Hỉ Doanh Môn

Chương 97: Bị cắn (2)



Edit: thảo My

Người của Cung gia còn không biết, Cung Viễn Hòa không thể nào mang Truy Phong đến kinh thành. Hiện tại ba người hắn, Thái Quang Đình, Lý Bích cùng nhau làm thứ cát sĩ ở nơi triều đình cung cấp, thống nhất ăn ở, sáng sớm mỗi ngày đều đi Thứ Thường Quán học tập, đến giờ Thân (từ 15h_ 17h) mới có thể rời đi, không được tới trễ, không được về sớm, phải nộp bài tập còn phải ứng phó các cuộc thi định kỳ, sơ ý một chút là có thể bị trừng phạt.

Dưới tình huống như thế, loại con nhà giàu ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng ngày ngày nhàn nhã trước đây đều một đi không trở lại. Hơn nữa, đường xá xa xôi, tình hình Truy Phong lại như vậy, hắn nghĩ muốn, hắn không sợ tốn tiền, cũng cần phải cân nhắc các loại phiền toái có thể xảy ra trên đường. Vì vậy Thái Quang Đình đã sớm gởi thư nói qua, Truy Phong tạm thời do Minh Phỉ nuôi.

"Ta không có gì xấu hổ." Minh Phỉ thản nhiên tự nhiên nhìn về phía Cung Nghiên Bích cười một tiếng: "Cung đại ca đích thật là đưa Truy Phong cho ca ca ta. Nếu chỉ là chăm sóc giúp, nhà các ngươi có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, ai không có thể nuôi? Dù các ngươi đều không thích chó, cũng còn có hạ nhân thường chăm sóc, nhà các ngươi không phải còn có một điền trang chuyên môn nuôi chó sao?" Nàng không tin Cung Nghiên Bích dám nói, bởi vì Cung Viễn Hòa không tin những người khác trong Cung gia, cho nên mới phải thỉnh cầu người ngoài như nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn Cung Nghiên Bích quả nhiên không tìm được lời nói phản bác.

Minh Phỉ cười nói với Chu Thanh: "Ngươi cũng chớ trách ta. Không phải là ta không nỡ cho ngươi xem, mà là con chó kia quá hung dữ, ta đứng cũng không cao hơn nó bao nhiêu. Ta cũng không có biện pháp, Tam ca ta chưa bao giờ thích mèo các loại, trong nhà trừ ta ra không có người thích hợp, không thể không miễn cưỡng đồng ý ca ca ta thôi."

Viên Mai Nhi nghe vậy, từ trên xuống dưới đánh giá Minh Phỉ một lần, mặc dù dung mạo ngũ quan Minh Phỉ rất mỹ lệ, nhưng mà bộ dáng còn nhỏ, vóc người quả thật hơi ốm gầy nhỏ bé, thấy thế nào vẫn là một hoàng mao nha đầu (con nhóc) cái gì cũng không hiểu. Nhìn lại các tiểu thư chung quanh, trừ hai muội muội của Minh Phỉ ra, ai cũng có phong vận thiếu nữ hơn nàng.

Cung Nghiên Bích suy nghĩ một chút lại càng không cam lòng mà nói: "Thật sự là như vậy à? Tại sao ta nghe nói ca ca muốn phái người mang Truy Phong đi Kinh Thành đấy."

Minh Phỉ càng kinh ngạc: "Có thật không? Chẳng lẽ Cung đại ca ca hối hận? Hắn không giống người nói không giữ lời như vậy? Ngươi nhất định nghĩ sai rồi.

Hơn nữa......" Nàng kéo dài âm thanh: "Ca ca ta gởi thư nói, tất cả thứ cát sĩ đều thống nhất nơi ăn ở, chỗ ở rất chật hẹp, hắn đành phải cùng gã sai vặt chen chúc ở trong một gian phòng, có nhiều bất tiện. Dưới tình huống này vì sao lại có nơi nuôi dưỡng? Chẳng lẽ Cung đại ca không ở cùng một chỗ với ca ca ta? Có phải có thể thuê ở bên ngoài hay không? Nếu như vậy, ta trở về viết thư cho ca ca, để cho hắn cũng ra bên ngoài thuê viện ở trọ."

May mắn tình cảm của nàng và Thái Quang Đình tốt, Thái Quang Đình  yêu mến nói những thứ này với nàng, đều nhờ trong nhà Thái Quốc Đống đã có một người cũng làm thứ cát sĩ cùng xuất thân quan lại thế gia của Trần thị, cũng nhờ vào may mắn nàng biết nhiều hơn một ít thứ sẽ không ăn thua thiệt, mới có thể làm cho rõ ràng một bộ này.

Trong nhà Cung Nghiên Bích là thứ nữ, lại không thân cận với Cung Viễn Hòa, nơi nào biết những chuyện này? Tất nhiên liên tiếp bị Minh Phỉ hỏi nhiều vấn đề không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Mặt Minh Phỉ vẫn chân thành hỏi nàng: "Nghiên Bích tỷ tỷ là nghe ai nói? Có phải thật vậy hay không? Thuê ở bên ngoài sẽ không có ảnh hưởng chứ?"

Trên mặt Viên Mai Nhi mang theo mấy phần tự đắc, chỉ điểm Minh Phỉ nói: "Tin của người này khác biệt. Thứ cát sĩ đều do triều đình thống nhất cung cấp ăn ở, ban đầu đường huynh ta thi đậu, dù nhà ở kinh thành, cũng phải ở bên trong, chỉ có thời điểm ngày lễ ngày tết ngày nghỉ mới về nhà, sao có khả năng ở riêng bên ngoài?"

Lúc này Minh Bội cùng Minh Phỉ đứng ở cùng một chiến tuyến, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Cung Nghiên Bích nói: "Nghiên Bích tỷ tỷ, gã sai vặt này nhà các ngươi thật là hồ đồ, dù muốn chơi đùa gạt người, cũng nên suy nghĩ kỹ hợp lý không hợp lý nha."

Mọi người vừa nghe, hoàn toàn cười không ra tiếng. Gã sai vặt kia hồ đồ, Cung Nghiên Bích lại càng hồ đồ. Chỉ có điều nàng níu lấy Minh Phỉ không tha như vậy, là đạo lý gì? Trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ của mình, chỉ là chưa xuất ra.

Chu Thanh lặng lẽ hỏi Minh Phỉ: "Ngươi có phải đã từng đắc tội với nàng hay không? Ta nhìn thế nào giống như bộ dáng nàng không có ý tốt?"

Minh Phỉ cười khổ: "Tính khí của ta ngươi cũng không phải không biết. Chỉ mong sao người ta đừng chọc đến ta, hận không được tất cả mọi người yêu thích ta, làm sao lại đi trêu chọc nàng? Hơn nữa, nàng cũng không có gì đáng giá để ta trêu chọc."

Một là dòng chính nữ Tri phủ Tứ Phẩm, một là thứ nữ quan tham nghị Bố Chính Sứ Tứ Phẩm, xác thực là không xứng, càng không có cái gì xung đột. Chu Thanh gật đầu nói: "Đó chính là nàng cố tình gây sự. Nghĩ đến là thấy không quen ngươi và Minh Ngọc được Hỉ Phúc cùng kim sa thôi. Nàng là tiểu thư Cung gia cũng không có, cố tình ngươi và Minh Ngọc, trong lòng không dễ chịu, không nghĩ ra cũng là có." Nguyên nhân duy nhất nàng có thể nghĩ ra cũng chỉ có cái này.

Minh Phỉ cũng không cho là vậy. Cung Nghiên Bích không phải thứ nữ duy nhất ở Cung gia, cái thứ nữ khác cũng không có năng lực đi theo Cung Nhu Du, dưới tình huống hai tỷ muội Cung Tịnh Kỳ xuất môn làm khách, cơ hồ mỗi lần nàng đều không sót, điều này nói căn bản cũng không phải là một tên đần độn, cũng không phải bởi vì một chuyện nhỏ liền dám ngang nhiên phát tác, gây khó dễ cho người khác.

Chỉ là nàng không có khả năng phân tích cái này cho Chu Thanh, Minh Phỉ cười chấp nhận cách nói của Chu Thanh, chỉ hết sức chú ý ba tỷ muội Cung gia cùng với Viên Mai Nhi. Cung Tịnh Kỳ không nhìn ra cái gì không đúng, Cung Tĩnh Du cũng lặp lại lặp lại nhìn Cung Nghiên Bích mấy lần, sắc mặt không vui nhưng không có ý tứ ngăn cản. Thời điểm ánh mắt Viên Mai Nhi quét qua Cung Nghiên Bích, trong mắt chung quy mang theo mấy phần khinh thường cùng phẫn hận.

Minh Phỉ âm thầm buồn cười, xem ra hành động lần này của Cung Nghiên Bích rất không được Viên Mai Nhi thích, thậm chí hình như đắc tội với Viên Mai Nhi rồi. Nàng nơi này còn chưa vui mừng bao lâu, lại nhận được ánh mắt bất thiện của Viên Mai Nhi, không khỏi trong lòng căng thẳng bồn chồn.

Quả nhiên, Viên Mai Nhi tìm giờ rảnh, không nhanh không chậm nói: "Nói đến kỳ thi mùa xuân năm nay, nơi này của chúng ta xem như thành một đoạn giai thoại rồi. Mọi người đều nói Thái đại ca cùng Cung Ương ca ca anh hùng xuất thiếu niên, một chỗ lớn lên, một chỗ vào học, một chỗ thi đậu, lại một nơi thành thứ cát sĩ, nhất định tương lai tiền đồ như cẩm."

Cung Tĩnh Kỳ cười nói: "Các ngươi nói mất một người, Lý Bích. Chính là biểu ca Minh Phỉ, hình nhau rất trẻ tuổi, cũng thi đậu."

Viên Mai Nhi nói: "Ta nghe nói, lúc bọn hắn vào kinh dự thi, đều là ở trong nhà của ngươi đọc sách? Nghĩ đến tình cảm của bọn họ rất tốt?"

Không đợi Minh Phỉ trả lời, Cung Nghiên Bích vậy mà không sợ chết lại giũ ra thông suốt sự tình: "Khi đó mỗi ngày ca ca ta ở nhà của ngươi đọc sách, ngay cả cơm cũng ăn ở nhà các ngươi. Nghe nói thức ăn đều do Minh Phỉ chuẩn bị. Hàng ngày ca ca ta khen nàng mặc dù tuổi nhỏ, nhưng trù nghệ lại cực kỳ có thiên phú, làm đồ có thể khiến người ta muốn nuốt đầu lưỡi xuống. Dưỡng cái miệng kén ăn của hắn, về nhà hắn liền mắng đầu bếp, chọc đầu bếp nhà chúng ta ồn ào muốn từ công."

Chu Thanh kinh ngạc nói: "Có chuyện này? Ta nghe nói đầu bếp nhà các ngươi có mấy cái, thiên nam địa bắc đều có, làm sao bị một tiểu nha đầu như Minh Phỉ đánh bại? Ta không tin. Nếu không hôm nào Minh Phỉ làm chút đồ cho chúng ta nếm thử?"

Minh Phỉ cười nói: "Ở đâu ta làm? Khó trách người ta nói một câu từ trong miệng người khác nhau nói ra ngoài dáng vẻ bất đồng. Truyền tới trong miệng người thứ ba liền thay đổi hình dạng. Cũng chỉ là mẫu thân ta đau lòng ca ca và biểu ca ta đọc sách khổ cực, cố ý dặn dò nữ đầu bếp trong nhà tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn, lại không yên lòng, để cho ta đi nhìn chằm chằm thôi. Cũng không biết ca ca và biểu ca ta nói ăn ngon bao nhiêu, thiên Cung đại ca ca đã nói tốt. Có thể thấy được là thơm ngon đi."

Đáng tiếc Thái Cực của nàng đánh không thành công, cuối cùng chỉ chọc giận những người khác.

Viên Mai Nhi lại nhắc tới một chuyện xấu của Thái gia: "Nghe nói lần đó người làm nhà các ngươi cùng sơn tặc cấu kết, muốn bắt cóc đệ đệ ngươi lừa tiền, may là Cung đại ca vừa lúc gặp phải, ra tay tương trợ mới không có xảy ra việc gì?"

Lông mày Minh Phỉ rút rút, hôm nay mọi chuyện thật là không hợp, chẳng biết tại sao trêu chọc hai bà điên, nàng vốn không nên xuất môn. Trong lòng cho dù tức giận, nhưng lại không thể không bày ra nụ cười ngây thơ sáng lạn: "Đúng nha, chuyện như vậy mọi người đều biết, mấy cái ác tặc đều bị phơi thây ba ngày, mẫu thân ta còn đi Cung gia cám ơn Cung đại ca đấy."

Viên Mai Nhi nói: "Sơn tặc này thật đúng là quá ngu, Thủy Thành này trong phủ có nhiều kẻ có tiền, hắn trói nhà ai không được, lại cứ muốn đi bắt nhà mệnh quan triều đình, đây không phải gấp gáp dâng mạng sao? Người làm nhà các ngươi cũng thật không có lương tâm, lại dám thay chủ. Nếu là nhà chúng ta, hoàn toàn không thể xảy ra chuyện như vậy." Vừa cười nói đến một câu chuyện cũ, nói là một gia đình thất đức, làm cho người làm trong lòng ôm hận, cố ý trả thù chuyện xưa. Lại lời bình một phen, nói đơn giản nếu gia đình này hành thiện tích đức cũng sẽ không đưa tới chuyện như vậy, hay hoặc là gia phong nghiêm cẩn, cũng sẽ không gây ra chuyện này.

Tất cả mọi người hiểu Viên Mai Nhi có điều ngụ ý, chỉ là bình thường cũng không có người nào có thù oán với Minh Phỉ, cũng có chút đồng tình ba tỷ muội Minh Phỉ. Trần Oánh bởi vì dính đến cô mẫu nàng, sắc mặt cũng khó coi.

Nếu đối phương khiêu khích trắng trợn, mình cũng không cần yếu thế. Minh Phỉ cũng cười nói: "Nói kể đến chuyện xưa, ta cũng có chuyện xưa phải nói." Vì vậy nói đến tiền triều có một người hiệp nghĩa nổi danh, thi ân bất thành phản chiêu oán hận, bị người vong ân phụ nghĩa trả đũa.

Sau khi nói xong, Minh Phỉ cười nói: "Cho nên nói, Viên tỷ tỷ! Một loại gạo nuôi trăm loại người, cõi đời này còn nhiều tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, ân oán bất minh. Chuyện này đối với nhà người chúng ta mà nói cùng giống như ác mộng, đệ đệ ta vừa sợ vừa bị hù dọa, dưỡng rất lâu bệnh mới tốt, cho nên chúng ta cũng không thích nghe người khác nhắc tới chuyện này. May mà mọi người đều nhân từ lễ nghĩa, rất chú ý chiếu cố tâm tình của chúng ta.

Nhưng trên đời này luôn có tiểu nhân ngoan độc cay nghiệt, coi như đề tài nói chuyện của trà dư tửu hậu không nói, còn cộng thêm một chút tiểu nhân vọng tự suy đoán, thật sự là đáng ghét! Mặc dù gia phụ gia mẫu bình thường dạy huynh muội chúng ta, là người phải khiêm tốn lễ độ, nhân từ thiện lương, tối kỵ vui sướng khi người gặp họa, càng không thể miệng nói ác ngôn, hành động vô trạng, mà ta vẫn phải nói, bọn tiểu nhân này nên bị người khinh bỉ! Bị người khinh thường!"

Sau khi nói xong cười híp mắt nhìn Viên Mai Nhi: "Viên tỷ tỷ, ngươi là từ trong kinh thành đến, vừa là tiểu thư Hàn Lâm gia, hiểu biết sâu rộng, học thức đối nhân xử thế so với chúng ta cũng hơn một bậc, ngươi nói phải để ý như vậy đúng không? Thứ người như thế, có đáng đánh nàng đại bạt tai, giáo giáo nàng cái gì là tu dưỡng, cái gì là căn bản làm người hay không?"

Sắc mặt Viên Mai Nhi từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng chuyển qua xanh mét, thật sự không chịu đựng được, nhảy bật lên chỉ vào Minh Phỉ nói: "Ngươi...ngươi thật sự khinh người quá đáng!"

"Tại sao Viên tỷ tỷ lại nói như vậy? Chúng ta là tỷ muội tốt, đang tham thảo vấn đề tu dưỡng ứng xử, như thế nào lại kéo tới việc khinh người quá đáng rồi? Nếu là tiểu muội đã đắc tội gì với tỷ tỷ, tiểu muội xin chịu tội." Minh Phỉ cười nhạt, lấy ngón tay Viên Mai Nhi chỉ trước mặt nhẹ nhàng đè xuống: "Động tác này của tỷ tỷ khó coi, Ngụy ma ma đã từng dạy ta, nữ tử tối kỵ chỉ tay vẽ tay họa cước, diện mạo dữ tợn, phong thái như vậy hết sức cũng bảy phần, thật sự là đại kỵ."

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng lắm thì từ đó không cùng Viên Mai Nhi lui tới là được. Chuyện như vậy mặc kệ truyền tới nơi nào, có lẽ sẽ có người nói nàng quá mức kịch liệt, nhưng chung quy sẽ không cho rằng nàng khơi lên gây rối, cố tình gây sự.

Minh Bội cùng Minh Ngọc đã sớm nhìn không vừa mắt, Minh Bội cười nói với Minh Ngọc: "Nhờ có mẫu thân chúng ta cho mời Ngụy ma ma, ta mới biết nhiều chuyện là không thể làm. Ngôn hành cử chỉ của một người trong lúc vô tình liền biểu lộ đức hạnh tu dưỡng."

Minh Ngọc nói: "Đúng nha, xem ra bình thường chúng ta còn phải tăng cường tu dưỡng mới được. Tránh cho cử chỉ sau này không thoả đáng, bị người chê cười, không chỉ mất mặt của chúng ta, còn mất mặt nhà mình."

Ba tỷ muội nàng kẻ xướng người họa, hài hòa trước nay chưa từng có. Chu Thanh và Trần Oánh đang cầm ly trà cũng cúi đầu xuống, mượn cơ hội che đi nụ cười trên mặt.

Viên Mai Nhi giận đến phát run, nghĩ phát tác, cũng không vừa vặn rơi xuống nàng mượn cớ không có tu dưỡng? Không phát tác, hiện tại nàng quả thật nuốt không trôi khẩu khí này. Nàng đành phải trợn tròn hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn Minh Phỉ, lệ trong ánh mắt chuyển động, đôi môi cắn chặt trắng bệch, lại cứng rắn chịu đựng không cho nước mắt chảy xuống.

Lại nhìn Minh Phỉ, dương dương tự đắc phe phẩy một thanh quạt lụa màu vàng hơi đỏ, cười đến đáng ghét đáng hận.

Viên Mai Nhi lúng túng khó chịu rơi vào trong mắt mọi người, có người kia muốn giảng hòa, dàn xếp ổn thỏa, lại thấy áp khí quả thật quá thấp, Viên Mai Nhi lại là loại tính cách kia, người nào dính vào người đó xui xẻo, lại đều trầm mặc không nói.

Ác khí trong lòng Minh Phỉ xuất ra một nửa, còn một nửa không có phát tác, ngược lại nhìn về phía Cung Nghiên Bích, cười híp mắt nắm tay nàng, thân thiết nói: "Nghiên Bích tỷ tỷ, ta biết ngươi luôn muốn tốt cho ta, yêu thương ta, bênh vực ta, chung quy lấy việc nâng cao ta mấy câu, chỉ sợ người khác không nhận thức ta tốt. Nhưng muội muội còn nhỏ, mới có thể có hạn, về sau ngươi vẫn đừng khen ngợi ta, tránh khỏi sau khi các tỷ tỷ chân chính có khả năng biết được lại cười nhạo ta, ngược lại không đẹp. Muội muội nhớ lòng tốt của ngươi là được."

Cung Nghiên Bích há miệng, bất đắc dĩ nói qua loa lấy lệ: "Ngươi vốn là tốt." Lời nói vừa dứt, Viên Mai Nhi liền hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, từ đó Cung Nghiên Bích bàn về Viên Mai Nhi đều là một trong những người khí chịu nhất.

Chợt nghe có người bên ngoài cười "Xì" một tiếng, Viên Mai Nhi xem như tìm được nơi phát tiết "Hô" một cái vọt tới bên cửa sổ, giận dữ hét: "Là ai ở nơi đó lén lút? Một chút quy củ cũng không có! Cút ra đây cho ta! Người tới, đi xem một chút rốt cuộc là cẩu nô tài ở nơi nào không hiểu quy củ?" Vừa rống, vừa nhân cơ hội len lén dùng tay áo lau nước mắt không khống chế được.

Nghe Viên Mai Nhi quat to như vậy, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. Thanh Trúc Ốc vốn xây là để ngắm hoa, cửa sổ được xây vừa lớn vừa thấp, mọi người ngồi có thể nhìn cảnh tượng phía ngoài không sót thứ gì.

Chỉ thấy trong bụi rậm hoa mẫu đơn đang nở rộ, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi gầy yếu chậm rãi đứng lên, mặc toàn thân áo đơn màu xanh ngọc giao lĩnh, trên đầu chỉ dùng một cây trâm búi bạch ngọc đơn thuần, người cao bậc trung, làn da trắng có chút trong suốt, lông mi nhàn nhạt, mắt không lớn cũng rất có hồn, trên mặt mang theo tươi cười ôn hòa nhìn mọi người: "Các vị muội muội tốt." Hai mắt cố ý nhìn nhiều Minh Phỉ.

Tất cả mọi người không biết thiếu niên này, nhưng nhìn bộ dáng hắn không phải công tử Viên gia cũng là thân thích Viên gia, cũng có chút lúng túng cầm cây quạt che mặt, hoặc là nghiêng mặt, hư hư hành lễ ứng phó chuyện.

Viên Mai Nhi thấy là hắn, khí diễm phách lối lập tức mất đi hơn phân nửa, mặt lạnh lùng nói: "Tam ca, làm sao ngươi ở chỗ này? Núp ở bên trong hoa lén lút, cũng không sợ người ta nói cử chỉ vô trạng của ngươi!" Nói xong tức giận nhìn Minh Phỉ một cái.

Thiếu niên kia cười nói: "Tổ phụ muốn một bộ Mẫu Đan đồ, ta trù định một nửa đột nhiên cảm thấy có chút không thuận, nghĩ tới Mẫu Đan nơi này vừa đúng nở, tiện thể tới quan sát. Chưa từng nghĩ đến các ngươi đều ở nơi đây, là ta phu lễ rồi." Mặt mày dịu dàng nhìn Viên Mai Nhi: "Ngươi lại phát giận loạn lên, cũng không sợ những khách nhân chê cười."

Viên Mai Nhi tức giận nói: "Xem xong rồi sao? Xem xong rồi nhanh đi về đi. Ngươi ở nơi này mọi người chúng ta cũng không được tự nhiên. Hương Minh đâu? Sao không đi theo ngươi?"

Gã sai vặt ngày thường vội vàng cùng nhau từ phụ cận chạy tới: "Tiểu thư, tiểu nhân ở chỗ này."

Viên Mai Nhi nói: "Ngươi mau đỡ tam công tử trở về, chú ý gió lạnh thổi. Nếu là lại phát sốt, cẩn thận ăn ban tử!"

Thiếu niên kia cũng không vội đi, ngược lại cười cùng mọi người nói: "Mai Nhi từ nhỏ đã được nuông chìêu, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi không đúng mực, kính xin các vị muội muội thông cảm nhiều hơn."

Tất cả mọi người không dám nói.

Minh Phỉ nghe lời này giống như đặc biệt nói cho nàng. Nghĩ đến thanh cười kia, cũng không biết người này ở bên ngoài nghe bao lâu, nhưng có thể khẳng định là, hắn nhất định thấy nàng đối phó thế nào với Viên Mai Nhi rồi. Tạm thời mặc kệ hắn thật lòng hay là giả dối, dầu gì biết thay Viên Mai Nhi che giấu một phen cũng coi như không sai.

Thiếu niên kia lại xa xa hành lễ với mọi người, đạp lên cỏ xanh, theo dòng suối nhỏ từ từ nhỏ đi đến, gã sai vặt kia mấy lần muốn dìu đi, cũng bị hắn đẩy ra. Minh Phỉ biết người này tất nhiên có không đủ chứng bệnh, tối thiểu cũng là bệnh nhân.

Có hắn đánh cái này, nặng nề không thoải mái vừa rồi cũng đảo đi hơn phân nửa. Cung Tĩnh Du nhân cơ hội hỏi Viên Mai Nhi: "Đây là vị Tam ca vẽ tranh nổi danh của ngươi?"

Viên Mai Nhi tìm về chút mặt mũi, hả hê nói: "Đúng nha, hắn vẽ tranh nhi ngay cả Hoàng thái hậu lão nhân gia nàng cũng khoe qua. Nếu không phải thân thể hắn không tốt, tổ phụ đau lòng hắn không cho hắn đọc sách khoa khảo, không chừng đã sớm là thứ cát sĩ rồi."

Cung Tịnh Kỳ nói: "Thân thể hắn không tốt? Ta xem hắn cũng chỉ là gầy một chút, ca ca ta cũng gầy giống như vậy, cũng không còn thấy hắn làm sao?"

Viên Mai Nhi thở dài nói: "Hắn bẩm sinh có chút không đủ. Nếu không phải vì hắn, tổ phụ cũng sẽ không sớm đã đưa làm quan như vậy, không phải là muốn khí hậu phương nam ấm áp dễ dưỡng bệnh sao?" Lại vui mừng cười rộ lên: "Nhưng mà cũng không coi là thua thiệt, thân thể của hắn đã tốt hơn rất nhiều."

Về đến trong nhà, Minh Phỉ lập tức đi đến chính phòng, nói chuyện hôm nay gặp phải cho Trần thị nghe: " Ta đắc tội với Viên Mai Nhi rồi, nhưng ta không nuốt khẩu khí kia xuống được. Hôm nay nàng dám ngay ở mặt của ta cười nhạo nhà chúng ta, hôm nào còn không biết muốn khinh dễ chúng ta như thế nào."

"Ngươi làm tốt lắm. Vốn không nên phóng túng nàng giẫm đạp tỷ muội các ngươi." Trần thị an ủi Minh Phỉ đôi câu, trầm ngâm chốc lát, giao phó Dư ma ma: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, mấy ngày nay Cung gia và Viên gia có phải đi lại đặc biệt gần hay không? Muốn làm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.