Ngay khi hắn tưởng rằng kiếm đâm trúng Lưu Phong thì bỗng một tiếng quát nhẹ vang lên. Ngay lập tức, trước khi hắn kịp phản ứng, Lưu Phong chuyển thân bước tới một bước, tư thế ưu mỹ lách qua kiếm thế của Phá Quân, đồng thời bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Phá Quân. Đừng tưởng rằng chiêu thức thực sự nhẹ nhàng, trong đó ẩn chứa lực đạo cường đại, chỉ nghe Phá Quân hét thảm một tiếng, cả cánh tay cầm kiếm nóng rực đau đớn, sau đó hắn nhanh chóng mất đi cảm giác trên thân thể, trường kiếm nhanh chóng rơi xuống đất. "Ngươi. đã làm gì ta?" Phá Quân vẻ mặt sợ hãi nhìn Lưu Phong hỏi. Lưu Phong lạnh lùng cười nói: "Yên tâm, ngươi không chết được, con người ta không thường xuyên giết người, bất quá chỉ là phế gân mạch tay phải của ngươi thôi". "Ngươi ngoan độc lắm!" Phá Quân thở hổn hển, vô cùng oán hận nhìn Lưu Phong. Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Ta ngoan độc? Nếu không phải ta kịp ra tay, nữ nhân của ta đã chết trong tay ngươi. Trở về, bảo Vương Kim Bằng đích thân tới Di Hồng Viện bồi tội nếu không đừng trách ta sau này hễ thấy người của phủ thủ bị là đánh". "Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với ngươi." Phá Quân năm đó cũng là đại nhân vật trên chiến trường, sao có thể chịu nỗi khuất nhục như vậy. Giờ phút này, hắn giống như dã thú, bất chấp một cánh tay bị đoạn, kì tích dùng tay trái dụng kiếm, con ngươi hiện hồng quang, khí thế thật khiến cho người ta sợ hãi. Đối mặt tình cảnh như thế Lưu Phong có chút hứng thú, ngược lại đối thủ quá yếu sẽ làm hắn nhàm chán. "Ngươi rất kiên cường, tốt lắm, nếu còn muốn đánh thì mau ra tay đi". Lưu Phong khinh miệt nhìn Phá Quân. "Liều mạng" Phá Quân đột nhiên cuồng tiếu, tay trái vung lên, cả người giống như sư tử, điên cuồng hướng Lưu Phong chém tới. Tốc độ so với lúc trước không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Bất quá nói về tốc độ, trong mắt Lưu Phong, thật chẳng khác chi sên bò. Hắn nhẹ nhàng tránh thoát công kích của Phá Quân, thuận đường vỗ lên tay trái Phá Quân, triệt để phế bỏ hai tay hắn. Phanh một tiếng, mất đi trọng tâm, Phá Quân nhanh chóng ngã trên mặt đất, miệng thở hổn hển, căm phẫn nhìn Lưu Phong, đáng tiếc lúc này ngay cả khí lực để đứng lên hắn cũng không có. Chứng kiến Phá Quân bị Lưu Phong đánh ngã, những tên binh lính xung quanh đã sớm sợ hãi, tự động buông bỏ binh khí, giơ tay lên đầu chờ Lưu Phong xử phạt. Lưu Phong khinh miệt nhìn thoáng qua lũ binh lính bên cạnh, không có tâm trí xử bọn chúng. Dân chúng xung quanh thấy Lưu Phong nghiêm trị lũ quan quân ngày thường khi áp mình, nhất thời ủng hộ vang trời. Dân ý, đây chính là dân ý. Lưu Phong mỉm cười hướng mọi người nói: "Các vị, sau này ai gặp lũ rác rưởi này quấy phá, các người cứ tới Di Hồng Viện báo ta, ta nhất định giúp các vị lấy lại công bằng" Lưu Phong tinh thần văn minh, kỳ thật cũng không có cao thượng, hắn nói như vậy đơn giản chỉ là nêu lý do đánh người. Tóm lại hắn biết Vương Kim Bằng sớm muộn cũng thấy con mình bị đánh trở về. Tuy nhiên quân doanh Giang Nam vẫn còn do Vương Đức Vọng nắm giữ. Ngay lúc quần chúng tản đi, cửa hàng Bạch gia một lần nữa lại mở cửa, phía sau truyền đến một loạt âm thanh, nhất thời một đại đội binh lính trang bị đầy đủ, chỉnh tề hướng bên này đi tới Nhìn một đội binh lính đi tới, trong đám người Bạch Thọ khẽ nhíu mày, cư nhiên biến quân đội thành công cụ, Vương Kim Bằng quả thật không biết đièue. "Tước gia, thần ky doanh, ước chừng khoảng 3000 người" Bạch Thọ ánh mắt lạnh lẽo, Vương Kim Bằng quả nhiên là vô thiên vô pháp. "Đứng lên cho ta". Một tiếng ra lệnh, đám binh lính vây quanh Bạch gia cửa hàng vội vàng đứng lên. Lúc này, một gã quan quân cưỡi kị mã đi ra nói: "Theo mệnh lệnh đại nhân, các ngươi nhanh chóng rút lui cho ta". Bạch Vũ thấy binh lính tới nhiều như vậy, có chút lo lắng: "Đại ca, làm sao bây giờ? quan quân nhiều như vậy". Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Tốt, đây là thứ ta mong đợi" Lưu Phong không cách nào làm chuyện thêm lớn, nay Vương Kim Bằng vì con mình mang cả thần ky doanh ra, thật sự là rất tốt. Bạch Thọ con ngươi hiện lên hàn quang, thấp giọng nói: "Tước gia, để ta đi ra xem tình hình trước". Nói xong Bạch Thọ đi ra ngoài, lấy ra lệnh bài, hướng quan quân nói: "Hay, cư nhiên phái thần ky doanh, các ngươi thật to gan". Quan quân thấy lệnh bài trên tay Bạch Thọ, vội vàng từ trên ngựa xuống, cung kính nói: "Nguyên là Cẩm y vệ phó đô chỉ huy đại nhân, thất kính, thất kính". "Vị tướng quân này, chẳng nhẽ người không biết sao? Điều động binh lính thần ky doanh chỉ khi địa phương gặp nội loạn hoặc chiến tranh, còn lại đều không thể" Bạch Thọ nộ thanh hỏi. Quan quân âm thầm kêu khổ. Lời Bạch Thọ nói đích xác là quy củ quân đội, muốn điều động thần ky doanh, phải có chiến tranh hoặc Tổng đốc cùng Thủ bị đại nhân đồng phát lệnh mới được. Hắn thật cũng không dám làm thế nhưng Thủ bị phủ đại nhân nghe con mình bị đã thương, nhất thời lửa giận công tâm, căn bản bất chấp hậu quả. "Nói đi ai ra lệnh cho các ngươi?" Bạch Thọ khoé miệng khẽ động, con ngươi hiện lên một tia tức giận. Quân đoàn thoáng do dự, nhẹ giọng nói: "Bạch Thọ đại nhân, xin đừng hiểu lầm, ty chức cũng chỉ là tuân mệnh Thủ bị phủ đại nhân đem binh lính đi bắt hung thủ. "Hồ đồ, như thế mà ngươi dám dẫn thần ky doanh sao?" Bạch Thọ lên tiếng trách mắng. Nghe vậy, viên quan không cách nào giải thích, thì lúc này một thanh âm vang lên: "Bạch đại nhân, quan quân địa phương, Cẩm y vệ không được xen vào, chẳng hay đúng không?" một gã trung niên nam tử, toàn thân vận khải giáp, cưỡi ngựa đi tới, đích xác là quân trung hãn tướng, thuộc hạ Yến Vương, Vương Kim Bằng. "Mở cửa, hung thủ đâu?" Vương Kim Bằng chưa tới, thanh âm đã tới trước. Quan quân nhanh chóng hướng Thủ bị đại nhân thi lễ, sau đó nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ty chức đang muốn chấp hành công vụ thì bị Cẩm y vệ Bạch đại nhân cản trở. Vương Kim Bằng quát lớn một tiếng: "Phế vật, chút việc nhỏ cũng không làm được". "Bạch đại nhân, lâu rồi không gặp". Vương Kim Bằng nhảy xuống ngựa, ngữ khí rất cung kính, bất quá bộ dạng không hề cung kính chút nào. Bạch Thọ khẽ hừ một tiếng: "Thủ bị đại nhân, ta đang muốn hỏi người cho rõ ràng, Giang Nam tột cùng xuất hiện đại sự gì mà người dám huy động cả Thần ky doanh". Vương Kim Bằng lạnh nhạt cười nói: "Chuyện quân phương ta cũng phải hướng ngài báo cáo sao?". "Thủ bị đại nhân quả nhiên cuồng vọng!" Bạch Thọ nheo con mắt"Không sai, Cẩm y vệ không quản quân địa phương, nhưng xin người đừng quên chúng ta có quyền giám sát quan viên". "Đừng quên quân bộ có quân pháp xử" Vương Kim Bằng dựa hơi Yến Vương, hơn nữa xét bối cảnh, cũng không thèm để Cẩm y vệ vào mắt. Lưu Phong chính là lần đầu tiên thấy quan viên không nể mặt Cẩm y vệ, hắn để phiên tử ở lại che chở Bạch Vũ, chính mình đi ra ngoài. Vương Kim Bằng nhìn Lưu Phong, cảm giác người này không đơn giản, đáng tiếc cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua Lưu Phong, nên không biết người này Yến Vương vạn lần không muốn đụng vào. "Vị này là Vương đai nhân sao? Không biết người dẫn nhiều binh lính như vậy để làm gì?" Lưu Phong mỉm cười, biểu hiện rất có phong độ. Vương Kim Bằng nhất thời nhớ không ra lai lịch đối phương nhưng thấy Bạch Thọ kính cẩn vô cùng, hiển nhiên đối phương là đại nhân vật. "Bổn quan nhận được tin tức, có người công nhiên nhục mạ binh lính, ra tay đả thương vài tên binh lính. Nghe nói hung thủ cực kỳ hung tàn, vì vậy bổn quan mới cho người mang binh đến đây bắt hung thủ". Chưa biết rõ lai lịch đối phương, Vương Kim Bằng tạm thời bảo trì quan hệ, khoé miệng mỉm cười. Lưu Phong một trận buồn bực, chính mình ra tay, sao có thể lấy hai chữ hung tàn nói mình a. Bạch Thọ âm thầm bật cười nhìn Vương Kim Bằng, không phải ngươi rất cuồng vọng sao, ngay cả Cẩm y vệ cũng không để mắt, ta xem Tiểu tước gia xử trí ngươi ra sao. Bạch Thọ ở cùng Lưu Phong lâu như vậy, hiển nhiên hiểu rõ hắn, hắn tuyệt nhiên không phải là người dễbị khi dễ. Lưu Phong trong mắt hiện lên tia khinh miệt, bắt người, ngu ngốc, hắn thật không hiểu tại sao Vương Đức Vọng kêu hắn cẩn thận với người này. "Xin hỏi, công tử là." Vương Kim Bằng thấy Lưu Phong không tự giới thiệu đành lên tiếng hỏi. "Nga, tại hạ chỉ là một tiểu nhị của cửa hàng này" Lưu Phong quả không nói hoang, hợp đồng gia đinh của hắn với Bạch Vũ tựu chưa chấm dứt. Mẹ kiếp, còn tưởng là người có địa vị cao, hoá ra chỉ là một gã hạ nhân thấp hèn, Vương Kim Bằng quát một tiếng: "Đã như vậy, mời ngươi tránh ra, không nên ngăn cản bổn quan làm việc" Lưu Phong nhẹ nhàng như trước, dáng bộ lạnh nhạt hỏi: "Vương đại nhân luôn miệng muốn bắt hung thủ, chẳng hay ngài đã biết hung thủ là ai chưa? Người giờ ở đâu? Hơn nữa tại hạ một mực ở đây, sao lại không thấy người nào ấu đả quan quân?". "Không có khả năng". Vương Kim Bằng hừ một tiếng, khẽ quát: "Binh lính của ta không nói hoang, huống hồ khuyển tử của ta đang bị trọng thương, hắn đang dưỡng thương trong phủ. Đả thương hắn là một nữ tử". Lưu Phong nghe vậy, tà tà cười: "Cảm tình đại nhân dành cho con thật lớn, trách không được đụng nhiều chúng nhân như vậy. Ngài nghĩ lại xem, con ngài quả là phế vật, cư nhiên bị một nữ tử yếu nhược đánh thương, có câu hổ phụ vô khuyển tử, đại nhân ngài nghĩ sao?". "Ngươi." Vương Kim Bằng đương nhiên hiểu được công tử trước mắt đang lấy mình tiêu khiển.