Hi Du Hoa Tùng

Chương 182: Ngu hơn người ta có vui hay không?



"Ha ha!" Không biết là thái độ của tam đầu heo thật hay giả, Lưu Phong rõ ràng là mắng thủ hạ của hắn nhưng hắn lại ngửa mặt cười, thậm chí vẻ mặt còn có loại cảm giác như anh hùng có cái nhìn giống nhau vậy.
 
"Rốt cuộc Phượng viên thiếu gia cảnh giới thật là cao đây." Tam đầu heo giơ ngón cái ra, cười nói: "Ta cho tới bây giờ cũng không xem bọn chúng là người." Tam đầu heo nói rất tự nhiên nhưng hắn không ý thức được câu nói của hắn đã làm cho thủ hạ của hắn thương tâm. Mặc dù bọn họ là người hầu, cũng là cẩu nhưng cũng không nghĩ ra tự chủ nhân của mình lại trước mặt người khác nói điều này.
 
Lưu Phong lạnh nhạt, cười nói: "Chu Tam công tử, huynh đệ họ tốt xấu cũng là thuộc hạ của người. Ngươi như thế nào lại khi dễ họ như vậy? Thật không giống với ta. Ta luôn xem thuộc hạ là huynh đệ với ta."
 
Tam đầu heo rõ ràng là cũng có chút tức điên lên. Chuyện này Lưu Phong có tư cách gì mà nói chứ. Người nói thuộc hạ của ta là cẩu cũng là ngươi, bây giờ ngươi lại ngược lại trách móc ta không nên xem bọn chúng là cẩu. Mẹ nó thực là khi dễ ta mà. Tam đầu heo ngay từ đầu khi theo đuổi Vương Đông Đông đã một mực làm cho mình trở thành người văn minh nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra mình không thể làm người văn minh được. Hắn quay sang nói với Đông Đông: "Đông Đông, ta muốn mời nàng đi dùng cơm, không biết ý tứ của nàng như thế nào?"
 
Vương Đông Đông nhìn sang Lưu Phong, chính là vẫn muốn nam nhân ra mặt.
 
Lưu Phong quả nhiên không làm cho nàng thất vọng, cười nói: "Đông Đông, nếu Trư đồng học đã cố ý mời chúng ta đi ăn cơm. Chúng ta cũng nên đáp ứng."
 
Vương Đông Đông vừa nghe liền hiểu ý của hắn, đem thân thể áp sát vào người hắn, ngọt ngào cười, nói: "Lưu đại ca, Đông Đông hết thảy sẽ để huynh làm chủ."
 
Câu này nói ra mặc dù là bình thường nhưng trong lỗ tai của Tam đầu heo lại không bình thường chút nào. Nàng nói như vậy không phải tỏ ý nếu Lưu Phong muốn lên giường với nàng thì cũng nguyện ý sao?
 
Tam đầu heo vội vàng nói: "Lưu đại thiếu gia, hôm nay ta chỉ chuẩn bị cho một mình Vương Đông Đông. Hay là để hôm nào ta sẽ mời ngươi một mình. Có được chăng?"
 
Lưu Phong cười hì hì nói: "Ta cũng không có ý kiến gì. Bất quá ta lại nghĩ Vương Đông Đông không muốn rời xa ta. Chu Tam công tử, hôm nay đã không chuẩn bị đầy đủ thì xin để lần khác vậy."
 
"Đông Đông, nàng thật sự không muốn một mình cùng ta dùng cơm sao?" Tam đầu heo lộ ra một nụ cười mê người, trong cõi lòng thầm mong Đông Đông đáp ứng.
 
Giờ phút này có Lưu Phong làm chỗ dựa. Vương Đông Đông lớn mật khinh bỉ liếc mắt nhìn Chu Tam, lạnh lùng nói: "Chu Tam công tử, hộm nay ta và Lưu đại ca có chuyện trọng yếu. Ta nghĩ hôm nay không đi. Xin mời ngươi cứ ăn một mình đi vậy." Ác giả ác báo, lấy lại được mặt mũi của mình, Vương Đông Đông cố nén ác tâm trong lòng, trợn tròn mắt nhìn Tam đầu heo.
 
Tam đầu heo mặc kệ thái độ của nàng. Mẹ kiếp các ngươi có chuyện trọng yếu thì cứ đi. Ta sẽ chờ cho đến khi ta rước nàng về dinh thì biết.
 
Tam đầu heo trong lòng đang có ý nghĩ rất tà ác. Hắn tưởng rằng Vương Đông Đông sớm muộn gì cũng là nữ nhân của hắn. Hắn tưởng Lưu Phong và Vương Đông Đông quả thật là đang có chuyện quan trọng cần làm thật.
 
"Chờ một chút!"
 
Tam đầu heo hiểu được có một số việc người văn mình thật không nên làm. Sắc mặt biến đổi, khẽ đứng chắn trước mặt ba người Lưu Phong.
 
"Trư tam công tử, ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Lưu Phong hết sức hòa ái nhưng ngữ khí đã có chút phẫn nộ. Dù sao nam nhân trước mặt nữ nhân của mình không thể tỏ ra yếu đuối được.
 
Ta làm gì không quan trọng nhưng quan trọng là các ngươi đừng lén lút sau lưng ta yêu nhau là được. Công bình cạnh tranh nhưng các người lại sau lưng ta. ta như thế nào chịu được. Tam đầu heo nghĩ trong lòng như vậy nhưng cũng không dám nói ra.
 
"Lưu đại thiếu gia, chúng ta lúc trước đã nói với nhau sẽ cạnh tranh công bằng cho nên trước khi Vương Đông Đông xuất giá, bất cứ ai cũng không được phép xơi nhũ trư của nàng."
 
Tam đầu heo ăn nói quả thực là thô tục. Vương Đông Đông quả thực cảm thấy phẫn nộ, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ nhìn hắn nói ra câu nói mà nữ nhân kiếp trước rất hay nói: "Người thật là tầm thường quá."
 
Nghe câu nói đó cũng có chút quen tai, Lưu Phong cũng chợt hiểu ra thì ra câu nói này là khi nữ nhân bực bội thường hay nói ra.
 
"Chu Tam công tử, tất cả mọi người đều là người văn minh. Tại sao trước mặt giai nhân lại ăn nói thô tục như vậy? Ngươi yên tâm, ta là người thành thật. Chuyện ngươi lo lắng sẽ tuyệt không phát sinh."
 
Lưu Phong nói xong thì từ Vương Đông Đông cho đến Tam đầu heo, hai người ai cũng cảm thấy cao hứng.
 
Vương Đông Đông nghe hai từ giai nhân, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Bây giờ có ai nói Lưu Phong không thích nàng, nàng chắc chắn sẽ không tin. Tài tử với giai nhân, sao mà tránh được chứ.
 
Tam đầu heo thì lại chú ý đến câu người văn minh. Lưu Phong là người văn minh, Tam đầu heo cũng rất rõ rang Lưu Phong nói hắn cũng là người văn minh. Hắn sao không hưng phấn cho được.
 
Tâm tình của Tam đầu heo lúc này thật tốt, cũng giống như lần đầu tiên Yến vương khích lệ hắn vậy.
 
"Lưu huynh, ngươi thật là tốt, thật quá tốt." Tam đầu heo cao hứng nói.
 
Ngay khi Lưu Phong vừa định lên tiếng thì Tam đầu heo biến đổi sắc mặt: "Lưu huynh. Tất cả mọi người trên đường hôm nay đều thấy ta mang theo nhiều người nhưng bây giờ lại để cho ba người rời đi như vậy, e là có chút không hợp lý lắm."
 
Vương Đông Đông sắc mặt biến đổi, cả giận nói: "Chu Tam công tử, người muốn làm gì? Có phải là ỷ người đông hay không?" Vương Đông Đông như thế nào lại sợ cơ chứ. Đại tiểu thư cũng có bản lãnh của Bạch Mi đạo nhân. Mấy tên côn đồ này căn bản chẳng là gì cả.
 
Lưu Phong cầm tay nàng bóp nhẹ, ý bảo nàng nên bình tĩnh. Cho dù có chuyện gì thì vẫn còn có hắn ra mặt.
 
"Chu Tam công tử, đây e rằng không phải là tác phong của người văn minh đâu."
Tam đầu heo xấu hổ, cười cười nói: "Lưu huynh chê cười, ta thật ta không có ý gì nhưng mấy vị huynh đệ đây lại cảm thấy có chút không hợp lý."
 
Ta khinh, cái đồ đầu heo. Ngươi mới lúc nãy vẫn còn nói họ không phải là người mà. Lưu Phong ánh mắt khinh thường liếc mắt nhìn đám thủ hạ của Tam đầu heo, hỏi: "Cái vị có ai không đồng ý cho bổn Tuần Sát sử rời khỏi nơi này?"
 
Mấy tên có chút cơ trí liền hiểu rằng Thiếu gia Phượng viên, lão bản của Thiên Thượng Nhân Gian còn có một thân phận khác Cẩm Y Vệ tuần sát sử. Thân phận như vậy ai còn dám có ý kiến, ý cò nữa chứ.
 
"Nếu ai có ý kiến gì thì lên tiếng đi." Lưu Phong nói chuyện cứ như đang đối đãi với huynh đệ của mình vậy.
 
Mọi người đều lắc đầu phủ nhận. Không ai dám lên tiếng cả.
 
"Chu Tam công tử, người nhìn xem các huynh đệ này tốt chất cũng không tệ lắm. Ngươi lo lắng quả thật là dư thừa."
 
Chu Tam xấu hổ, cười: "Đúng vậy, ta cũng cho là vậy." Miệng tuy là nói như vậy nhưng Tam đầu heo trong lòng lại tức giận phi thường.
 
Tam đầu heo tức giận quả thực là nghiêm trọng. Hắn chuẩn bị lát nữa trở về sẽ hảo hảo thu thập đám cẩu nô tài này.
 
"Chu Tam công tử, chúng ta bây giờ đã có thể đi được hay chưa?" Lưu Phong nói chuyện rất có tình có lý khiến cho tam đầu heo cũng có chút hâm mộ hắn.
 
"Chờ một chút, chưa thể đi được." Tam đầu heo cẩn thận suy nghĩ nhìn thấy sắc mặt Vương Đông Đông hôm nay tươi như hoa, vội vã bỏ đi, nếu mình buông tha bọn họ, phỏng chừng sẽ hối hận cả đời.
 
Mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc là muốn gì? Lần này Đông Đông đã thực sự phẫn nộ, nếu không có Lưu Phong ngăn cản, nàng đã sớm rút kiếm chém giết, cái gì mà tố chất, cái gì mà ôn nhu chứ.
 
Lưu Phong nghiêm mặt, chậm rãi nói: "Chu Tam công tử, tất cả đều là nam nhân, ta biết trong lòng ngươi rất lo lắng nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Ta và Đông Đông quan hệ của hai chúng ta thực ra không như ngươi tưởng tượng. Những gì ngươi nhìn thấy vị tất đã là sự thật."
 
Lưu Phong nói xong cũng không làm cho tam đầu heo giảm bớt lo lắng, bởi vì Lưu Phong nói quá mức triết lý, hắn không thể giải thích được, thậm chí muốn hỏi thẳng Lưu Phong. Chẳng lẽ ta nhìn thấy các ngươi âu yếm không phải là thật sao?
 
Lo lắng khiến cho Vương Đông Đông càng mất hảo cảm đối với mình, Tam đầu heo cuối cùng cũng nhịn không hỏi nữa.
 
"Như thế nào? Ngươi có hiểu được lời ta nói không?" Lưu Phong vẻ mặt nhìn Tam đầu heo giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Không nghĩ tới Tam đầu heo quả thật là đầu heo, ngu hết chỗ nói.
 
Vương Đông Đông không để lỡ mất thời cơ, nhìn Tam đầu heo với ánh mắt khinh bỉ.
 
Trình Phi từ xa xa thở dài một tiếng, có chút thương cảm đối với chủ nhân của mình: "Một người không có văn hóa, thật sự là đáng thương."
 
Chu Tam cũng có chút xấu hổ: "Lưu huynh, huynh đệ chúng ta bởi vì chỉ chuyên tâm nghiên cứu võ học, thư sách thực sự không biết nhiều. Cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói thâm sâu như vậy, thực sự không hiểu được ý của ngươi."
 
Lời này vừa nói ra, Vương Đông Đông không nhịn được cười. Nàng cũng gặp qua nhiều người dối trá vô sỉ nhưng vô sỉ như Tam đầu heo thì vẫn chưa gặp qua. Không biết chữ mà đòi tham ngộ võ học cao thâm. Lời này e rằng quỷ cũng không tin nổi.
 
Tam đầu heo thấy Vương Đông Đông cười, trong lòng lại có chút tự hào. Ta không có văn hóa nhưng ta có thể làm cho nàng mỉm cười.
 
Lưu Phong lắc đầu, thầm nghĩ người ta hay nói rồng sanh chín con, quả nhiên là có đạo lý. Hai vị ca ca của Tam đầu heo cũng may là thông minh hơn hắn, nếu như ai cũng giống hắn thì đối với Yến vương quả thật là bi sự.
 
"Nói đơn giản một chút thì ý của ta muốn nói những điều ngươi nghe, mắt thấy chưa chắc đã là sự thật. Cái đồ vật ngươi muốn hỏi gì nữa?"
 
Tam đầu heo có chút buồn bã, dụng tâm như thế nào mà mình luôn ở thế hạ phong. Bất quá hắn cũng có chút vui mừng, theo lới Lưu Phong nói thì hắn và Vương Đông Đông giường như không phải là cùng một dạng, yêu nhau.
 
"Lưu huynh cao kiến, bổn công tử cũng không phải là ngu ngốc, bây giờ đã hiểu." Thanh âm của Tam đầu heo có chút vui mừng. Nghĩ thầm còn tưởng ngươi ghê gớm, té ra ta với ngươi cũng cùng một cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.