Hi Du Hoa Tùng

Chương 280: Quan hệ giữa Tần Thủy Dao và Phòng Như Binh



Lưu Phong nghe vậy liền đứng lại, trong lòng có chút xao động, xoay người nhìn đại sư tôn rồi gật đầu nói: "Vâng, ta vừa uống Tam Phân Quy Nguyên Đan". Chuyện Bạch Khiết, Lưu Phong đương nhiên không thể nói ra, chi bằng tốt nhất là nói thuận miệng ăn luôn cho rồi.
 
"Không trách được tại sao tu vi của ngươi tăng nhanh như vậy" Tần Thủy Dao đôi mắt lộ ra vẻ phức tạp, cẩn thận nhìn Lưu Phong một lúc lâu, sau đó buồn bả nói: "Phong nhi, cố gắng lên, có lẽ tương lai Phiêu Hương Cốc còn cần đến ngươi bảo hộ đó."
 
Lưu Phong giật mình, chẳng lẽ Đại sư tôn đã phát giác ra cái gì sao?
 
"Đại sư tôn, người xin cứ yên tâm, bất kể tương lai như thế nào, sư môn vĩnh viễn cũng là sư môn của ta, các người vẫn cũng vĩnh viễn là sư tôn của ta" Lưu Phong nói những lời này với vẻ rất thành thật, đôi mắt cũng biểu lộ tấm chân tình.
 
Tần Thủy Dao nghe xong câu này của Lưu Phong, khóe miệng khẽ nở ra một nụ cười, trong lòng rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
 
"Được rồi, nghe nói ngươi trên đường tiến kinh đã gặp phải ám sát?".
 
Lưu Phong gật đầu, khẽ nói với ngữ khí hơi tức giận: "Không sai, Phong nhi trên đường bị một bọn cường đạo áp sát"
 
Tần Thủy Dao rùng mình một chút nói: "Cũng là thuộc hạ của. mụ. bàn bà. kia ư?"
Lưu Phong lắc đầu nhẹ giọng nói: "Rất kỳ quái, người ám sát ta kỳ này tựa hồ là thuộc hạ của Yến Vương".
 
"Thuộc hạ của Yến Vương?" Tần Thủy Dao có chút giật mình, bất quá lập tức khuôn mặt đã khôi phục thần sắc bình thường: "Phong nhi, bản thân ngươi cũng nên cẩn thận một chút"
 
Lưu Phong gật đầu, xoay người rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
 
Phòng Như Binh thấy Lưu Phong đi ra, khẽ cười hỏi: "Thế nào, ngươi và Đại sư tôn nói chuyện có vui vẻ không?"
 
Lưu Phong trong ánh mắt lộ vẻ tinh linh, lạnh nhạt nói: "Cũng khá vui." Sau đó liền cáo từ Phòng Như Binh.
 
Đợi lúc Lưu Phong đi hẳn, Phòng Như Binh liền thong dong mở cửa thư phòng đi vào.
Trong thư phòng, Tần Thủy Dao đã ngồi sau bàn, vẻ mặt mang đầy nét trầm tư.
 
"Thế nào, hắn đều đáp ứng hết yêu cầu của ngươi chứ?" Phòng Như Binh trong lòng rất mong đợi câu trả lời của Tần Thủy Dao.
 
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phòng Như Binh đã đi vào phòng, Tần Thủy Dao khẽ thở dài: "Phong nhi đã trưởng thành rồi, hắn có chủ ý của riêng bản thân, ta không thể thuyết phục được hắn"
 
Phong Như Binh đứng ở cửa phòng, đang khẽ đóng cửa, giật mình kinh ngạc hỏi: "Hắn dám cự tuyệt đề nghị của ngươi?. Được rồi, ngươi sao lại có thể để hắn rời đi như vậy."
 
Tần Thủy Dao không đáp, hỏi lại: "Vừa rồi hắn đi ra có thần sắc gì khác thường không?".
Phòng Như Binh suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Ta thấy tâm trạng của hắn cũng khá tốt".
 
Đôi mắt Tần Thủy Dao cũng lộ vẻ trầm tư hơn, qua cả nữa ngày nàng mới đột nhiên cười cười, nhẹ giọng nói: "Xem ra hảo đồ đệ này của ta rất chú trọng đến tình cảm".
 
Phòng Như Binh có chút khó hiểu: "Ngươi và hắn rốt cuộc đã nói cái gì? Ngươi hẳn rõ ràng hắn và Đông cung đối nghịch như vậy sẽ phá hoại đại sự đó"
 
"Ngươi sai rồi." Tần Thủy Dao ngẩng đầu lên nhìn Phòng Như Binh, lạnh nhạt nói: "Hôm nay ta đã rõ ràng rồi, Phong nhi thật là một đứa nhỏ bất phàm. Có lẽ tương lai chúng ta cũng vì hắn mà có được hảo vận".
 
"Ta không hiểu. Lần này tiến kinh, dám chắc là đối với Đông cung bất lợi".
 
"Đông cung?" Tần Thủy Dao đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Đông cung vị tất sẽ là đế quân tương lai, Yến Vương cũng vị tất là. Chuyện này cũng không ai đoán trước được, hết thảy mọi khả năng đều có thể. Mặc dù chúng ta hy vọng đều đã ký thác trên người Đông cung, nhưng cũng không thể không lưu lại một con đường để thoái lui".
 
Phòng Như Binh hơi kinh hãi, run giọng nói: "Ngươi ý muốn nói là Lưu Phong sẽ là đường dự phòng của chúng ta?".
 
"Không sai, Phong nhi đứa nhỏ này trên người tràn đầy thần sắc bí ẩn, kỳ quái. Ta tin tưởng trong tương lai không lâu, hắn dám chắc sẽ gây nên những bất ngờ, những điều thần kỳ lớn hơn nữa". Tần Thủy Dao tự tin nói.
 
Phòng Như Binh do dự một chút liền nói: "Chuyện thật sự có giống như ngươi nghĩ không?".
 
"Không cần nói nữa, chuyện này ta đã quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, Phong nhi muốn làm cái gì chúng ta cũng không cần ngăn cản, can thiệp nữa". Tần Thủy Dao cắn răng nói.
Phòng Như Binh vẻ mặt có chút phức tạp: "Chỉ mong rằng ngươi đúng".
 
"Mặc dù ta đã sai lầm một lần, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không sai nữa" Tần Thủy Dao sắc mặt không do dự, xao động vài cái, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện không vui trước đây.
 
"Đại sư tỷ, ngươi lại nhớ lại chuyện xưa à?" Phòng Như Binh hơi biến sắc mặt.
 
"Không được gọi ta là đại sư tỷ, xin ngươi nhớ kỹ, sư tôn năm đó căn bản không có thừa nhận thân phận của ngươi" Tần Thủy Dao sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
 
"Nếu Lưu Phong có thể gia nhập Phiêu Hương Cốc, tại sao ta không được?" Phòng Như Binh tâm tình có chút khích động: "Mấy năm nay ta giúp ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ ta còn chưa đủ tư cách trở thành đệ tử Phiêu Hương Cốc hay sao?"
 
Ta chỉ tuân theo di ngôn của sư tôn năm đó. tương lai đợi qua khỏi đại kiếp, ta và ba vị muội muội sẽ thương nghị, sau đó cho ngươi câu trả lời thuyết phục.
 
Phòng Như Binh thần sắc buồn bã, gật đầu không nói nữa.
 
"Tốt lắm, ngươi cũng ra ngoài đi, ta muốn tĩnh lặng một chút" Tần Thủy Dao hạ lệnh trục khách.
 
Phòng Như Binh thần sắc phức tạp, khẽ liếc mắt nhìn Tần Thủy Dao một cái, như muốn nói điều gì nhưng thủy chung không nói ra. Rốt cuộc xoay người đi ra khỏi phòng, đột nhiên hắn dừng lại hỏi: "Hắn có phải là. đứa. nhỏ. kia không?"
 
Tần Thủy Dao thân thể run rẩy một chút, trong mắt khẽ thoáng một tia sát khí: "Nói bậy, . đứa. nhỏ. kia. đã. chết rồi."
 
Phòng Như Binh tịnh cũng chưa từ bỏ ý định"Ta phát hiện trên người hắn bóng dáng của."
 
"Đó là chuyện của ngươi, tóm lại đứa. nhỏ kia. đã chết" Dừng một chút, sát khí trong mắt Tần Thủy Dao dần dần tản đi, thản nhiên nói: "Phòng Như Binh, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, đứa nhỏ kia đã chết. Phong nhi bất quá là do Tam muội từ nhiều năm trước nhặt tại Tuyết Sơn mà nuôi nấng".
 
Phòng Như Binh thở dài: "Bất kể ngươi tin hay không tin, tóm lại ta phát hiện bóng dáng người đó trên thân thể hắn, năm đó đứa nhỏ kia lúc đó chẳng phải cũng mất tích tại Tuyết Sơn sao? Bất kể ngươi thích hay không thích nghe, ta đều cũn phải nói ra suy nghĩ của ta, ta nghĩ ngươi cũng đã phát hiện ra điều gì đó, mới làm cho ngươi hôm nay có quyết định như vậy, đúng không?".
 
Tần Thủy Dao thanh âm lạnh lùng: "Phòng Như Binh, nếu ngươi còn muốn gia nhập làm môn hạ Phiêu Hương Cốc thì tuyệt đối nên quên những lời hôm nay đi". Nói xong câu cuối, trên mặt Tần Thủy Dao hiện lên vẻ tức giận, ánh mắt càng phát ra sát khí nhiều hơn.
 
Phòng Như Binh hồi tỉnh một chút, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, ta không nên nghĩ như vậy".
"Đi ra ngoài đi, ta cần được yên tĩnh. Được rồi, nếu có thể, ta hy vọng ngươi âm thầm bảo vệ an toàn cho Phong nhi". Tần thủy Dao nhẹ giọng nói.
 
Phòng Như Binh gật đầu nói: "Ta hiểu. Bất quá nói thật, với tu vi của Lưu Phong, ngay cả ta vị tất cũng là đối thủ của hắn".
 
"Phong nhi mặc dù thông minh hơn người, nhưng vấn đề là kinh nghiệm quá ít."
 
"Được rồi. ta hiểu."
 
Lưu Phong tâm tình tương đối tốt. Không, phải nói là rất tốt.
 
Sau khi gặp mặt Đại sư tôn, ít nhất hắn đã tiêu trừ được lo lắng bấy lâu nay để trong lòng. Mặc dù Đại sư tôn vẫn kiên quyết phụ trợ Đông Cung, nhưng nàng ít nhất không có ép buộc hắn. Như vậy là có khả năng tránh được xung đột với sư môn rồi.
 
Lưu Phong lo lắng, Tần Thủy Dao nhất tâm ủng hộ Đông cung, bất quá là vì muốn tránh né một trường đại kiếp, bản thân mình nếu tương lai có năng lực, nhất định cũng sẽ ủng hộ, bảo vệ Phiêu Hương Cốc.
 
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Phong đi vào thư phòng của Đại sư tôn để thỉnh an, nhưng phát hiện ra phòng trống không, ngay cả phòng của vị thần bí Phòng Như Binh cũng không có bóng dáng nào.
 
Gọi binh lính dịch trạm đến để hỏi, nhưng không ai biết.
 
Ngay khi Lưu Phong buồn bực, thì quản gia của Kim Vận bá tước phủ đem đến bái thiếp của Kim Vận phu nhân.
 
Lưu Phong cũng vừa lúc muốn gặp Kim Vận phu nhân, sau lần trước hai người bàn chuyện hợp tác, thuận tiện Lưu Phong hiện cũng muốn biết, Kim Vận phu nhân rốt cuộc đã chuẩn bị được bao nhiêu rồi. Bây giờ hắn đến kinh đô, trước hết phải tìm được chỗ định cư trước đã. Nếu không, Đông Cung hoặc Yến Vương, một khi làm khó dễ hắn thì hắn cũng không dễ đối phó.
 
Ngồi trên xe ngựa, đi một thời gian khoảng nửa giờ, Lưu Phong và quản gia đã đến Bá tước phủ.
 
Kim Vận phu nhân đang ngồi đợi tại đại sảnh, thấy Lưu Phong đến, thản nhiên cười: "Công tử, rốt cuộc người cũng đã tới".
 
Lưu Phong sang sảng cười nói: "Ha. ha. phu nhân, lâu ngày không gặp, nàng càng ngày càng đẹp nha."
 
Kim Vận phu nhân khẽ liếc mắt đưa tình, cười quyến rũ nói: "Công tử thật biết nịnh người, ta bao nhiêu tuổi rồi, trong lòng ta biết rõ." Nói xong Kim vận phu nhân sắc mặt có chút buồn bã, tựa hồ sợ Lưu Phong để ý đến tuổi tác của mình.
 
Lưu Phong sang sảng cười to, tiến lên vài bước cười nói: "Phu nhân nói quá lời, nhìn dung nhan nàng bất quá cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thôi."
 
Kim Vận phu nhân nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, đứng trước Lưu Phong cười khẽ, thân thể mềm mại rung động nhẹ nhàng, quyến rũ nói: "Công tử, ta mấy ngày nay tại cũng đã chuẩn bị mọi thứ để khi ngươi đến tiến hành phát triển tại kinh đô, hôm nay cuối cùng ngươi cũng đã tới. Lần này ngươi sẽ không đi nữa chứ?".
 
Lưu Phong rất tự nhiên đưa tay quàng qua cái eo thon nhỏ của Kim Vận phu nhân, khẽ cười nói: "Hết thảy đều tùy thuộc vào ý tứ của bệ hạ. Đương nhiên bản thân ta cũng không muốn đi. Ai bảo ở kinh đô có phu nhân người a."
 
"Ngươi thật sự nghĩ đến ta sao?" Kim Vận phu nhân thuận thế tựa vào trong lòng của Lưu Phong, giọng nói rất kiều mỵ, dụ hoặc.
 
Cõi lòng ôn hương nhuyễn ngọc, Lưu Phong tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, tay khẽ từ eo của Mỹ nhân di động lên xuống không ngừng, hưởng thụ vẻ mềm mại, trong lòng âm thầm quan sát, xem Kim vận phu nhân và Nguyệt Ngạc phu nhân lần trước đã gặp có phải là cùng một người hay không.
 
Kim Vận phu nhân tịnh cũng không biết trong lòng Lưu Phong nghĩ gì, bị một nam nhân thiêu đậu như vậy, phương tâm run rẩy, cảm thấy một cảm giác rất khác thường, nhất thời mặt nàng đỏ ửng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét động tình thật kiều mỵ, hấp dẫn.
 
Trán nàng nhẹ nhàng khe khẽ tựa lên đôi vai của mỹ nam tử, cố đè nén dục vọng trong lòng xuống, Kim Vận phu nhân nhẹ giọng nói: "Công tử, chuyện Hộ Bộ, ngươi quyết định như thế nào?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.