Hi Du Hoa Tùng

Chương 226: Anh hùng cứu Mỹ nhân



Lưu Phong khinh thường cười cười"Ngươi thật sự là ngây thơ khờ khạo? Ngươi biết người đàn bà kia muốn cái gì không? Ngươi cho rằng việc sinh tử của ngươi đối với ta rất trọng yếu sao? Nếu ta muốn thì lúc nào cũng có thể hoàn toàn giết ngươi"
 
Lữ hổ thân thể khẽ run lên, cặp mi tăng lên vài phần sát khí"Ta biết tu vi của ngươi vượt ta rất xa, nhưng ta nhắc ngươi, nếu ta nỗ lực liều mạng cùng ngươi giao thủ, ngươi chắc chắn cũng sẽ phải chết"
 
"Thiên Ma Giải Thể đại pháp có phải không?" Lưu Phong khóe miệng vung lên một đạo kinh miệt, cười nói: "Nếu ngươi nghĩ nắm chắc khả năng giết ta, sao không thử xem?"
 
"Ngươi không quan tâm đến đề nghị của ta sao?" Lữ Hổ tựa hồ có chút không cam lòng.
 
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "hãy bớt nói lời sàm ngôn đi, có bao nhiêu bản lãnh hãy giở ra đi"
 
"Không cần lo lắng, ta người và đàn bà kia nhất định không thể hợp tác." Sự kiên nhẫn của Lưu Phong tựa hồ cũng đã đến cực hạn, lạnh giọng nói: "Mới đầu, ta còn nghĩ ngươi là hán tử, cho nên ta mới không giết ngươi, nhưng ngươi hôm nay xem ra bất quá là một người không có đầu óc, chỉ là một người đáng thương mà. Động thủ đi, ta sẽ kết thúc sinh mạng đáng thương của ngươi"
 
"Đã như vậy, là tự ngươi đi tìm chết" ánh mắt Lữ Hổ trầm xuống, hắn tốc độ cực kỳ thong tha, huyy động thanh kiếm, nhất nhất xuất hiện một đạo hàn mang không ngừng kéo dài, sát khi vô hình như thủy triều tràn ngập tứ phía. Ngay cả tóc cũng Lưu Phong cũng bị khí thế của Lữ Hổ mà dựng đứng cả lên.
 
Lưu Phong đứng yên như nước, thần sắc lạnh lẽo, thấy khí thế và sát khí của Lữ Hổ tiến đến gần, thần sắc vẫn thong dong, không hề lo lắng.
 
"Giết. !" Lưu Phong chém ra trong hư không một đạo kiếm quang kinh người.
 
Trong phút chốc, phong vân biến sắc, Lưu Phong chỉ cảm thấy một cỗ sát khí lẫm liệt kéo đến, thần sắc hắn hơi biến đổi, trầm giọng nói: "Không sai, quả nhiên có khả năng đem tức giận trong lòng biến thành sát khí, xem ra tu vi kiếm đạo của ngươi quả thật đã tiến bộ. Chỉ là ta không biết ngươi rõ ràng không phải tu chân, vì sao có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy được?"
 
"Đây là bí mật duy nhất trong đời của ta, cho dù Điện hạ hỏi ta cũng sẽ không nói. Ngươi đừng nằm mơ nữa" Lữ Hổ thần sắc biến đổi, sắc mặt lạnh lẽo, quanh thân phát ra vô hạn sát khí.
 
Lưu Phong trầm mặc, chỉ trong chốc lát trầm thanh nói: "Xem ra ta không thể buông tha cho ngươi rồi"
 
Lữ Hổ khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, trầm giọng nói: "Không sai, ngươi không nên buông tha cho ta, chịu chết đi!" Nói xong, thanh kiếm trong tay Lữ Hổ đã phát ra hàn quang làm cho ngươi ta khó phân biệt đâu là kiếm nữa.
 
Lưu Phong ai mắt khẽ nhắm, âm thầm vận chuyển Thái Âm thất tinh huyền, tích tụ lực lượng.
 
Bỗng dưng, một tiếng huýt sáo dài kinh thiên, Lữ Hỗ đột nhiên mạnh bạo tiến đến như tia chớp, trường kiếm trong hư không hoa xuất một đạo kiếm quang hoàn mỹ tiến đến Lưu Phong.
 
Khẽ hừ một tiếng, Lưu Phong quanh thân lập tức xuất hiện mấy đạo quang mang màu trắng, dĩ nhiên góc độ không giống nhau, hướng ra tứ phương nghênh tiếp.
 
"Keng. keng. !" tiếng kim thiết va chạm vang lên, ngay chỗ kiếm thế hai người va chạm, kình khí tỏa ra tứ hướng, ngay cả những tảng đá xung quanh cũng đều nát vụn bắn ra ngoài.
 
Lữ Hổ hôm nay đã dự định sẽ chết, ra tay rất tàn nhẫn, không giống ngày trước. Ngay lúc đó từng đạo kiếm thế tràn đầy sát khí, bao trùm Lưu Phong như tia chớp.
 
Lưu Phong lâm nguy bất loạn, thất tinh bộ đã phát huy tác dụng làm hoa mắt đối thủ, mỗi lần đều có thể thong dong né tránh những đạo sát khí vô cùng sắt bén của đối phương.
 
Một tiếng rít dài, Lữ Hổ lại bổng nhiên phóng lên cao, trường kiếm như tiến nhập vào trời xanh, lập tức bắn xuống làm cho người ta sợ hãi.
 
Trường kiếm Lưu Phong cũng chỉ vào Lữ Hổ, thân mình khẽ bay vào những khoảng trống, Hạo Thiên Kiếm trong tay ngân dài, cuồn cuộn phát xuất ra những đạo quang mang màu trắng trông rất đẹp mắt, phảng phất như muốn nuốt lấy những đạo sát khí của Lữ Hổ.
 
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy chiêu trên không trung.
 
"Oanh. long. !" sau một tiếng nổ, thân hình Lữ Hổ đáp mạnh xuống mặt đất, tảng đá không thể nào chịu nổi sức ép mãnh liệt, vỡ vụn ra, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
 
Thân hình Lưu Phong thì bay lên, giống như lưu tinh rơi xuống, vững vàng đứng trước người Lữ Hổ, vẻ mặt lạnh lùng.
 
Vốn Lưu Phong hoàn toàn không nghĩ đến giết chết Lữ Hổ, nhưng hôm nay mới phát hiện tình yêu của nam nhân này đối với đàn bàn kia đã quá cuồng nhiệt, tiến đến một trạng thái bệnh hoạn rồi.
 
Lữ Hổ lau đi vết máu ở khóe miệng, dãy dụa đứng lên, trong lòng ngũ vị trào dâng, hắn biết hôm nay chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn cũng vui lòng tìm chết, nhưng không cam lòng khi không thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà đó một lần nữa.
 
Sự phẩn nộ mãnh liệt nhanh chóng biên thành vô hạn sát khí, Lữ Hổ đem tiềm lực trong cơ thể tăng lên đến mức tối đa, quán nhập vào thân kiếm, trường kiếm nhất thời phát ra những âm thanh kinh hồn, khí thế như thiên lôi hướng đến Lưu Phong.
 
Lưu Phong có chút giật mình, không nghĩ tới Lữ Hổ bị thương như vậy còn có thể tái chiến. Nhìn thấy kiếm thế như vậy, Lưu Phong cũng không dám chậm trễ, Hạo Thiên Kiếm nhanh chóng tung ra. Hai tuyệt đỉnh kiếm khách liều mạng với nhau, ngay lập tức phát ra những tiếng nổ kinh thiên, như sấm như sét cuồn cuộn tung ra.
 
Thân thể bị trôi ra ngoài, nhưng mà hắn đã đặt một chân vào tử địa, sắc mặt xám xịt như tro tàn, con mắt mờ mịt, nhưng lại tỏa ra một khí tức cuồng nhiệt.
 
Lưu Phong không nói một lời, đến gần Lữ Hổ vài bước, cặp mắt lạnh lẽo, Hạo Thiên Kiếm trong tay càng ác liệt hơn. Ngay khi khoảng cách với Lữ Hổ còn vài bước, Hạo Thiên Kiếm trong tay hắn đột nhiên vung lên, mũi kiếm muốn đâm thấu Lữ Hổ. Sát khí giờ khắc này đã thăng đến cực hạn, Lưu Phong quyết định không hề nương tay, Lữ Hổ như người điên, Lưu Phong không muốn cùng người điên lãng phí thời gian
 
Lữ Hổ cảm thấy tính mạng của bản thân đang dần dần mất đi. Hắn nhanh chóng, âm thầm tự nhủ tuyệt không thể buông tha. Chỉ cần cho hắn một chút thời gian, mười lăm năm trước hắn đã hoàn toàn kích hoạt ma kiếm, lúc đó thân thể đều muốn ma kiếm cắn nuốt, bản thân trở thành ma kiếm giết chóc vô hạn. Khi đó cũng là tử kỳ của Lưu Phong.
 
Lưu Phong dần dần tựa hồ cũng nhận thấy một chút khác thường, hắn cảm giác thân thể của Lữ Hổ không ngừng biến hóa, một cảm giác bất hảo xuất hiện trong lòng.
 
"Đi tìm chết đi. !" Lưu Phong đột nhiên trầm giọng quát, đâm mũi kiếm thẳng vào Lữ Hổ. Kiếm thế lôi đình, như bài sơn đảo hải hướng thẳng Lữ Hổ mà đâm đến.
 
Lữ Hổ không hề có phản kháng gì. Giờ phút này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm nhanh chóng phá không, hướng ngay mi tâm của mình mà đâm tới. Ánh mắt hắn như thiểm điện, trong nháy mắt đã trải qua vô số lần biến hóa phức tạp, cuối cùng cũng đã quy tụ về vô tận sát khí.
 
Kiếm của Lưu Phong vẫn như trước, tức tốc đâm tới, khí thế kinh người bao phủ toàn thân Lữ Hổ
 
Ngay lúc này, Lưu Phong đột nhiên cảm thấy một cảm giác bất hảo, vốn hơi thở đang suy yếu của Lữ Hổ đột nhiên bộc phát một cỗ cường đại sát khí.
 
"bất hảo. !"
 
Lưu Phong ý thức được nguy hiểm, hắn khẽ hô một tiếng, vội vàng nhanh chóng thoái lui về phía sau.
 
Đột nhiên hắn cảm giác được hổ khẩu rúng động, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến thành màu đỏ như máu.
 
Hắc ám vô cùng. chiêu thức này thật hắc ám vô cùng.
 
Không biết bao lâu, ý thức Lưu Phong dần dần thanh tỉnh lại, cả ngươi đau đớn, hắn miễn cưởng mở mắt ra mới phát hiện chung quanh ánh sáng mờ mịt, ngưng thần hồi lâu mới phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng xa lạ, ngọn đèn trên bàn nói cho hắn biết bay giờ là buổi tối.
 
Trong không trung tản ra một mùi thơm nhè nhẹ.
 
Mùi thơm nhè nhẹ này tạo cho Lưu Phong cảm giác rất quen thuộc. Nhưng nhất thời Lưu Phong vẫn không nghĩ ra chủ nhân của mùi thơm này. Tinh thần của hắn hiện tại rất yếu, chỉ cần vừa động tâm suy nghĩ một chút, đầu óc đã nhức như búa bổ.
 
Rất nhanh chóng, Lưu Phong cũng vừa phát hiện thêm một vấn đề nghiêm trọng, hắn phát hiện nguyên khí trong cơ thể rất loạn, cả người không có một chút khí lực, ngay cả Thái Âm Thất Tinh huyền cũng không thể thúc giục.
 
Yết hầu hắn có chút khô rát, cảm giác muốn uống nước, nhưng không thể nào thốt ra thành lời được, chỉ có thể phát ra những tiếng i. ôi. rên rỉ.
 
Đột nhiên, một thanh âm tinh tường vang đến"Đệ đệ, ngươi đã tỉnh rồi, thật sự tốt quá" Thanh âm nhu mì, tràn ngập vẻ sợ hãi, lập tức một thân ảnh quen thuộc đẩy cửa vào, nhanh chóng đi đến.
 
Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy kinh hãi và lo lắng, không phải là Đình Nhi thì còn là ai nữa? Nàng dừng ở bên người Lưu Phong, con mắt xinh đẹp ngấn lệ, thanh âm nghẹn ngào nói: "đệ đệ, ngươi hôn mê đã hai ngày hai đêm, hôm nay rốt cuộc đã tỉnh, làm cho tỷ tỷ lo lắng gần chết"
 
Lưu Phong có chút xúc động, rất cảm động, hắn muốn ôm Đình Nhi vào trong lòng ngực, muốn khẽ vuốt ve mái tóc nàng một chút, nhưng ngay cả khí lực để động đậy đầu ngón tay cũng không thể làm được.
 
"Nước." Rốt cuộc Lưu Phong miễn cưỡng phát ra được một chút âm thanh yếu nhược.
 
Đình Nhi nghe vậy, vội vàng lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình ngọc mang đầy mùi thơm trinh nữ, mở nắp, cẩn thận đưa đến bên miệng hắn, chậm rãi đổ vào.
 
Đình Nhi cho Lưu Phong uống cũng không phải nước bình thường, mà là Sinh Mạng Cam Lộ của Huyền Tâm chánh tông, nghe nói Sinh Mạng Cam Lộ này đối với người thường có công hiệu cải tử hồi sinh, đối với người tu chân cũng có đại ích lợi, có thể trong thời gian ngắn trợ giúp tăng cường tu vi. Sinh Mạng Cam Lộ có nguồn gốc từ trên đỉnh núi băng liên ngàn năm của Huyền Tâm Chánh Tông, hằng năm chỉ có thể có được hai, ba bình. Nếu không phải Đình Nhi tuổi trẻ tài cao, là anh tài kiệt xuất nhất trong đám đệ tử, cũng không thể có được một bình Sinh Mạng Cam Lộ trên người. Đình Nhi trong nữa năm qua cũng chưa từng dám dùng qua một giọt. Nhưng hôm nay lại xem nó như nước lã cho Lưu Phong uống, có thể thấy được thâm tình của nàng đối với Lưu Phong sâu thẳm cỡ nào.
 
Sinh Mạng Cam Lộ vừa vào miệng, lập tức trôi xuống cổ họng, một luồng khí thanh thoát, nhẹ nhàng tán nhập vào tứ chi, làm cho cả người hắn đang đau đớn đột nhiên giảm hẳn, thần trí cũng thanh tỉnh rất nhiều.
 
"Đình tỷ tỷ, ta làm sao vậy? Như thế nào lại ở nơi này cùng với nàng" Vì Sinh Mệnh Cam Lộ làm cho đau đớn giảm bớt, Lưu Phong đã có thể thốt ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.