanh váy xanh, đeo đồ trang sức không nhiều lắm, vả lại đa số đều làm bằng bạc, duy chỉ có khuyên tai đeo trên tai là làm bằng vàng kiểu dáng thông thường, trang phục rất là mộc mạc, nhìn qua là một người trung thực vô hại. Minh Phỉ cười nhìn Chu thị gật đầu một cái, gọi một tiếng Tam di nương, Chu thị thân thiện nhìn nàng cười cười, gọi một tiếng Tam Tiểu Thư.

Tứ di nương Trương thị hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, da thịt trong suốt, miệng anh đào nhỏ, vóc người thon gầy, mặc áo màu vàng, la quần lụa màu vàng đỏ, bên tai một đôi khuyên tai vàng hình thỏ ngọc đảo thuốc rũ xuống, có vẻ hoạt bát mỹ lệ. Nàng ta cũng nhìn Minh Phỉ cười, ánh mắt lại không khách khí quét Minh Phỉ từ trên xuống dưới một lần, miệng nói: "Tỳ thiếp chờ tới hầu hạ phu nhân dùng bữa sáng."

Trần thị lạnh nhạt nói: "Ta đã dùng qua."

Bây giờ còn chưa tới giờ Thìn, như thế nào lại dùng bữa sáng rồi chứ? Trong lòng hai người Chu Trương ngờ vực, trên mặt đều lộ ra nét mặt thấp thỏm lo âu, cùng nhau cáo lỗi: "Là tỳ thiếp đến chậm, xin phu nhân thứ tội."

Vẻ mặt Trần thị ôn hòa nói: "Không phải chuyện của các ngươi, là hôm qua Minh Phỉ ăn cơm tối hơi ít, ta lo lắng nàng còn nhỏ không chịu được đói, cố ý phân phó nói chuẩn bị bữa sáng trước thời gian."

Tam di nương khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tứ di nương cũng không sao cả cười một tiếng, nói: "Hôm qua Chu tỷ tỷ cùng tỳ thiếp dẫn theo nhị tiểu thư, ngũ tiểu thư, tứ công tử cùng nhau đi du ngoạn ngoài phố. Vốn là phải về sớm, nhưng bởi vì đây là lần cuối cùng nhị tiểu thư ở trong nhà, khó tránh khỏi trì hoãn, cho nên không tiếp đón được Tam Tiểu Thư."

Lời này nghe qua hôm qua về muộn tất cả đều là lỗi của Nhị tiểu thư, Tam di nương khẽ nhíu mày một cái, há mồm muốn nói, Trần thị đã nói: "Theo lý Minh Nhã sắp xuất giá, không thể ra cửa nữa. Nhưng ta suy nghĩ sau này Minh Nhã làm nàng dâu nhà người ta sẽ không được tự do thế này rồi, có thể cùng đệ đệ muội muội cùng nhau đi ra ngoài chơi một chút không tồi, liền bẩm báo lão gia, lão gia nóng lòng ái nữ, cũng phải."

Lúc này trong mắt Tam di nương mới lộ ra một chút thoải mái, quay sang Trần thị hành lễ một cái, không nói lời nào đến đứng ở một bên, chỉ là vẻ mặt càng ngày càng kính cẩn.

Minh Phỉ âm thầm suy đoán, hai người này đối mặt Trần thị tự xưng tỳ thiếp, có lẽ xuất thân đều không cao. Nhị tiểu thư, Ngũ Tiểu Thư, tứ công tử hẳn là do hai nàng sinh ra, còn Nhị công tử, Tam công tử, Tứ Tiểu Thư chính là một mình Nhị Di Nương sinh ra. Từ tuổi tác và nét mặt, sinh mẫu của Nhị tiểu thư Minh Nhã chính là Tam di nương, nhìn lại bộ dạng khinh cuồng của Tứ di nương này, chắc hẳn vị tứ công tử nhỏ nhất kia chính là do nàng ta sinh.

Tứ di nương lại cười nói: "Có câu nói, tới sớm không bằng tới đúng dịp, hôm qua Tam Tiểu Thư đến, vừa đúng phu nhân và Đại công tử, Lục Tiểu Thư đều ở nhà, bằng không, chà, ngay cả một người bắt chuyện cũng không có đấy. Nếu hạ nhân không biết Tam Tiểu Thư, không cho vào cửa vậy thì làm sao?"

Minh Phỉ khẽ mỉm cười, Tứ di nương này đối với ai đều không phải là cùng một con đường, có lẽ đây chính là người cậy vào mình trẻ tuổi tướng mạo đẹp trong truyền thuyết, vừa đắc sũng lại có con trai, bản thân cảm thấy mình phi thường, kết quả bị người sử dụng làm vũ khí thật ngu ngốc.

"Ai dám?" Trần thị cau mày nói: "Chỉ là vận khí của nàng thật là tốt! Vốn là hôm qua ta muốn dẫn Minh Ngọc về nhà mẹ đẻ, lại bởi vì có chuyện trì hoãn thời gian, ai ngờ lại đúng lúc đón nàng về."

Con ngươi Tứ di nương đảo một vòng, nói: "Không biết Tam Tiểu Thư có thể gặp được lão gia không? Lại nói Tam Tiểu Thư lần đầu tiên trở về nhà, hẳn nên mở tiệc cả nhà họp mặt."

Trần thị liếc đôi sắc bén sang trên người Tứ di nương, thản nhiên nói: "Đó là đương nhiên." Lời nói xoay chuyển, "Ta nghe nói hôm qua Quang Diệu bị phong hàn? Lại bị pháo trúc làm kinh hãi cả đêm nóng sốt, ngươi che chở kiểu gì vậy?"

Tứ di nương hỏang sợ, ngập ngừng không nói, mắt lại nhìn về phía Minh Phỉ. Minh Phỉ nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của nàng ta, bỗng nhiên hiểu được, thì ra người ta lại tính chuyện đứa nhỏ bị bệnh này đến trên người nàng rồi. Cái danh sao chổi này thật đúng là sử dụng thật tốt.

Trần thị không nhanh không chậm uống một hớp trà, trầm giọng nói: "Hai ngày trước ngươi nói với ta ngươi nhất định có thể chăm sóc Quang Diệu thật tốt, ta đây mới mạo hiểm bị lão gia trách cứ mạo hiểm để ngươi dẫn theo nó đi ra ngoài du ngoạn. Ngươi nói chăm sóc nó chính là làm như vậy sao? Sau này ta làm sao còn có thể tin tưởng lời ngươi nói nữa? Ta thấy về sau có loại chuyện như vậy, ngươi cũng không cần đi cầu ta."

Tứ di nương vẻ mặt đưa đám, cãi lại: "Nhũ mẫu nói......" Nàng ta muốn nói nhũ mẫu nói, chính là Minh Phỉ vào cửa mới khắc tứ công tử Quang Diệu sinh bệnh.

Trần thị một hơi cắt đứt lời của nàng ta: "Nếu nhũ mẫu kia không hoàn thành trách nhiệm, ngày mai liền gọi người môi giới đến bán đi, đổi lại người khác tận tâm một chút. Quang Diệu còn nhỏ, ngươi làm di nương, cũng nên tẫn trách, thường ngày không nên chỉ nghĩ đến đánh bài chơi đùa. Không có việc gì thì cùng Tam di nương học làm chút quần áo giày vớ cho lão gia, dạy bảo nữ công cho Ngũ Tiểu Thư nhiều một chút." Nhẹ nhàng bâng quơ, liền đẩy chuyện tứ công tử bị bệnh tới trên người của Tứ di nương cùng nhũ mẫu, phủi sạch sẽ cho Minh Phỉ.

Trần thị tính toán rất khá, muốn tìm cách đổi tâm phúc của mình tới làm tai mắt cắm ở bên cạnh Quang Diệu sao? Tứ di nương giận dữ, lại bởi vì bị nắm thóp mà không dám nói chuyện. Nàng ta không phải Nhị Di Nương, dám xui khiến quản sự phía dưới cùng Trần thị lá mặt lá trái, ở nơi này, dù Trần thị không được sủng ái như thế nào đi nữa, bán một người nhũ mẫu hay cái gì đó, lão gia cũng sẽ không nói thêm một câu. Huống chi chuyện này nhũ mẫu đích thật là bị người bắt được chỗ sai.

Trần thị bên này chèn ép Tứ di nương xuống, bên kia vẻ mặt ôn hòa nói chuyện cùng Tam di nương: "Mấy ngày nay ta bề bộn nhiều việc, nhị tiểu thư bên kia ngươi nên để tâm nhiều thêm một chút, nên dạy dỗ, nên nói, đều phải căn dặn rõ ràng. Nàng muốn ăn cái gì nghĩ muốn cái gì, thì tới nói với ta. Dù ta không làm được, vẫn là có lão gia."

Tam di nương vô cùng cảm kích đáp: "Làm phiền phu nhân đã quan tâm." Nàng có xuất thân từ nha hoàn thông phòng, thân phận không cao, dung mạo không đẹp, không được sủng ái, lại không có nhi tử, ai cũng không chọc nổi, làm người luôn luôn cẩn thận khiêm tốn. Vô luận Trương thị lúc trước, Nhị Di Nương ở giữa, hay là Trần thị bây giờ cũng được, nàng đều có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhịn cũng nhẫn nhịn.

Trần thị thấy nàng kính cẩn nghe theo, hài lòng lại khen nhị tiểu thư Minh Nhã mấy câu.

Sau đó nhị tiểu thư Minh Nhã, tứ tiểu thư Minh Tư, ngũ tiểu thư Minh Bội, lục tiểu thư Minh Ngọc theo thứ tự mà vào. Dáng dấp Minh Nhã rất giống sinh mẫu (mẹ ruột) Tam di nương của nàng, cử chỉ cũng có chút nhút nhát khiêm tốn, bộ dạng nhu thuận dịu dàng, thấy Minh Phỉ không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ cười mà thôi.

Minh Tư là tiểu mỹ nhân điển hình, ăn mặc rõ ràng cao hơn Minh Nhã cùng Minh Bội một đoạn, cùng Minh Ngọc sánh vai. Tuy chỉ nhỏ hơn Minh Phỉ hai tháng, vóc người lại cao hơn Minh Phỉ nửa cái đầu, đôi mày ngài như đang bay lên, một đôi mắt xếch vênh váo, không chút kiêng kỵ nhìn Minh Phỉ từ trên xuống dưới, không chịu gọi Tam tỷ.

Minh Phỉ cũng quan sát cái vị đang chiếm vị trí Thái Tam Tiểu Thư, hưởng hết vinh hoa - Tứ Tiểu Thư này, cũng không quản ánh mắt vẻ mặt làm người ta ghét của nàng ta như thế nào, cười híp mắt lên tiếng gọi nàng ta một tiếng Tứ muội muội trước. Minh Tư hừ lạnh một tiếng, khinh thường xoay mặt đi.

Bộ dạng Minh Bội khoảng chừng tám tuổi, tay dài chân dài, thừa hưởng vóc người lôi cuống cùng da thịt trong suốt của sinh mẫu Tứ di nương của nàng ta, trước đó nàng ta nghiêng đầu hai mắt quan sát Minh Phỉ, sau đó kéo dài giọng nói mềm mại gọi: "Tam tỷ tỷ." Chờ Minh Phỉ đáp lại, nàng cười nói với Minh Tư: "Tứ tỷ tỷ, vì sao tỷ không gọi Tam tỷ tỷ? Tỷ xem Tam tỷ tỷ, dáng dấp thật là tốt."

Minh Tư khinh thường nói: "Ta không biết người này!" Lại hỏi Minh Ngọc: "Minh Ngọc, ngươi quen biết người này sao?" Trong đôi mắt xếch tràn đầy uy hiếp.

Minh Ngọc co rúm lại, cúi đầu không nói, trên mặt nhũ mẫu của Minh Ngọc lộ ra vẻ tức giận bất bình, không để lại dấu vết nhích lại gần bên cạnh Minh Ngọc. Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, thầm thở dài.

Khóe mắt Minh Bội nghiêng mắt nhìn Minh Phỉ, cười tủm tỉm hỏi Minh Ngọc: "Minh Ngọc, chẳng lẽ tỷ và Tứ tỷ tỷ giống nhau, đều không biết vị này là Tam tỷ tỷ sao?"

Trò hề trẻ con! Minh Phỉ cười nhạt một tiếng, giả bộ không nghe thấy. Vào lúc này Minh Ngọc lại bước lạo xạo chạy lên lôi kéo tay của nàng, cúi đầu hô một tiếng: "Tam tỷ tỷ, ta rất thích chong chóng tre tỷ cho ta hôm qua."

Minh Bội thấy thế, không nói câu nào, liền nhìn Minh Tư cười, Minh Tư bị nàng cười đến thẹn quá thành giận, tức giận trợn mắt nhìn Minh Ngọc một cái, khinh miệt nhìn Minh Phỉ không tiếng động nói: "Sao chổi."

Minh Phỉ liếc Minh Tư một cái, cúi thấp đầu xuống. Nàng ngu mới đối chọi với Minh Tư vào lúc này! Ai không biết giả bộ vô tội mặc cho người chém giết? Huống chi trong lòng nàng hoàn toàn không có nhiều bất bình ghen tỵ phẫn hận này, nàng chỉ muốn tìm một con đường sống mà thôi. Với nàng mà nói, Thái lão  rùa đen kia đơn thuần chỉ là nhu cầu sinh tồn, Thái Quang Đình cùng Minh Ngọc  vì đối với nàng không tệ, trong lòng nàng mới nguyện ý tiếp nhận bọn họ. Về phần mấy con nhóc tiểu thiếp sanh này, chính là người qua đường giáp cùng người qua đường ất, thích thì nói nhiều hơn hai câu, không thích thì coi bọn họ như không khí là được. Tất cả hành động chỉ bắt nguồn từ lợi ích thực tế, bao gồm tức giận cùng gây gổ đều là như thế.

Trần thị đều đặt mọi hành vi của mấy nữ hài tử ở trong mắt, thản nhiên nói: "Minh Tư vì sao không gọi Tam tỷ tỷ của con?"

Minh Tư lời lẽ hùng hồn nói: "Ta không biết người này! Phụ thân cũng không thừa nhận người, tại sao muốn ta gọi nàng ta là tỷ tỷ?" Minh Bội lặng lẽ kéo nàng ta một cái, nàng vung tay của Minh Bội ra, khiêu khích nhìn chằm chằm Minh Phỉ.

Trần thị lành lạnh cười một tiếng, nhìn về phía Dư ma ma nói: "Truyền lệnh xuống, Tứ Tiểu Thư học quy củ không tốt, đổi nhũ mẫu của nàng, tìm một ma ma giáo dưỡng biết lễ nghi khác đến dạy dỗ các tiểu thư. Chờ sau khi nhị tiểu thư xuất giá, các tiểu thư liền bắt đầu học quy củ đi."

Ma ma giáo dưỡng biết lễ nghi thỏa đáng trong miệng Trần thị thật ra chính là ma ma giáo dưỡng nghiêm khắc bảo thủ, đây cũng là muốn bắt đầu dọn dẹp Tứ Tiểu Thư cùng Ngũ Tiểu Thư rồi. Cuối cùng cũng bắt đầu động thủ, trong lòng Dư ma ma kích động, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng: "Vâng."

Từ trước đến nay Minh Tư chưa bao giờ đặt “Oắt con, sửu bát quái” ở trong miệng Nhị Di Nương này ở trong mắt trong lòng, hơn nữa mơ hồ trong lời nói cử chỉ của người lớn biết được, phụ thân của mình rất không thích vị Trần thị phu nhân này. Giờ phút này nghe được nàng vì Minh Phỉ lại muốn đổi nhũ mẫu của mình, còn muốn cho mình học quy củ, không khỏi giận dữ: "Tại sao muốn đuổi nhũ mẫu của ta? Từ nhỏ chúng ta đã bắt đầu học quy củ, đi ra ngoài chưa từng làm mất thể diện trong nhà, nên học quy củ nhất chính là sao chổi này chứ? Cho dù mẫu thân muốn trừng phạt nữ nhi, cũng phải đứng bên lý mới được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.