Hỉ Doanh Môn

Chương 76: Thành toàn (một)



Edit:Thảo My

Trần thị quỳ gối trong đại điện Thanh Phong Quan khói xanh liêu lượn quanh, nhắm mắt liễm thần, vẻ mặt hết sức thành kính, cũng không biết là cầu cái gì.

Bất quá Minh Phỉ nghĩ tới, thứ gia nữ nhân như các nàng, hoặc là nói đến nữ nhân thời đại này, nếu nói tôn vinh cùng thành công đều là cùng trượng phu, nhi tử liên hệ chặt chẽ với nhau, thông minh giỏi giang như Trần thị, cũng không thể thoát khỏi. Tựa như nàng, trăm phương ngàn kế từ núi nhỏ trong thôn kia trở về Thái phủ ngoại trừ vì không chết ở trong tay người khác, cũng là vì tương lai không lấy một nam nhân không biết điều.

Giống như tình huống của Trần thị, sở cầu sẽ không thoát khỏi hai chuyện. Một cái là vấn đề con trai nối dõng của chính mình, cái này chính là đại sự khẩn yếu nhất, quan hệ đến cuộc đời của nàng, tương đương với năm đó khi Minh Phỉ thi tốt nghiệp trung học được lão sư dùng lời lẽ khích lệ, là quyết định mấu chốt sau này mang giày da hay là giày cỏ; thứ hai, phải làm chính là về Thái Quốc Đống, dù không chiếm được sủng ái của Thái Quốc Đống, nhưng được hắn tôn trọng tín nhiệm cũng là cực tốt.

"Minh Phỉ, ngươi cũng tới cầu một quẻ đi." Trần thị đã cầu xin hai quẻ đứng dậy, chăm chú nhìn hai mắt mình, sắc mặt vui mừng mà đưa quẻ của mình cho Tôn đạo cô ở một bên phục vụ, xin Tôn đạo cô giúp nàng giải xâm.

Minh Phỉ thắt khăn nói: "Mẫu thân, nữ nhi trừ hi vọng thân thể cha mẹ kiện khang, trong nhà tất cả mạnh khỏe ra, thì không có cầu xin gì." Nàng cũng có sở cầu, nàng hi vọng Thái Quang Đình có thể một lần liền trúng tuyển, chỉ là nàng cảm thấy chuyện quỷ thần quá mức phiêu miểu (giống như không thật lúc có lúc không), cũng tỷ như chính nàng làm những chuyện tốt kia, mỗi một chuyện không phải là vì người? Mục đích chuyến này của nàng, chỉ là vì tới gặp thầy trò Tống đạo sĩ, không phải đi cầu thẻ.

Trần thị thấy gương mặt Minh Phỉ u mê, không khỏi ngầm thở dài. Thời điểm nàng lớn như Minh Phỉ, đã biết một ít chuyện giữa nam nữ, đặc biệt là thấy cảnh tượng đại tỷ tỷ gả đi, nàng cũng đã ảo tưởng tương lai mình có thể gả vào cái nhà tốt, nếu như có cơ hội xin xâm, tất nhiên cũng cầu nhân duyên. Chỉ là loại tâm tư này, nàng cũng không dễ dạy cho Minh Phỉ, chỉ nói: "Ngươi thay ca ca ngươi cầu xin một thẻ đi."

Minh Phỉ nghe lời quỳ xuống, tiểu đạo cô đem ống thẻ đưa tới nàng thành kính lắc lên.

Tôn đạo cô mới nhỏ giọng nói với Trần thị: "Phu nhân có thể dời bước đến nội đường, nghe bần đạo tỉ mỉ giải thích hay không?"

Nụ cười trên mặt Trần thị lập tức thu lại đi, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Tôn đạo cô: "Tiên cô?"

Tôn đạo cô cười lắc đầu, dùng khóe mắt liếc Minh Phỉ trên đất quỳ một cái, Trần thị bừng tỉnh hiểu ra, nàng cầu hai thẻ, một thẻ là cầu con trai nối dõng, dĩ nhiên không thể để Minh Phỉ nghe. Lập tức nhỏ giọng phân phó Hoa ma ma cùng Kiều Đào mấy câu, mình mang theo Dư ma ma cũng Ngọc Bàn, Kim Trâm vào nội đường.

"Ba tháp" một tiếng, một cây thăm bằng trúc rơi xuống đất, Minh Phỉ nhặt lên cầm trong tay nhìn một chút, không khống chế được khóe môi giương lên. Tiểu đạo cô bên cạnh phục vụ thấy thế, vội tiến tới nhìn, chỉ thấy phía trên viết " Đệ nhất thêm, thượng thượng, khương công phong tương", phía dưới văn thẻ còn ghi là "Linh thiêm cầu đắc đệ nhất chi, long hổ phong vân tế hội thì, nhất đán lăng tiêu dương tự nhạc, nhâm quân lai vãng phó dao địa."

Tiểu đạo cô trước mặt mày cong cong chúc mừng Minh Phỉ: "Đây là vinh hoa phát đạt chi tượng, tiểu thư cầu xin công danh sao? Nhất định là toại nguyện rồi."

Hoa ma ma có chút không nhìn tiểu đạo cô này, vội nói: "Vẫn là thỉnh Tôn tiên cô thay tiểu thư giải xâm thôi."

Minh Phỉ hé miệng cười cười: "Không cần, Kiều Đào cầm một lượng bạc xin người uống trà Nữ Chân." Lại giục giã Hoa ma ma cùng Kiều Đào: "Hiếm có cơ hội này, ma ma cùng Kiều Đào không ngại cũng thắp chút nhang, cầu xin một quẻ. Tiền nhang đèn lấy trong hầu bao của ta."

Hoa ma ma cùng Kiều Đào cũng là người có tâm sự, đã sớm muốn động ngu dại bình an, nghe Minh Phỉ khuyên liền động tâm tư. Tiểu đạo cô này  cười hì hì dẫn Minh Phỉ đến Thiên Điện: "Tam Tiểu Thư mời tới bên này, uống ly trà nghỉ ngơi một chút phu nhân và sư phụ đã tới rồi."

Hoa ma ma không an tâm, tự mình dẫn Minh Phỉ đi vào, thấy mọi nơi trang trí sạch sẽ chỉnh tề, cũng không có người ngoài, lại nghe tiểu đạo cô này nói: "Chúng ta trong quán không nhận đãi nam tử, có tiểu đạo hầu hạ Tam Tiểu Thư, ma ma vẫn chưa yên tâm? A, ma ma cùng tỷ tỷ bên cạnh phu nhân các ngươi cũng không ra ngoài xin xâm rồi hả?"

Hoa ma ma chạy đến cửa ghé đầu vừa nhìn, quả thấy ba người Dư ma ma cùng Kim Trâm, Ngọc Bàn đứng ở trong đại điện, lúc này mới yên tâm rời đi.

Tiểu đạo cô dâng trà đứng đến bên ngoài màn cửa, Minh Phỉ nâng ly trà lên, từ từ uống, chỉ chờ Tống đạo sĩ cùng Thanh Hư xuất hiện.

Một đạo bí mật ở góc tường màn che phía sau hẹp cửa bị người khe khẽ đẩy ra, đi vào mặc một thân áo choàng tuyết trắng, Tống đạo sĩ càng phát ra tiên phong đạo cốt cùng một thân đạo bào sa tanh mới tinh thiên thanh, bĩu môi trầm mặt tiểu đạo sĩ Thanh Hư.

Minh Phỉ vội vàng để ly trà trong tay xuống, tiến lên cung kính chào một cái: "Minh Phỉ gặp qua chân nhân, chân nhân gần đây mạnh khỏe?"

"Tốt." Tống đạo sĩ không khách khí đi tới chủ vị ngồi xong, kêu Minh Phỉ đi qua, híp lão nhãn quan sát nàng một lần, cười nói: "Không giống nhau, xem ra ngươi đã thỏa mãn mong muốn rồi. Chỉ là chắc hẳn đa số người đối với ngươi còn là kính trọng như không gần gũi chứ?"

Một lời đoán trúng, Minh Phỉ không biết ý hắn muốn như thế nào, chỉ là xét thấy lão đạo sĩ từ trước đến giờ đối với nàng đều hiền hậu, liền nói: "Không có gì trong một sớm một chiều là có thể thay đổi, chỉ cần ta thật tâm đối đãi người, hoàn toàn cố gắng, luôn có chỗ ta đi."

Tống đạo sĩ gật đầu: "Nói thật hay! Thế gian vạn vật đều có nói, trong thời gian ngắn hợp ý khéo léo tất nhiên có một vài chỗ tốt, nhưng nếu muốn bước chân đứng vững dài lâu vẫn là phù hợp đạo nghĩa mới được. Nói tóm lại, ngươi có biết vì sao hôm nay ta tìm ngươi?"

Dĩ nhiên không phải ôn chuyện thưởng hoa, nhưng xem ra không phải là muốn tiền, Minh Phỉ buông cái hà bao nặng trĩu trong tay áo ra. Ban đầu thời điểm cầu xin Tống đạo sĩ giúp một tay, nàng cũng đã chuẩn bị tâm tư một ngày kia bị đòi lại nhân tình, chỉ muốn cái yêu cầu này ở ranh giới cuối cùng trong nàng, nàng sẽ suy nghĩ biện pháp hết sức làm, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, lời nói cũng không thể nói như thế.

Minh Phỉ nghiêm mặt nói: "Chân nhân đối với Minh Phỉ có ân tái tạo, Minh Phỉ vẫn nhớ kỹ trong lòng. Theo lý ngài có việc phân phó, Minh Phỉ dù xông vào biển lửa cũng không chối từ, nhưng mà, Minh Phỉ còn nhỏ lực nhỏ..." Lời còn chưa nói hết, liền bị người cắt đứt.

"Cái người này cư nhiên lại quên phụ nghĩa, ta sớm cũng biết ngươi là người không có lương tâm......" Từ sau khi đi vào vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Minh Phỉ nhìn, hồ ly nhãn của Thanh Hư đột nhiên tỏa ra tức giận, gương mặt trắng noãn cũng nổi lên đỏ hồng nhàn nhạt.

Minh Phỉ nhíu mày một cái, trên mặt là cười: "Thanh Hư Đạo Trưởng, chắc hẳn hôm nay chán nản nhất định cũng là há mồm liền cắn người."

Thanh Hư kinh ngạc, cực kỳ tức giận chỉ vào Minh Phỉ: "Ngươi...... Ngươi...... Cái nha đầu chết tiệt..." Nàng thế nhưng mắng hắn là chó, há mồm liền cắn loạn.

Thấy Thanh Hư thân luôn mỏ nhọn sắc bén bị câu nói đầu tiên của mình ép đến không còn lời nào để nói, Minh Phỉ thầm dễ chịu, thu lại vẻ mặt nhìn Tống đạo sĩ khom người thi lễ: "Minh Phỉ còn nhỏ lực nhỏ, không dám lung tung khoe khoang khoác lác, nhưng chân nhân có việc phân phó, Minh Phỉ có thể làm được, liền nhất định tận hết sức lực."

Lời này của nàng nghe thành khẩn, nhưng vẫn là lưu lại một tay. Nếu như là không thích, cảm thấy không thể giúp, một câu không làm được liền đẩy sạch sẽ.

Thanh Hư cả giận nói: "Nha đầu thối, trong tâm không thành, ngươi dụ dỗ người......"

Minh Phỉ đứng thẳng người, nhàn nhạt phất phất tay áo: "Ngươi không phải là ta, nào biết lòng ta không thành? Lời nói có trăm ngàn loại, tâm ý còn chưa chỉ có một loại. Ngươi không hiểu thì không nên nói lung tung."

Gương mặt của Thanh Hư càng phát ra trong trắng lộ hồng, đẹp mắt cực kì, hầm hừ nhìn chằm chằm Minh Phỉ, chỉ là không hề mở miệng phản bác nữa. Tâm trạng khổ đại cừu thâm này, nếu không phải Minh Phỉ chưa từng quên mình nguyên không phải là một con nhóc, cơ hồ đã tưởng là nàng đả thương trái tim của một mỹ thiếu niên.

Tống đạo sĩ khẽ mỉm cười: "Nói thật hay. Thật ra thì lão đạo sĩ đến đây là muốn cùng ngươi đòi một nhân tình, cho Thanh Hư hài nhi kiếm cái tiền đồ. Ta đã già, không theo kịp hắn, không muốn trì hoãn cả đời của hắn, vừa đúng lúc phụ thân ngươi là quan, cho hắn tìm tiền đồ tốt một chút."

"Được, chỉ là chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, ta muốn xin ca ca giúp một tay, nghe ý kiến của hắn mới biết nên từ đâu hỗ trợ. Không biết Thanh Hư Đạo Trưởng chí hướng như thế nào?" Minh Phỉ hâm mộ nhìn Thanh Hư, có người chân tâm thật ý nhớ chính là không giống nhau.

Thanh Hư hừ một tiếng, giương mắt nhìn Tống đạo sĩ.

Tống đạo sĩ thấy Minh Phỉ sảng khoái đồng ý, tự tiếu phi tiếu nói: "Chỉ là miệng đứa nhỏ này làm người ta ghét, ta lo lắng ngày nào đó hắn không cẩn thận liền lỡ miệng nói chuyện này của ngươi ra, làm thế nào?" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Minh Phỉ.

"Nhưng hắn bây giờ còn chưa có." Chân mày Minh Phỉ nhìn về phía xin hư: "Ban đầu ngươi đã đồng ý ta cái gì, chắc hẳn ngươi không có quên. Nếu ngươi quên cam kết của ngươi, ta cũng sẽ quên mất cam kết của ta." Bị người khác uy hiếp lâu dài xác thực cũng không phải là một chuyện làm người ta vui vẻ, nhưng cũng không phải là nên bỏ ra nguy hiểm cùng trả giá cao sao? Nàng cũng không thể ân tình không báo, liền vì một chuyện không có chứng cớ liền hại người chứ?

Ân oán rõ ràng, rất trực tiếp, rất dứt khoát, rất lỗi lạc. Tống đạo sĩ có chút hài lòng, lại nói: "Nhưng lão đạo ta còn rất thiếu bạc, ngươi có không?" Cố ý làm một vẻ mặt bỉ ổi: "Hôm nay ngươi là tiểu thư nhà quan, chắc hẳn nhất định không thiếu những đồ này."

Minh Phỉ nở nụ cười, từ trong tay áo lấy hà bao ra, đôi tay dâng lên: "Là ta không tốt, ban đầu đáp ứng cho lão chân nhân chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, nhưng sau khi trở lại không có cơ hội đi ra ngoài. Nơi này là hai mươi lượng hoàng kim, xin lão chân nhân nhận. Nếu không đủ, qua ít ngày ta lại nghĩ biện pháp." May mà Quang Đình đại ca, lòng hiếu kỳ cũng không lớn, nàng mới vừa mở miệng liền thỏa mãn nàng.

"Không cần, nơi này vậy là đủ rồi." Tống đạo sĩ lệnh Thanh Hư nhận lấy, lại nói: "Tiền đồ Thanh Hư không cần hỏi hắn, lão đạo đã thay hắn sắp xếp xong xuôi. Cũng không cần ngươi tốn tâm tư cùng hơi sức, ngươi chỉ cần giúp ta truyền một cái tin là được."

Minh Phỉ ngạc nhiên nói: "Tin tức gì?"

Tống đạo sĩ gọi nàng kê vào lỗ tai đi tới, nhẹ nhàng nói chuyện, nghe được thần sắc Minh Phỉ đại biến, chỉ vào Tống đạo sĩ nói: "Ta cho là ta là người dũng cảm, ai biết lão nhân gia ngươi càng thêm tặc đảm bao thiên (xảo trá)!"

Tống đạo sĩ tặc tặc cười một tiếng: "Ngươi sợ? Lại không cần ngươi làm cái gì, ngươi chỉ cần nói một câu mà thôi, về phần cái khác đều do người khác tự mình đoán, vô luận như thế nào cũng sẽ không dính dấp đến ngươi, ngươi cần gì phải sợ? Thành công, đối với ta ngươi mà nói, đều là một chuyện cực tốt, tính thế nào cũng là ngươi có lời."

Minh Phỉ bất đắc dĩ thở dài: "Lão nhân gia! Đây không phải là vui đùa. Tội khi quân là chém đầu, liên luỵ cửu tộc. Ngươi thật sự muốn Tiểu Đạo Sĩ tương lai lên làm Đạo Quan, ta đồng ý ngươi nhất định tìm cách là được."

Tống đạo sĩ cười thành một đóa hoa cúc: "Ai nói ta muốn khi quân?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.