Hi Du Hoa Tùng

Chương 230: Không đoán ra lễ vật là gì?



Đình Nhi hơi kinh hãi, không muốn cho ngươi ta thấy bộ dáng thân mật của mình và Lưu Phong, vội vàng tách khỏi lồng ngực hắn, kiều mỵ nói: "Ngươi thật là càng ngày càng háo sắc"
 
"Lời này không đúng, mà tại nàng càng ngày càng xinh đẹp a." Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Đình tỷ tỷ, nàng chờ ta một chút, ta xem bá tước phủ đưa lễ vật gì tới"
 
"Đệ đệ, người tặng lễ vật là Kim Vận Phu Nhân sao?" Đình Nhi sắc mặt có chút khó chịu. tại Kinh đô lâu như vậy, nàng cũng tự nhiên biết Kim Vận bá tước phủ, cũng biết vị phong tao Kim Vận phu nhân kia. Nghe đồn nàng rất ghét nam nhân. Hôm nay không biết vì sao lại tống lễ cho Lưu Phong. Trực giác đàn bà nói cho Đình Nhi biết, Lưu Phong và Kim vận phu nhân chắc chắn có quan hệ không bình thường.
 
Lưu Phong cũng không biết tâm tư Đình Nhi, gật đầu nói: "Đúng, chính là Kim Vận Phu Nhân"
 
Cảm thấy được sắc mặt Đình Nhi có chút thay đổi, Lưu Phong vội vàng nói thêm một câu"Nói đến cũng thấy lạ, ta cũng không biết vị phu nhân này, không biết tại sao nàng lại tặng lễ cho ta"
 
Câu nói của Lưu Phong làm cho Đình Nhi giảm đi một chút giới tâm, sắc mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
 
"Đệ đệ, bất kể nói như thế nào người ta cũng là bá tước, ngươi nhanh đi đi, kẻo thất lễ"
 
"Vâng." Lưu Phong nói: "Đình tỷ tỷ nàng hãy chờ ta một chút, ta đi một chút sẽ quay về."
 
Đi tới đại sảnh, một nữ tử hai tay đang bưng một chiếc hộp hoa lệ, thấy Lưu Phong tới, nữ tử liền bước lên phía trước nói: "Tỳ nữ xin ra mắt tước gia, vật này là do phu nhân sai ta mang tới tặng người, xin mời tước gia nhận cho"
 
Lưu Phong cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy cẩm hạp đang muốn mở ra xem, lại nghe tỳ nữ nhắc nhở"Tước gia, trước khi đi phu nhân đã dặn, tước gia phải đợi đến lúc không có ai hãy mở ra xem"
 
Mẹ kiếp, vật gì mà lại thần bí như vậy. Lưu Phong gật đầu nói: "Ta biết rồi."
 
Sau khi tỳ nữ bá tước phủ rời khỏi, Lưu Phong vội vàng kêu binh lính canh gác ra hết, cẩn thận mở cẩm hạp ra xem, đã thấy bên trong hộp có hai cái quần lót, một mùi thơm nhẹ xông vào mũi Lưu Phong cho thấy cái này đúng là đồ bận trên người Kim vận phu nhân.
 
"A. là đồ lót a."
 
Nhìn thấy lễ vật như vậy, Lưu Phong không khỏi nhức đầu. Không thể nói là lão bà này rất bạo dạn, dám cư nhiên tặng đồ lót, phải biết rằng tại kiếp trước của Lưu Phong, đồ lót lưu hành rộng rãi, có một vài sở thích đặc biệt là những người dâm đãng không tiếc tiền bạc mua, sưu tầm đồ lót của đàn bà. Mặc dù kiếp trước hắn cũng có nghe qua, nhưng không bao giờ tham dự chuyện này. Không nghĩ tới tại xã hội phong kiến này, Lưu Phong lại được người ta tặng cho.
 
Lưu Phong có chút do dự, không biết xử lý lễ vật này như thế nào? Bỏ đi thì có chút đáng tiếc, lưu lại thì sợ Đình Nhi phát hiện.
 
Suy nghĩ một chút, hắn cuối cùng quyết định giữ lại.
 
Vì không cho Đình Nhi phát hiện, hắn đem cẩm hạp đặt trên bàn, vội vàng đi đến chổ Đình Nhi nói chuyện.
 
Đình Nhi thấy Lưu Phong vội vã đi đến, vội hỏi"Đệ đệ, bá tước tặng ngươi lễ vật như thế nào mà ngươi không đem lại để chúng ta cùng xem"
 
Chết tiệt. nếu để ngươi xem ta còn không chết à. Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Không có gì quan trọng, chỉ là một chút châu báu bình thường, ta xem qua tiện tay thưởng cho thuộc hạ. Nếu nàng thích châu báu, ngày khác ta sẽ tặng nàng một hộp."
 
"Oh. thì ra là vậy" Đình Nhi cũng không có hoài nghi lời nói của Lưu Phong
 
Trải qua một chút thời gian ngắn ngủi, hai người lại khôi phục vẻ tình ý yêu đương.
 
"Đệ đệ, lần này từ biệt, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại, ta hy vọng ngươi nhanh chóng phát triển tại kinh đô" Đình Nhi thân thể mềm mại nằm trong lòng ngực Lưu Phong, thầm thỏ thẻ.
 
Cảm nhận được đường cong lả lướt từ thân thể mềm mại truyền đến, Lưu Phong trong lòng rung động, nhịn không được khẽ hôn đôi môi xinh đẹp của Đình Nhi, nhẹ nhàng vừa hôn vừa nói: "Tỷ tỷ, nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng. Tin tưởng ta sẽ không bao lâu, ta có thể đem Thiên Thượng Nhân Gian khai thác tại kinh đô. Đến lúc đó chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau"
 
Đôi mắt xinh đẹp của Đình Nhi khẽ ngấn nước mắt, chờ mong nói: "Thật hy vọng ngày đó tiến nhanh một chút"
 
"Chắc chắn ta sẽ không để nàng chơ lâu đâu." Lưu Phong lấy tay khẽ vuốt lên mông Đình Nhi, cười hắc hắc nói: "Đình tỷ tỷ, có vị triết gia nói qua, nhân sinh quan trọng nhất là nắm chặt hiện tại. Không bằng chúng ta nhân cơ hội này, làm chuyện. gì. đi."
 
Đình Nhi trong lòng run lên, hơi thở như lan, giả vờ cả giận nói: "Ngươi chính là đi theo cái gã triết gia gì đó, khoa học gì đó. bị bọn hắn dạy hư hết rồi."
 
"Đều là do thân thể nàng đẹp quá mà ra." Không đợi Đình Nhi đáp ứng, bàn tay Lưu Phong đã di chuyện từ cặp mông, tiến vào trong áo nàng, hai tay nắm chặt lấy đôi gò bồng đảo cao vút, mềm mại, làm cho Lưu Phong cảm thấy cái. đó. của người tu chân không giống người thường a.
 
Hảo.
 
Đình Nhi duyên dáng rên to một tiếng, mặt đỏ ửng, chỉ thấy bàn tay to lớn của hắn đang tận lực xoa bóp, nhào nặn đôi gò bồng đảo của nàng, thân thể nàng nhất thời nóng rực, gương mặt đỏ ửng, nóng như lửa thiêu.
 
"A."
 
Một tiếng rên to từ trong miệng Đình Nhi phát ra, nàng thở hồng hộc, miệng lắp bắp nói: "Đệ đệ. không được. không muốn. không nên. như vậy."
 
"Ha. ha." Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Đình tỷ tỷ, nàng quên là ngày đó đã chính miệng đáp ứng cho ta ăn. rồi sao."
 
Lưu Phong nuốt nước miếng một cái, hai tay thuận thế đi xuống vuốt ve da thịt mềm mại, trơn tru của nàng, một cổ hương nhàn nhạt truyền vào mũi hắn, làm cho dục vọng gia tăng, một tay cứ bóp, xoa cặp vú bạo mãn, một tay kia nhẹ nhàng đi xuống xoa bóp hai chân của nàng.
 
Dưới sự kích thích của nam nhân, đôi môi đỏ mọng của Đình Nhi liên tục phập phồng tung ra những mùi thơm vô tả, trên mặt thẹn thùng vô hạn. Đôi mắt mênh mông ngấn nước, thẹn thùng nhìn Lưu Phong nhẹ nhàng nói: "Đệ đệ. chậm chậm. nhẹ. nhẹ. một chút."
 
Lưu Phong âm thầm mừng rỡ. Đình Nhi nói những lời này, rõ ràng là đã đồng ý với hắn.
 
Cảm giác ma trảo nóng bỏng của hắn đã xâm nhập vào cấm địa giữa hai chân mình, Đình Nhi tim đập như trống, bộ ngực phập phồng lên xuống, thân thể có chút run rẩy, trong miệng không nhịn được phát ra những âm thanh rên rĩ kiều mỵ.
 
"Đệ đệ, sau này ngươi phải đối đãi tốt với ta, phải yêu ta, hôm nay ta hết thảy đều giao cho ngươi." Đình Nhi thuận tiện mở hai chân ra, tùy ý cho ma trảo của Lưu Phong đi vào, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vô cùng khẩn trương, cảm giác chờ đợi điều gì sẽ đến.
 
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên thanh âm Thiên Tâm: "Sư muội, Đạo Đức chân nhân bảo ta tìm ngươi trở về, có chuyện trọng yếu muốn cùng ngươi thương nghị"
 
Đình Nhi nhất thời cả kinh, vội vàng thoát khỏi ma trảo của Lưu Phong, mắc cỡ một chút, nói nhỏ"Đại sắc lang, đại bại hoại, ai cho ngươi."
 
Lưu Phong nhất thời ngạc nhiên, rõ ràng nàng đã đáp ứng rồi. như thế nào bây giờ lại đảo ngược nói.
 
"Là ta không tốt, xin lỗi Đình tỷ tỷ, ta có chút nóng lòng." Mặc dù lỗi không phải tại mình, nhưng là Lưu Phong cũng phải gánh chịu, vội vàng nhận lỗi.
 
Lưu Phong xin lỗi, ngược lại làm cho Đình Nhi có chút không yên tâm, vội vàng nói: "Đệ đệ, kỳ thật là do ta không tốt, ngươi không nên tức giận. Người của ta, tâm của ta đều là của ngươi, ai cũng không được lấy đi."
 
Lưu Phong khẽ thở dài, ôm nàng vào trong lòng ngực ôn nhu nói: "Đình tỷ tỷ, ta không trách ngươi. Chỉ tại tên Đại tượng huynh kia"
 
Nghe từ"đại tượng huynh" Đình Nhi nhất thời cười khẽ, ngón tay điểm trên trán Lưu Phong nói: "Ngươi nha, thật là đại sắc lang. Trong thiên hạ còn ai nghĩ ra chuyện tiếu lâm như vậy để chọc quê người khác a."
 
"Đình Nhi sư muội, ngươi quả nhiên đang ở đây." Thiên Tâm bộ dáng oán giận, trừng mắt nhìn Lưu Phong, nhưng lại nói với Đình Nhi"Sư muội, môn phái có chuyện gấp, Đạo Đức sư thúc nói ta gọi ngươi về thương nghị"
 
"Ngươi về trước đi, ta và đệ đệ nói chuyện một chút, sẽ nhanh chóng về thôi"
 
Thiên Tâm có chút hờn giận nói: "Sư muội, ta đợi ngươi cùng trở về"
 
Đình Nhi nhíu mày nói: "Đệ đệ ngày mai đã đi rồi, ta muốn cùng hắn nói chuyện một chút chẳng lẽ không được sao? Sư huynh ngươi về trước đi, nữa canh giờ sau ta sẽ trở về"
 
Thiên Tâm thấy Đình Nhi tức giận cũng không dám quá phận cưỡng cầu, không thể làm gì khác hơn là thuận theo ý nàng"Đã như vậy, ta sẽ về trước chờ ngươi. Sau nữa canh giờ nếu không thấy ngươi trở về, ta sẽ lại đến đây tìm ngươi"
 
"Được rồi đại tượng huynh, còn không đi?" Lưu Phong ác ý nói: "Không thấy sao, ta giờ bề bộn công việc, không thời gian tiếp chuyện với ngươi, hôm khác mời ngươi uống trà" Mẹ kiếp, đêm nay không tìm ngươi nói chuyện, ta không phải nam nhân.
 
Thiên Tâm đi rồi, hai người kích tình bị chen ngang, cũng cảm thấy vô vị.
 
"Đình tỷ tỷ, ta mới phát hiện trên người nàng hình như cũng mặc nội y do ta chế tạo thì phải. Thế nào? Có đúng là thoải mái hơn không?" Lưu Phong cười hỏi"Đình tỷ tỷ, không bằng người cho ta vài cái nội y nha" Lưu Phong ý nghĩ muốn sưu tập nội y chính là do Kim vận phu nhân khởi phát. Bất kể là sao, sưu tầm một vài nội y của nữ nhân của mình, lúc đêm tối tịch mịch nhàm chán, lấy ra xem một chút cũng đỡ buồn.
 
"Chán ghét, chán ghét. đại sắc lang, đồ lót của nữ nhân người ta sao có thể cho ngươi." Đình Nhi nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, gương mặt giận dữ, hung hắn đánh vào hông hắn một cái.
 
"Không quan hệ, dù sao cũng là nội y do ta chế tạo mà." Lưu Phong không cam lòng hỏi. Chưa có cởi ra, nhưng đã qua sờ mó, dù sao đàn bà tu chân cũng mặc qua, dám chắc sẽ không tầm thường.
 
"Không được." Đình Nhi kỳ thật có chút động tâm, nhưng là con gái dù sao cũng e thẹn.
 
"Trừ phi ngươi đáp ứng ta một việc." Đình Nhi trong mắt hiện ra một tia giảo hoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.