"Trương Thiên Sư, Theo ý khanh thì chúng ta nên làm gì bây giờ?" Dù sao chuyện quan hệ đến huyết mạch hoàng triều, Hoa Hạ đại đế cũng không dám chậm trễ.
Trương Thiên Sư suy nghĩ một chút, nói: "Chia ra điều tra, hạ thần sẽ quay lại Giang Nam địa giới điều tra chuyện này. Đồng thời bệ hạ tại nội cung âm thầm tìm cơ hội xác định lại xem Hoàng thái tôn có gì lạ hay không."
Hoa Hạ đại đế nghe vậy, suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: "Hảo, cứ theo ý của khanh mà làm."
"Bệ hạ, việc này quan hệ trọng đại, khẩn thỉnh người trước khi mọi chuyện sáng tỏ, không nên cho bất kỳ kẻ nào biết?" Trương Trương Thiên Sư nghiêm mặt nói.
"Ngay cả Hoàng hậu cũng không được sao?"
"Không được. Chuyện này tốt nhất chỉ có hai người chúng ta biết." Hoa Hạ hoàng triều bây giờ đang rất phức tạp, Yến vương một phe, Hoàng thái tôn một phe đã sớm thành thế nước với lửa. Nếu lúc này truyền ra tin tức nói rằng thân thế Hoàng thái tôn có chuyện, thiên hạ tất đại loạn.
"Được rồi, trẫm đáp ứng khanh. Bất quá." Hoa Hạ đại đế đột nhiên trầm giọng nói: "Trương Thiên Sư, ta cho khanh thời gian một năm. Nếu trong vòng một năm khanh vẫn không điều tra được gì thì chuyện này xem như là bỏ qua, tuyệt không được nói đến nữa." Hoa Hạ đại đế biết sức khỏe của mình đã rất yếu, phỏng chừng sống không được bao lâu nữa. Thời gian một năm cũng đã là cực hạn. Một năm sau nếu không có gì chuyển biến thì người sẽ chính thức để Đông cung Hoàng thái tôn kế vị.
.
Lưu Phong lúc này ngày càng ý thức được sự quan trọng của thực lực. Chỉ riêng hai việc đáp ứng ba lời yêu cầu của chủ nhân thân thể này và bảo vệ được Thiên Thượng Nhân Gian cũng đã là không đơn giản, hiển nhiên rất cần đến thực lực.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lúc cần phải hoạt động buôn bán thì đại bộ phận thời gian, Lưu Phong đều dùng để tu luyện.
Ngày hôm nay, sau khi ăn xong điểm tâm, Lưu Phong bắt đầu ngưng thần tĩnh tọa. Thái Âm Thất Tinh Huyền hấp thu hư không tiên thiên khí, hoàn cảnh xung quanh lập tức có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Chỉ chốc lát hắn đã tiến vào không linh, cảm thấy một luồng khí tinh thuần tiến nhập vào đỉnh đầu, từ từ chạy dọc theo kinh mạch toàn thân cuối cùng hòa tan vào tứ chi. mỗi lần như vậy Lưu Phong lại cảm thấy thân thể sảng khoái vô cùng.
Chu trình cứ thế vận hành cũng không biết trải qua bao lâu. Hắn cảm thấy thanh linh khí không thể tiến vào trong cơ thể nữa, lập tức thu công. Lúc này đã là hoàng hôn, ăn cơm tối xong, Lưu Phong nói với Liễu Thanh Nghi vài câu rồi sau đó đi đến tổng bộ Thiên Thượng Nhân Gian. Dựa theo ước định lúc trước thì hôm nay chính là ngày hắn truyền thụ cho đệ tử Kim Long bang kiếm quyết.
Đi đến Thiên Thượng Nhân Gian đã thấy Vương Bảo Nhi, Hồ An. Quả nhiên đang lo lắng chờ đợi.
"Đại ca, đệ còn tưởng rằng đại ca hôm nay không tới chứ?" Vương Bảo Nhi tiến lên nhìn hắn cười nói.
"Vương huynh, ngươi nói gì vậy? Chuyện này cũng giống như buôn bán, quan trọng là phải giữ chữ tín. Nếu nói được tất phải làm được." Lưu Phong nghiêm trang nói. "Chữ "tín" xem ra. thật là cao." Vương Bảo Nhi vội vàng lấy ra trong tay áo một tập văn kiện ghi ghi chép chép.
Trương Đại Đầu thấy thế, tò mò hỏi: "Vương công tử, cái này ngươi ghi cái gì vậy?"
Vương Bảo Nhi tự hào vung vẩy chân tay, đắc ý nói: "Đây chính là ngữ lục của bổn công tử. Trong này ghi lại những câu danh ngôn mà thường ngày đại ca dạy bảo ta."
"Thì ra là thế." Trương Đại Đầu hâm mộ nhìnVương Bảo Nhi, Vẻ mặt do dự rồi gãi đầu nói: "Vương công tử, ngươi có thể cho ta mượn ngữ lục của ngươi vài ngày được không? Ta cũng muốn sao chép ra để học tập tinh thần của Lưu công tử."
Trương Đại Đầu, quả nhiên là cũng có tiền đồ đây. Lưu Phong bản tính không thích người khác thì không quan tâm. Thế nhưng đối với Trương Đại Đầu quả thật rất hứng thú. Người này trung hậu thành thật, Lưu Phong quả thật rất thích hắn.
Cải tiến lại Thái Âm Thất Tinh Kiếm Quyết, Lưu Phong suy đoán nếu như chuyên cần luyện tập thì nhiều nhất là ba tháng đã có thể thu được hiệu quả. Mặc dù so với cao thủ chân chính thì không thể bì kịp tuy nhiên nếu đối phó với Cẩm y vệ thì thừa sức.
Đem kiếm quyết phân phát cho mọi người, chỉ đạo hướng dẫn một chút mà cũng đến nửa đêm mới xong. Lưu Phong không trở về Di Hồng Viện mà ở lại tổng bộ của Thiên Thượng Nhân Gian.
Vương Bảo Nhi rủ rê hắn đi xem vũ thoát y, nhưng còn phải tu luyện nên hắn không đi mà trở về phòng ngay. Vừa bước vào trong phòng, hắn lập tức cảm nhận được một cổ khí tức nguy hiểm.
Trực giác báo cho hắn biết có nguy hiểm.
"Ai? Mau xuất hiện, cần gì phải giả thần giả quỷ như vậy. nam tử hán đại trượng phu làm gì cũng nên quang minh chính đại." Bây giờ cũng chưa phát hiện ra là ai, Lưu Phong cũng không thể làm gì khác, ngoài việc hét lớn lên.
"Công tử, thiếp không phải là nam tử hán gì cả, thiếp chỉ là một tiểu nữ nhân mà thôi. Chàng đừng lớn tiếng với người ta như vậy có được không?" trên giường Lưu Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người mặc y phục màu trắng, chất liệu y phục mỏng tang, trong suốt, bó sát lấy từng đường cong trên cơ thể, quả thực làm cho người ta động lòng. Khuôn mặt trắng muốt, tinh xảo đến từng chi tiết, đôi môi mọng đỏ nước, con mắt xinh xắn mở to khẽ chớp chớp nhìn hắn. Đây chính là một tuyệt sắc giai nhân.
"Là ngươi? Ngươi làm sao biết ta hôm nay sẽ ở đây?" Lưu Phong bất giác xuất hiện cảm giác hụt hẫng. Tưởng là mỹ nữ nào, té ra nàng chính là Thánh sứ, hơn nữa hôm nay lại xuất hiện với một dáng vẻ như thiên thần hơn là thân phận Thánh nữ ma giáo thường ngày của nàng.
"Chẳng lẽ lão nương bì này muốn quyến rũ ta?" Lưu Phong đã không còn là xử nam nữa, cũng không ngại cùng nàng lên giường. Bất quá còn phải đề phòng một chút, nếu chưa biết rõ ý tứ của nàng thì tuyệt không nên như vậy, bị đàn bà sát tử trên giường thì thật là đau đớn. Nam nhân trong khi hành sự thì tâm lý đề phòng luôn ở mức thấp nhất.
Trong lúc Lưu Phong suy nghĩ, Thánh sứ nhẹ nhàng đi đến, ép sát thân thể vào người hắn, khóe miệng nở một nụ cười nói: "Thế nào? Ta hôm nay có đẹp không? Hôm nay ta trang điểm như thế này là dành cho công tử đấy."
Thánh sứ nói chuyện nhưng miệng kê sát tai Lưu Phong, thái độ rất thân mật, nếu ai không biết ắt sẽ tưởng hai người là một đôi tình nhân đang âu yếm nhau.
Lưu Phong trong lòng run lên, thầm niệm Bồ Đề Thanh Tâm Chú do Trương Mỹ Nhân truyền thụ để trấn áp tà niệm. Sắc mặt biến đổi, lui về phía sau vài bước, bình thản nói: "Thánh sứ tỷ tỷ, hôm nay ngươi đến đây cuối cùng là vì việc gì? Không phải vẫn là chuyện Bạch Vũ chứ?"
"Không có việc gì không lẽ ta không thể tìm đến công tử được sao?" Thánh sứ cười tươi, đôi mắt lúng liếng đưa tình, từng bước từng bước tiến đến Lưu Phong. Một mùi hương êm dịu trong nháy mắt xộc vào mũi Lưu Phong
"Thơm quá!" Lưu Phong thầm khen.
"Công tử người nhìn ta đi" Thánh sứ mạnh dạn nắm lấy hai tay của Lưu Phong đặt lên bộ ngực căng tròn mềm mại của nàng, nhẹ nhàng chà xát hai đầu v* đã cương cứng lên tự bao giờ.
Đôi môi dày gợi cảm hé mở, ghé sát tai hắn thì thầm: "Công tử, chàng nhìn thiếp đi, nói cho thiếp biết thiếp có đẹp hay không?" Thánh sứ vừa nói vừa phà hơi thở nóng ấm, chiếc lưỡi nhu nhuyễn linh động khẽ vặn vẹo trong tai Lưu Phong. Lưu Phong trong lòng rung động, ánh mắt trở nên đờ đẫn, hơi thở tự nhiên gấp gáp, Bồ Đề Thanh Tâm Chú dần mất đi hiệu lực.
Trước sự kích thích của Thánh sứ, hạ thể Lưu Phong cũng dần dần dựng ngược lên, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thánh sứ, phảng phất như nhìn Ân Tố Tố, thân thể nóng bỏng quyến rũ. Mặt đẹp như ngọc, hai mắt trong veo hiện rõ nét tươi cười, ánh mắt vừa dịu dàng ôn nhu, vừa lẳng lơ quyến rũ.
"Đẹp quá!"
Thánh sứ nghe vậy, trong mắt ánh lên sự mừng rỡ, cũng đồng dạng như Lưu Phong, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn.
Hai mắt nhìn nhau, trong con ngươi đồng thời xuất hiện niềm khao khát đam mê bất tận phảng phất như xuân tuyền chảy xuống đáy lòng hai người.
"Thánh sứ tỷ tỷ!"
Lưu Phong ánh mắt cháy bỏng, hai tay bắt đầu chủ động xoa bóp hai vú của nàng.
Thánh sứ tim đập loạn, một sự đê mê hưng phấn từ đôi tay nam nhân trước mặt truyền đến, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng.
"Ha ha, chỉ cần ngươi quỳ dưới gấu quần của ta thì Bạch Vũ sẽ thuộc về Thánh giáo ta." Thánh sứ nhẹ nhàng khép mi, rên nhẹ lên một tiếng, một âm thanh dụ hoặc vang lên, mùi hương thơm từ người nàng lại một lần nữa chui vào mũi hắn.
Thánh sứ mắt thấy mị công của mình kết hợp với Thiên Hương Đậu Khấu của Thánh nữ quả thật hiệu quả. Mỉm cười cắn lỗ tai hắn kích thích.
Lưu Phong nhất thời tâm thần bay bổng, tận hưởng niềm khoan khoái tỏa đi khắp cơ thể. "Công tử, chàng yêu thiếp đi". Thánh sứ ưỡn ngực, nắm chặt hai tay Lưu Phong áp vào dày vò bộ ngực vươn cao của nàng.
Lưu Phong tâm thần rung chuyển, bộ ngực mềm mại trơn láng đàn hồi, co dãn theo sự điều khiển của song thủ, một thân thể nóng ấm áp sát hạ thân của hắn, sảng khoái cùng cực.
Tại khoảnh khắc này Thái Âm Thất Tinh Huyền trong nội thể tự động vận hành, một cỗ khí lưu lành lạnh chạy khắp thân thể hắn.
Lưu Phong bừng tỉnh, mở mắt ra, hắn không biết tự bao giờ song thủ của mình đang nắm chặt cặp vú căng tròn của Thánh Sứ. Hơn nữa hai tay Thánh sứ cũng tương tự đang kích thích tiểu đệ đệ của mình. Cái loại. cảm giác này thực sự. thực sự. là quá mỹ diệu.
Mẹ kiếp, thiếu chút nữa là bị lão nương này cưỡng hiếp. Lưu Phong xua đi tà niệm trong lòng, song thủ buông cái vật mềm mại dụ hoặc kia ra.
"Công tử. thiếp muốn."
Lần này Thánh sứ mang đến đây chính là xuân dược Thiên Hương Đậu Khấu do Thánh nữ ban cho. Chính là thiên hạ đệ nhất xuân dược. Phương pháp sử dụng có hơi bá đạo một chút, trước hết nữ nhân phải uống trước, phối hợp với một loại bí pháp thôi dẫn cho cơ thể phát ra mùi thơm hấp dẫn nam nhân. Bất kể là tu chân hay cao thủ bình thường đều không thề chống lại nhưng nó cũng có một nhược điểm đó là nữ nhân uống xuân dược này cũng xem như là trúng độc, phải giao hoan hợp thể mới có thể giải trừ.
Thánh sứ trước khi đến đây mê hoặc Lưu Phong cũng phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định hành động. Dù sao thì nàng cho đến nay vẫn là trinh nữ. Cuối cùng lo lắng cho đại sự của Thánh giáo. Hơn nữa Lưu Phong cũng có thể xem là nhất biểu nhân tài, nàng mới cắn răng tiếp nhận nhiệm vụ này.
Cho nên lúc này Thiên Hương Đậu Khấu trong cơ thể nàng bắt đầu có tác dụng, thân thể nóng bừng lên.
Song thủ Lưu Phong vuốt ve bộ ngực của nàng, Thánh sứ cảm thấy rất thoải mái, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, đột nhiên Lưu Phong dừng tay, Thánh sứ cả kinh thanh tỉnh, nhìn kỹ đã thấy hai mắt hắn hoàn toàn bình tĩnh nhìn nàng.
"Yêu nữ, tại sao ngươi lại quyến rũ ta, xem ta thu thập ngươi." Lưu Phong hồi phục tinh thần, đẩy nàng ra, lạnh lùng nói.
Thánh sứ kinh hãi, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: "Công tử hiểu lầm rồi. Ta lần này đến đây là có chuyện trọng yếu muốn thương lượng, nếu công tử không muốn biết thì ta xin cáo từ." Dựa theo lời nói của Thánh nữ thì Thiên Hương Đậu Khấu chính là kỳ dược, tuyệt sẽ không thất bại. Nhưng sự thật trước mắt cho thấy Lưu Phong đã hoàn toàn thanh tỉnh, hai mắt hữu thần, không có một chút tà niệm, trong khi bản thân nàng hỏa dục lại đang bốc lên.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Thánh sứ tỷ tỷ, ngươi quyến rũ ta, bây giờ lại có thể dễ dàng bỏ đi sao?"
Thánh sứ quay đầu lại, ánh mắt có chút khó hiểu, cười nói: "Công tử, công tử muốn ta làm thế nào? Lấy thân bù đắp được không?"
Lưu Phong cười nói: "Lấy thân báo đáp, không cần, lúc trước ta đã nói rồi, ta không thích lão bà. Ngươi nói tìm ta có chuyện, mau nói ra đó là việc gì?"
Thánh sứ cũng không để ý đến thái độ của Lưu Phong, nhẹ nhàng đi đến cười nói: "Ta đến đây muốn thương lượng về chuyện của Bạch Vũ."
Quả nhiên là vì Bạch Vũ. Lưu Phong cũng không hiểu vì sao Ma giáo lại coi trọng tiểu nha đầu Bạch Vũ như vậy.
-Mọi người đều là người thông mình, không cần vòng vo, cứ nói thẳng ra.
"Công tử chẳng lẽ không biết vì sao chúng ta nhất định muốn Bạch Vũ sao?" Thánh Sứ cố nén dục vọng trong lòng nhìn Lưu Phong hỏi.
"Nói thật đi, ta thực sự cũng cảm thấy khó hiểu, các ngươi đối phó với Bạch gia rõ ràng không phải là vì sản nghiệp của họ nhưng ngoài sản nghiệp của Bạch gia thì ta thật không nghĩ ra chuyện gì nữa." Lưu Phong trực tiếp nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
"Bởi vì trong tay Bạch Vũ có một đồ vật rất trọng yếu. Thánh giáo phải có được vật này. Bất quá ta tiết lộ cho công tử một chút. Đồ vật này đối với công tử cũng rất hữu dụng." Tình dục kích thích đã khiến cho Thánh Sứ nói ra những điều nàng không được nói.
Lưu Phong kinh hãi hỏi: "Vậy cuối cùng nó là vật gì vậy?"
Thánh Sứ bỏ áo ngoài xuống: "Ta có thể nói cho công tử nhưng trước hết ta có một thỉnh cầu, nếu công tử đáp ứng, ta sẽ nói."