Minh Phỉ không thể làm gì khác hơn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Minh Ngọc, bởi vì thấy nha đầu ma ma phục vụ trong phòng đều chạy tới hành lang bên ngoài, chỉ còn lại một ma ma đứng hầu bên cạnh, liền cưòivới Trần thị: "Mẫu thân, nữ nhi đấm chân cho ngài nhé?"
Trần thị lắc đầu: "Con cũng mệt mỏi nửa ngày, nói vài câu với muội muội con thôi." Cũng không quản hai tỷ muội làm cái gì, nàng nghiêng người qua nhìn lên sách dưới đèn.
Minh Phỉ giương mắt nhìn lên, cư nhiên là nữ tắc. Giống như Đại Phong triều cũng có loại yêu cầu này với nữ nhân:"Thức khuya dậy sớm; chăm lo công vụ phụng dưỡng cha mẹ, không chối từ việc nặng." "Tiết hạnh yên tĩnh thanh nhàn, hành vi phải có liêm sỉ, đúng là phẩm hạnh của nữ nhân. Chọn từ mà nói, dừng lại đúng lúc, mới là cách ăn nói của nữ nhân; ăn mặc chỉnh tề, thân không bẩn thỉu, là vì dung mạo của phụ nữ; chuyên tâm dệt, nói năng thật trọng, nấu thức ăn ngon, chiêu đãi khách quý, là công việc của phụ nữ. Nữ nhân có tứ hạnh "đức, ngôn, công, dung", ngay thẳng không thiếu lễ phép." Sách giống nhau, Đại Phong triều cũng có nữ tắc tương tự. Mà ở trong thế giới kia của Minh Phỉ, Trường Tôn hoàng hậu viết nữ tắc cũng không có truyền xuống.
Minh Phỉ thầm nghĩ, ở bên trong Đại Phong triều, nữ giới không phải là Ban Chiêu Sở; cái quyển sách này vốn phải là Trường Tôn hoàng hậu viết, lại là người nào viết đây?
Trần thị nhận thấy được ánh mắt Minh Phỉ, liền thoải mái đưa sách đã lật trong tay cho nàng xem, cười nói: "Đây là hiền hậu nổi danh tiền triều lưu lại, thu thập những cái được và mất của các cô nương qua các triều đại, bao hàm vô số trí tuệ, chờ con lớn một chút, học được chữ nhiều hơn, ta có thể dạy con."
Minh Phỉ cười cảm tạ. Theo ý nàng, nữ giới cùng nữ tắc là hai khái niệm khác nhau, nữ giới dạy làm một nữ nhân tam tòng tứ đức, nhưng nữ tắc không giống, đó là dạy người cách làm một hoàng hậu tốt, có thể nói một quyển《 Tư Trì Thông Giám 》. Trần thị nhìn sách này, hơn nữa đọc nhiều lần, chính mình cũng có thể hiểu rõ một chuyện —— từ trong quyển sách Trần thị tìm thấy thứ gì cần thiết. Từ phương diện nào đó mà nói, một cái quốc gia cùng một gia đình là tương thông ( giống nhau).
Minh Phỉ không dám làm phiền Trần thị, không thể làm gì khác là nằm ở bên giường La Hán cùng Minh Ngọc nhỏ giọng nói chuyện, Minh Ngọc khóc đã sớm mệt mỏi, chỉ một lát sau liền nhắm hai mắt lại. Minh Phỉ đắp chăn cho nàng, đứng dậy thêm trà cho Trần thị, lúc này sát vách truyền đến mấy trận xôn xao mà nàng không nghe rõ.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, Minh Phỉ vẫn là nghe được tiếng khóc thê thảm cùng âm thanh vật nặng nề đánh trên thân thể. Mới vừa rồi Thái Quang Đình đi ra ngoài, nét mặt nàng nhìn vô cùng rõ ràng, Trần thị để Thái Quang Đình tự mình đi hỏi những nha đầu ma ma kia chuyện gì đã xảy ra, cũng có ý tứ để Thái Quang Đình hả giận.
Chắc là Thái Quang Đình đang đánh người? Nàng có chút lo lắng nhìn Trần thị. Trần thị để sách xuống, cười nói: "Sợ?"
Minh Phỉ lắc đầu một cái rồi lại gật đầu một cái.
Trần thị chậm rãi nói: "Trong lòng con khổ sở? Tức giận sao?"
Minh Phỉ gật đầu.
Trần thị nói: "Ca ca con so với con càng khó chịu gấp mười lần, tức giận hơn con gấp mười lần. Có biết tại sao không?"
Minh Phỉ dĩ nhiên biết, nhưng nàng không dám trả lời quá nhanh, giả vờ suy nghĩ một chút mới đáp: "Bởi vì hắn là ca ca."
Trần thị cười lên: "Đúng vậy, ca ca nhìn muội muội bị người khác khi dễ, lại không thể vì muội muội báo thù, luôn muốn tìm chỗ để trút giận."
Minh Phỉ ngốc nghếch hỏi: "Nếu là Tam ca cùng Tứ muội không đúng, tại sao mẫu thân không dùng gia pháp trừng phạt bọn họ?"
Có lẽ là bởi vì ngay trước là một đứa bé không cần che giấu cảm xúc thật, nàng hài lòng thấy trong mắt của Trần thị thoáng qua một tia phẫn hận, thật lâu sau Trần thị mới nói: "Đó là bởi vì, Nhị Di Nương con giở trò che giấu chân tướng rất lợi hại, chúng ta không thể tự mình tóm được."
Trần thị vốn là muốn nói, bởi vì ngươi có một phụ thân vô đức, có thể tưởng tượng chuyện này sẽ làm Minh Phỉ càng chán ghét Thái lão gia, mà một khi làm Minh Phỉ ghét Thượng Thái lão gia, lại muốn Minh Phỉ chủ động đi thân cận Thái lão gia, sẽ rất khó khăn, vì vậy Trần thị lại tặng thêm một câu: "Nhưng nếu để cho lão gia thích con cùng Minh Ngọc, sẽ không ai dám khi dễ các con."
Minh Phỉ cúi đầu: "Nhưng phụ thân cũng không chịu tới gặp con. Con có thể làm thế nào để cho ông ấy thích con đây?"
Trần thị chậm rãi nói: "Ta nghe nói, trước kia lão gia vẫn rất quan tâm con, chỉ là nghe nói con ở Ngô gia không nghe lời, mãi cứ tranh cường ác đấu, cùng người khác bất hòa, lại thích mắng thân sinh phụ mẫu, cho nên mới lạnh nhạt dần."
Minh Phỉ vội giải thích: "Nhưng nữ nhi rõ ràng không phải người vậy đâu." Chính nàng cũng không cần phải nói, suốt ngày chỉ lo làm đầy bụng, lúc trước Thái Tam Tiểu Thư bị người ta giết chết, tuổi lại nhỏ, ở nơi đó có bản lãnh gì cùng người như Uông thị, Diễm Nhi tranh cường ác đấu?
Trần thị cười đến dịu dàng: "Ta và ca ca con cũng biết con không phải là người như vậy, nhưng cha con không biết. Cho nên con phải cho hắn biết, con thật ra là nữ hài khôn khéo hiểu chuyện nhất, hiểu lễ nghi, đối đãi huynh đệ tỷ muội khiêm nhượng, tôn trọng trưởng bối mới được. Chỉ cần bền lòng, có ấn tượng xấu cũng có thể thay đổi."
Minh Phỉ nhào tới trước gối Trần thị, nâng lên một đôi hắc bạch phân minh mắt hạnh tội nghiệp nhìn Trần thị: "Mẫu thân dạy con."
Trần thị cười vuốt ve tóc của nàng: "Ta cũng vậy không có gì có thể dạy cho con. Con chỉ cần nhớ, ngay trước người khác, ngàn vạn đừng cùng Minh Tư gây gổ gây chuyện, dù là nàng đánh con mắng con...con có thể khóc, có thể uất ức, lại không thể cãi lại nàng, như mấy lần trước con làm rất tốt. Nhưng nha, nếu như con muốn được để ý, khi tất cả mọi người nói là lỗi của nàng, con phải thay nàng cầu xin tha thứ, bởi vì con là tỷ tỷ nha, phải nhường muội muội không đúng sao?"
Giống như chính nàng, dù là Nhị Di Nương vô lý thế nào, bên ngoài nàng cũng không thể làm ầm ĩ với các nàng, phải bày ra vẻ khoan dung, về phần sau lưng lại là một chuyện khác rồi. Nàng không trông cậy vào Minh Phỉ có thể hoàn toàn hiểu ý của nàng, nhưng nếu Minh Phỉ có thể làm được mấy điểm nàng yêu cầu cũng là rất tốt rồi.
"Mẫu thân nói ta làm cái gì, ta liền làm cái đó." Minh Phỉ giả vờ cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, ngay trước trước người không thể, nhưng sau lưng người có thể. Nhưng nàng còn có biện pháp tốt hơn chờ Minh Tư đấy, hừ hừ, nếu không thể chủ động đi tìm lão già Thái gia kia, tạo ra một cuộc vô tình gặp gỡ chung quy là có thể chứ?
Minh Phỉ đưa ánh mắt nhìn Minh Ngọc ngủ say, khẽ thở dài, không có cách nào, nếu chiếm thân thể người ta, lại chiếm ca ca cùng muội muội người ta, không thể không trả một cái giá tương ứng. Tình cảm từ từ bồi dưỡng, giúp huynh muội Thái thị cũng chính là giúp mình.
Thái Quang Đình rốt cuộc xử lý xong đám nha đầu ma ma cách vách, đi tới thương lượng cùng Trần thị: "Chỉ để lại Chu ma ma, mặc dù Minh Ngọc cũng bị thương, nhưng nàng cũng bị thương không nhẹ, trừ bỏ bị mèo cào bên ngoài, còn bị đánh ma ma bên cạnh Minh Tư mấy cái. Rốt cuộc Minh Ngọc cũng là lớn lên bằng sữa của nàng, thói quen của Minh Ngọc nàng cũng quen thuộc nhất, tạm thời trừ nàng cũng không tìm ra người thích hợp hơn ở bên cạnh Minh Ngọc. Cho nên ta không trách nàng, cho người đỡ xuống đi dưỡng thương bôi thuốc, còn thưởng nàng bạc. Những nha đầu khác, mỗi người đánh 30 hèo, trước giam lại, chờ chuyện Nhị tỷ qua liền đuổi ra ngoài."
Những nha đầu kia đều là thời điểm Nhị Di Nương làm chủ nhà an bài, không phải là người thân thiết bên mình, bởi vì vậy, thời điểm Minh Ngọc bị Minh Tư cùng Tam công tử Thái Quang Nghi khi dễ, họ căn bản không dám giúp một tay, chỉ có Chu ma ma dám tiến lên phía trước. Nhân cơ hội này đuổi đi đổi lại người khác.
Trần thị gật đầu: "Con an bài rất tốt. Chờ qua mấy ngày này, ta liền phái mấy nha đầu vừa ý khác cho Minh Ngọc. Nếu giam người lại, cũng phải tìm nơi thích hợp, còn phải nhớ chiếu cố các nàng nhiều một chút, trong nhà có chuyện vui, chớ đêm khuya khoắt khóc lóc, lại ồm ào lão gia, là điềm xấu." Lại cảm thán: "Những người này, chính là tính khí như vậy. Ngươi đối với nàng tốt quá, nàng còn luôn cho là ngươi tính khí tốt, dễ khi dễ, ngay cả nô tài cũng dám cưỡi lên đầu chủ tử. Không thừa cơ hội lần này hảo hảo thu thập một chút, về sau càng không xem chủ tử ra gì."
Thái Quang Đình cười nhạt: "Nhi tử đã biết." Không biết tại sao, Minh Phỉ từ cái cười nhạt của Thái Quang Đình, nhìn thấu cổ tử bén nhọn như vậy. Đầu tiên là nhũ mẫu Minh Tư, kế tiếp là người bên cạnh Minh Ngọc, chắc hẳn cảm giác Nhị Di Nương chính là dao cùn cắt thịt, vừa đau vừa nhột chứ? Hoặc là an vị chờ chết, hoặc là giơ tay phản kháng, người như Nhị Di Nương, chỉ sợ là dẫu có chết cũng sẽ không quay đầu. Chuyện thê thiếp tranh giành, đã lặng yên không tiếng động kéo lên màn mở đầu.
Thái Quang Đình nhìn Minh Ngọc say sưa ngủ trên giường La Hán, do dự nói: "Nhi tử đưa Minh Ngọc trở về thôi."
Trần thị nói: "Không cần, dời tới dời lui ngược lại dễ bị cảm lạnh, thân thể Chu ma ma cũng không khỏe, trong phòng nàng không có người thân cận, không bằng theo ta ở nơi này là tốt nhất."
Thái Quang Đình rất là khó xử: "Mẫu thân ngày đêm vất vả vốn đã rất khổ cực, làm sao dám để cho Minh Ngọc ban đêm quấy rầy ngài?"
Dư ma ma lặng lẽ kéo vạt áo Trần thị xuống, Minh Phỉ thấy động tác nhỏ của ma ma, vội nói: "Ca ca, để Minh Ngọc ở trong nhà ta đi, ta tới chăm sóc nàng." Lại nhìn Trần thị: "Mẫu thân mấy ngày nay vì chuyện tình của Nhị tỷ tỷ cùng ta đã mệt nhọc không chịu nổi, nếu như ban đêm nghỉ ngơi không được, không có tinh thần vậy làm sao bây giờ?"
Trần thị cùng Thái Quang Đình đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Minh Phỉ: "Ngươi làm được hả?" Mặc dù lớn hơn Minh Ngọc vài tuổi, nhưng thủy chung vẫn là hài tử.
Minh Phỉ cười nói: "Ta đương nhiên có thể làm." Nàng có chút xấu hổ cúi đầu nói: "Không sợ mọi người cười, lúc ta còn rất nhỏ đã chăm sóc thím trong nhà Diễm Nhi cùng Phương nhi rồi." Ngược lại nàng không có khoác lác, bình thường bưng trà đưa nước giặt quần áo cái gì nàng cũng làm không ít.
Nói dễ nghe là chăm sóc, nói khó nghe một chút chính là làm nha đầu sai sử cho người ta. Trên mặt Trần thị không nhìn thấy gì, mặt của Thái Quang Đình trở nên trắng như tuyết, trong nháy mắt lại căng đến đỏ bừng, trong mắt nén sỉ nhục cùng tức giận, muốn mắng ra ngoài, cũng không biết mắng cái gì cho tốt, chỉ có thể trầm mặt không nói.
Dư ma ma vội vàng tiến lên hoà giải: "Tam Tiểu Thư vốn là có thể làm được, cùng Lục Tiểu Thư lại là tỷ muội tình thâm. Cũng không nói gì Tam Tiểu Thư chăm sóc Lục Tiểu Thư như thế nào, có Hoa ma ma cùng Kiều Đào thận trọng chăm sóc, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Lúc này Trần thị mới thuận nước đẩy thuyền, phân phó Hoa ma ma cùng Kiều Đào chăm sóc hai vị tiểu thư, lại để cho Châu Thoa cùng Ngọc Bàn đi hỗ trợ. Minh Phỉ muốn cùng Thái Quang Đình nói nhỏ, liền tìm cái cớ kiên quyết thoái thác. Thái Quang Đình xin phép, liền mang Minh Ngọc đang bọc trong chăn đi, tự đưa đến trong phòng Minh Phỉ không đề cập tới chuyện đó nữa.