Huyền Thiên Ngọc Nữ kiếm pháp thất truyền đã hơn mười năm, nay lại tái xuất giang hồ. Trương Thiên Sư biết, nguy cơ lâm vào một cuộc khủng hoảng mới của Hoa Hạ đế quốc lại sắp bộc phát. Mấy ngày nay Trương Mỹ Nhân có chút buồn bực. Cái đinh trong mắt mình là Lưu Phong, tự nhiên cưỡi gió, đạp nước thăng tiến, đầu tiên là thân phận Đại lão bản Thiên thượng nhân gian bại lộ, tiếp theo lại thành Tuần Sát Sử của Cẩm Y Vệ, thật sự là vượt quá dự liệu của nàng. Huống chi, bên người hắn còn có cả thần điểu Phi nhi.
Đương nhiên, Lưu Phong cũng không phải không tốt, ít nhất hắn làm ra cái Đại an phân kia cũng rất tốt.
Mặc tân thức nội y do Lưu Phong chế tạo, Trương Mỹ Nhân cảm giác được vóc người của mình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, cảm giác lại rất thư thái. Nhất là bộ ngực khi đã mặc nội y so với trước kia để trần, không biết to hơn bao nhiêu lần.
Cuộc sống trước đây, Trương Mỹ Nhân thậm chí còn mờ mịt về nhóm tân thức quần áo lót, kết quả là nhận được trận cười từ ba vị tỷ tỷ. Bất quá Trương Mỹ Nhân chờ mong nhất chính là hy vọng có thể xem bộ dáng của ba vị tỷ tỷ khi mặc tân thức nội y.
"Chủ nhân, hôm nay Thiên Y Vô Phùng lại có quần áo loại mới xuất phẩm, ta mang đến vài món, ngươi thử nhìn xem sao?" Ngay lúc Trương Mỹ Nhân có dâm ý về ba vị tỷ tỷ, thì Tố Nương đi đến. "Quần áo gì vậy? Tố Nương ngươi mặc cho ta xem?"
Tố Nương mặt có chút đỏ, rất muốn nói cho Trương Mỹ Nhân, quần áo như vậy không thích hợp công khai thay ra ngay tại chỗ này, nhưng lời vừa ra đến miệng lại không dám nói. Chủ nhân đã ra lệnh, nàng luôn luôn đều là phục tùng vô điều kiện. Cũng may chung quanh cũng không có người, Tố Nương bỏ đi vài cái áo ngoài, mặc vào sản phẩm mới của Thiên Y Vô Phùng mới sản xuất ra là áo ống và quần short cho Trương Mỹ Nhân xem.
"Đúng là sự sáng tạo của Tiểu sắc lang luôn không sai, phong cách rất bạo dạn, bất quá quả thật rất gợi cảm, rất vừa vóc người." Trương Mỹ Nhân phân phó nói: "Tố Nương, mua năm mươi bộ, phân phát cho cả Phượng Vệ." Tố Nương hơi kinh hãi: "Chủ nhân, chẳng lẽ người để cho Phượng Vệ công khai mặc loại quần áo này?" "Đương nhiên không phải." Trương Mỹ Nhân vừa cười vừa nói: "Ta muốn các ngươi mặc cho ta xem." "Được rồi, gọi Phong nhi tới, ta có việc nói với hắn."
"Đồ đàn bà biến thái!" tự trong lòng nói một câu, Tố Nương xoay người đi ra.
Lưu Phong tiến vào là lúc Trương Mỹ Nhân đang tràn ngập dâm ý với ba vị tỷ tỷ của mình. Trong khoảng thời gian này, Lưu Phong tại Phượng Viên phát ra những âm thanh, chẳng những quấy rầy sự nghỉ ngơi của Bạch Vũ, mà ngay cả Trương Mỹ Nhân cũng đã bị kích thích không ít. Có mấy buổi tối, nàng thậm chí đặc biệt đi vào Di Hồng viện nghe lén. Âm thanh kiều mị của đàn bà làm cho nàng kích tình như lửa. Chỉ tiếc, hạ thể kia của nàng đang trống rỗng nhưng lại không người lấp đầy.
"Tứ sư tôn, ngươi gọi Phong nhi?" Gọi Trương Mỹ Nhân xong, Lưu Phong cố ý đưa Phi nhi đậu lên vai.
"Phong nhi, hôm nay tìm ngươi đến đây, ta có hai tin tức muốn nói cho ngươi. Một tin tức xấu, một tin tức tốt, không biết ngươi muốn nghe cái nào trước?" Trương Mỹ Nhân nhìn thoáng qua thần điểu lợi hại đang đứng trên đầu vai hắn, vẻ mặt tươi cười nói. Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Dù sao cũng đều phải nghe, sư tôn tùy ý nói đi."
Trương Mỹ Nhân cười nhẹ, làn môi anh đào hé mở nói: "Báo tốt không báo xấu, ta trước hết nói tin tức tốt đi. Trong cung truyền đến tin tức, bệ hạ đã chính thức gật đầu đối với hôn sự của ngươi và Tố Tố, phỏng chừng thánh chỉ sẽ xuống tới rất nhanh."
Quả nhiên là tin tức tốt, Lưu Phong mỉm cười, nói: "Đa tạ sư tôn thông báo."
Trương Mỹ Nhân gật đầu một cái, tiếp theo nói: "Phong nhi, tiếp theo là tin tức xấu, ngươi cần phải nghe cẩn thận. Trong cung đồng thời truyền ra tin tức, Thái tử phi muốn gây chuyện bất lợi đối với ngươi. Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút." Thái Tử Phi, đồ quả phụ, thực sự như quỷ sứ ở A Tỳ, ta cùng ngươi trước nay vô oán, hôm nay vô cừu, sao ngươi luôn luôn bức người. Nguyên ủy bởi vì Chu Phong mà Lưu Phong đối với Thái Tử Phi luôn luôn không có hảo cảm. Đều nói lòng cha mẹ như trời đất, không có cha mẹ nào không thương con của mình. Nhưng trên đời lại có đàn bà ác độc như vậy, hết lần này tới lần khác mưu hại con đẻ, lại nhận con người khác làm bảo bối.
Tối độc phụ nhân tâm, những lời này dành cho Thái Tử Phi là thích hợp nhất. "Tứ sư tôn, Thái Tử Phi vì sao phải nhằm vào đồ nhi? Nếu đồ nhi nhớ không lầm thì Phượng Viên và Hoàng Thái Tôn đều là chiến hữu chung chiến hào, nàng ta làm như vậy, rốt cuộc là cái ý tứ gì?" Giả vờ làm kẻ hồ đồ thì sau đó sẽ biết được ai mới là kẻ hồ đồ. Lưu Phong nhân cơ hội này thử xem tâm tư của Trương Mỹ Nhân như thế nào.
Trương Mỹ Nhân rất muốn nói cho Lưu Phong biết Thái Tử Phi nhằm vào ngươi, không liên quan gì đến Phượng Viên ta. Nhưng bây giờ còn chưa đến lúc biểu lộ ra ngoài mặt. Ít nhất thì ba vị tỷ tỷ đối với tiểu sắc lang này cũng rất quan tâm đến hắn.
"Phong nhi, chuyện này ta đã tìm hiểu Thái Tử Phi, nghe nói là việc riêng của các ngươi. Cho nên ta cũng không nên nhúng tay vào, ngươi tự mình cẩn thận là được. Ta nghĩ có thần điểu bên cạnh, Thái tử phi muốn làm chuyện bất lợi đối với ngươi cũng không phải là dễ." "Sư tôn nói đúng." Lưu phong cố ý đắc ý cười cười: "Phong nhi bây giờ cũng là quan tam phẩm, Thái Tử Phi đó cũng không dễ dàng có thể làm hại Phong nhi được?" "Cẩn tắc vô áy náy, tự ngươi phải cẩn thận một chút." Trương Mỹ Nhân đột nhiên hỏi tiếp: : "Phong nhi, ngươi xem lúc kết hôn, có nên thông tri cho mọi người cùng tới đây tham gia hay không." Trương Mỹ Nhân chính là muốn để cho ba vị tỷ tỷ, nhất là Tam tỷ nhìn thấy Lưu Phong kết hôn, kết liễu tư tâm vọng tưởng trong đầu tam tỷ.
Lưu Phong há có thể không biết ý nghĩ của Trương Mỹ Nhân, bất quá hắn cười cười: "Hay là sư tôn cứ làm chủ."
"Đã như vậy, đến lúc đó ta sẽ đưa tin cho Đại tỷ, xem nàng an bài như thế nào." "Sư tôn đã hao tâm rồi."
"Sao lại nói vậy, nói thế nào, ngươi cũng là đệ tử duy nhất của Phiêu Hương cốc chúng ta."
hai người tung hứng một trận, tươi cười kết thúc nói chuyện. Trong khi ra khỏi cửa, Lưu Phong ác độc nghĩ, sớm muộn muốn đem ả đàn bà biến thái này chọc ngoáy một phen mới được.
Trương Mỹ Nhân mang đến hai tin tức, Lưu Phong tự loại bỏ tin xấu, lưu tin tốt ở trong lòng, hắn tự nhủ Ân Tố Tố bên kia hẳn là cũng thu được tin tức này. Vì thế, hắn quyết định đi tới Tổng đốc phủ, cùng Ân Tố Tố ăn mừng cái tin tức tốt này. Ngay khi Lưu Phong trên đường đi đến Tổng đốc phủ thì tại kinh đô hoàng thành bá quan văn võ đều bị triệu tập một cách bất thường. Căn cứ theo tình báo của Cẩm Y Vệ đưa tới thì trọng trấn phía bắc Hoa Hạ đế quốc là Sơn Mộc quận phát sinh bạo động có vũ trang. Trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, bảy tỉnh phương bắc đã bị vây hãm, lực lượng vũ trang của Sơn Mộc quận phát triển rất nhanh chóng.
Theo tình báo, thì thủ lĩnh quả phiến quân tại Sơn Mộc quận đã triệu tập mấy ngàn thợ rèn, ở trong núi ngày đêm chế tạo binh khí, chiến giáp, trước mắt đã hình thành năm vạn người có trang bị vũ trang. Càng làm cho Hoa Hạ đại đế bất an chính là, phiến quân của Sơn Mộc quận cũng không biết thông qua lực lượng nào từ hải ngoại mà có thể sở hữu mười cỗ Hồng Y đại pháo, uy lực thật to lớn, đủ để có thể tấn công bất cứ thành trì nào.
Chuyện Sơn Mộc quận có quân phiến loạn truyền tới kinh đô, đã gây chấn động dân tình, Hoa Hạ đại đế nổi trận lôi đình. Vốn quốc gia đã ở vào thế nội ưu ngoại hoạn, người còn đang lo trù bị quân phí để viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang như thế nào, lại không nghĩ rằng Sơn Mộc trấn lại xảy ra loạn lạc.
Theo tin tức nắm được, Trương Thụ quan trấn thủ Sơn Mộc quận đã bị giết chết, lòng quân bởi vì quần long vô thủ, kẻ bị giết, người thì hàng, đã hoàn toàn mất đi sự kháng cự.
Sơn Mộc quận mặc dù phạm vi không lớn, nhưng nó là chỗ giao thông nam bắc, cửa ngõ với trọng trấn phương bắc, nơi đây lại có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Phương bắc của Hoa Hạ đế quốc từ trước đến nay luôn luôn tương đối yên ổn, rất ít loạn lạc. Lần này Sơn Mộc quận khởi binh, không khác ngọn lửa lan nhanh trên vết dầu loang.
Điều làm Hoa Hạ đại đế tức giận nhất chính là cho tới bây giờ, vẫn không ai biết Sơn Mộc quận vì sao xuất hiện phản loạn, thủ lĩnh phiến quân là người phương nào.
Ngồi trên cao, Hoa Hạ đại đế chửi mắng quần thần vô năng, chuyện đã phát triển tới tình cảnh như vậy, mới biết được tin tức. Cẩm Y Vệ, quân bộ, người phụ trách nội các đều đã bị triệu hồi. Nhưng là ba bộ phận này cũng không ai biết rõ nội tình bên trong của phiến quân. "Các ngươi câm hết rồi sao, ngày thường không phải đều nói rất nhiều sao? Như thế nào khi gặp phải chuyện tất cả đều câm hết vậy?" Hoa Hạ đại đế đảo mắt một vòng, tức giận hỏi.
Phùng Nguyệt vốn muốn nói, nhưng lại do dự một chút, cuối cùng cũng không có can đảm tiến lên thưa chuyện.
Cả đại điện an tĩnh, im lặng một cách thần kỳ, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều hy vọng ai đó có thể xuất đầu.
Rốt cục, giữa quần thần đi ra một vị lão thần, khuôn mặt tràn đầy căng thẳng, nhỏ nhắn, run run nói: "Khải bẩm bệ hạ, lão thần có một lời."
"Nói!" Hoa Hạ đại đế thấy người nói chuyện chính là nội các thủ phụ Trương Tử Ngưu, hừ một tiếng, ý bảo hắn nói chuyện. Trương Tử Ngưu trầm giọng nói: "Bệ hạ, thần nghĩ rằng Sơn Mộc quận chỉ bất quá là một đám thảo khấu ô hợp, do một vài tên nhãi ranh, trộm vặt, không biết trời cao đất rộng là gì gây ra mà thôi. Chỉ cần đại quân đế quốc ta vừa đến, tất nhiên sẽ vỡ mật mà tan rã. Thần đề nghị việc này có thể giao cho Quân Bộ và Cẩm Y Vệ xử lý, thật sự cần để bệ hạ lo lắng như vậy." Trương Tử Ngưu một phen dãi bày xong Hoa Hạ đại đế hỏa khí tiêu tan, khuôn mặt tươi cười trở lại. Hoa Hạ đại đế nhất thời cao hứng, quần thần cũng đều âm thầm thở phào một hơi, nghĩ thầm cuối cùng có thể bình an vô sự, nếu không y theo lệ trước kia, lão hoàng đế này tức giận, nhất định phải có người gánh họa.
Vốn tưởng rằng chuyện như vậy đã xong, nhưng lão hoàng đế lại không thuận theo, không buông tha, giương giọng hỏi: "Ái khanh nói có lý, nhưng là việc này cũng là việc không nhỏ, trẫm muốn hỏi khanh thêm. Ý khanh nói như vậy thì ta nên phái người nào đi dẹp loạn? Cần điều bao nhiêu binh mã? Ước tính bao nhiêu quân phí mới đủ?" Hoa Hạ đại đế thầm nghĩ muốn trước khi chết, dẹp yên được Cao Lệ và Phù Tang. Vào lúc này, lão tuyệt đối sẽ không để cho chuyện gì cắt đứt kế hoạch của lão.
Trương Tử Ngưu vốn nghĩ trước tiên hạ hỏa khí của bệ hạ, từ từ sẽ nghĩ kế, ai biết lão hoàng đế hôm nay không giống như bình thường, truy vấn tới cùng.
"Trương các lão, chẳng lẽ trong người ngươi không khỏe?" Hoa Hạ đại đế thấy Trương Tử Ngưu chậm chạp không chịu nói tiếp, sắc mặt lập tức sa sầm lại.