Hi Du Hoa Tùng

Chương 337: Liên Nguyệt nhây nhưa



"Chuyện gì, ngươi hỏi đi" Lưu Phong lạnh nhạt trả lời.
 
"Thúc thúc, người thích mẫu thân ta đúng không?" Liên Nguyệt buồn bã: "Kỳ thật ngày đó thúc thúc cầm nội khố của mẫu thân, Nguyệt nhi và mẫu thân đều biết."
 
Lưu Phong nhất thời cảm thấy xấu hổ, bất quá chuyện này hắn quyết không chịu nhận: "Liên Nguyệt, ngươi hồ ngôn gì vậy? Ta là một đại nam nhân, như thế nào lại lấy quần lót của mẫu thân ngươi?"
 
"Thúc thúc, người đừng phủ nhận. Chính vì thúc thúc là một đại nam nhân nên mới lấy trộm nội khố của mẫu thân ta." Liên Nguyệt cười, nói: "Mẫu thân cái gì cũng đều nói cho Nguyệt nhi nghe cả, người nói thúc thúc lấy quần lót của người để. ai da, không nói nữa, thúc thúc tự hiểu đi."
 
Lưu Phong mặt dày đáp lời: "Liên Nguyệt, thật sự ta không biết ngươi đang nói cái gì."
 
"Quên đi, chuyện nội khố không nói nữa. Dù sao thì mẫu thân cũng không quan tâm lắm. Mặc dù mẫu thân không nói ra nhưng Nguyệt nhi biết trong lòng người sẽ rất vui nếu biết thúc thúc chính là người lấy nó." Nói xong, Liên Nguyệt liền chuyển đề tài: "Thúc thúc, người còn chưa trả lời. Người có thích mẫu thân của Nguyệt nhi hay không?"
 
Lưu Phong vừa bực mình, vừa xấu hổ, hàm hồ đáp: "Này. Liên Nguyệt, ngươi như thế nào mà không biết ta đã có thê tử rồi sao?"
 
"Không quan hệ gì cả." Liên Nguyệt cười, nói tiếp: "Thúc thúc là Bá tước đại nhân, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Người yên tâm, mẫu thân của Nguyệt nhi rất biết thân biết phận sẽ không đòi chuyện danh phận đâu."
 
"Liên Nguyệt, ngươi là một đứa nhỏ, ngươi quản chuyện người lớn làm gì. Được rồi, ngươi không muốn biết kết quả của Bảo Ngọc và Đại Ngọc như thế nào sao?" Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra Liên Nguyệt mấy ngày nay đang say mê Hồng Lâu Mộng nên cố ý chuyển sự chú ý của nó sang chuyện này.
 
Quả nhiên là sức hấp dẫn của Hồng Lâu Mộng thật lớn. Liên Nguyệt không thèm để ý đến chuyện của Dương thị nữa mà hứng thú chuyển sang diễn biễn Hồng Lâu Mộng: "Nói nhanh lên, Bảo Ngọc và Đại Ngọc cuối cùng có được ở bên nhau không?"
 
"Đừng vội, từ từ ta kể cho nghe. Nếu ngay lập tức nói cho ngươi biết kết quả thì còn gì là hứng thú nữa." Lưu Phong cười hắc hắc, nắm tay Liên Nguyệt, bắt đầu kể chuyện. Liên Nguyệt quả nhiên là say sưa lắng nghe, chẳng còn nhớ gì đến chuyện của Dương Thị nữa.
Vừa đi, vừa kể chuyện, nửa canh giờ sau hai người đã về đến nơi.
 
Dương Thị thấy Liên Nguyệt và Lưu Phong cùng trở về, trong mắt có chút không tự nhiên: "Liên Nguyệt, đã trễ thế này, ngươi còn đi đâu?"
 
"Mẫu thân, không phải người lo lắng cho an nguy của thúc thúc sao? Con mang người trở về đây." Liên Nguyệt nhìn Dương Thị, chớp chớp mắt, đắc ý cười.
 
Lưu Phong cũng không nói ra chuyện Liên Nguyệt chút nữa đã bị cưỡng gian mà mỉm cười: "Phu nhân, đừng trách cứ Liên Nguyệt nữa, muốn trách thì trách ta không nên về trễ thế này."
 
Dương Thị lạnh nhạt nói: "Công tử nói quá lời. Người bất quá là khách của ta. Ta làm sao có thể quản được. Người không có việc gì là tốt rồi."
 
Xoay người lại nhìn Liên Nguyệt, Dương Thị nói: "Liên Nguyệt, không còn sớm nữa. Mau theo ta nghỉ ngơi, không quấy rầy công tử nữa."
 
Liên Nguyệt đang nghe Hồng Lâu Mộng một cách hưng phấn, đâu nỡ rời khỏi Lưu Phong. Nàng lắc lư vai Lưu Phong, nũng nịu nói: "Không, Nguyệt nhi bây giờ chưa muốn ngủ, chỉ muốn nghe thúc thúc kể chuyện Hồng Lâu Mộng."
 
"Liên Nguyệt, không được hồ đồ, bây giờ là lúc nào rồi?" Dương Thị nghiêm mặt nói.
Liên Nguyệt bĩu môi: "Con không biết, dù sao con cũng chỉ muốn nghe Hồng Lâu Mộng."
 
Lưu Phong mỉm cười nói với Dương thị: "Phu nhân, hay là người cứ ngủ trước đi. Ta mang Liên Nguyệt về phòng ta, kể chuyện cho nó nghe. Dù sao thì đêm nay ta cũng không muốn ngủ."
 
Dương Thị thấy Lưu Phong đáp ứng yêu cầu của Liên Nguyệt, cũng không ngăn cản nữa. Huống hồ nàng cũng không dám đối nghịch với Liên Nguyệt.
 
Nhìn Liên Nguyệt dắt tay Lưu Phong rời đi. Dương Thị trong lòng có chút cay đắng. Nếu có cơ hội, nàng nhất định hỏi rõ xem người câu dẫn Lưu Phong là mình hay Liên Nguyệt.
Đi theo Lưu Phong vào phòng, Liên Nguyệt không nói một lời, tự cởi giầy, nhảy lên giường Lưu Phong, để lộ ra hai bàn chân trắng muốt xinh xắn, nhìn Lưu Phong mỉm cười: "Thúc thúc, đêm nay Nguyệt nhi ở lại đây suốt đêm được không? Nguyệt nhi muốn nghe chuyện suốt đêm."
 
Cái này không phải là đang quyến rũ mình sao? Lưu Phong vội vàng lắc đầu: "Không được, nhiều nhất là một canh giờ. Sau đó ngươi phải trở về phòng mình mà ngủ."
 
"Không mà, thúc thúc, Nguyệt nhi thực sự thích nghe người kể Hồng Lâu Mộng, hơn nữa hôm nay Nguyệt nhi đã bị sắc lang làm cho sợ hãi. Có về cũng ngủ không được."
 
Nói xong, hai con mắt xinh đẹp đã trở nên rơm rớm nước mắt.
 
Lưu Phong sợ nhất là thấy mỹ nữ khóc. Bất hạnh thay cho hắn, Liên Nguyệt trước mắt chính là mỹ nữ.
 
Lưu Phong vội vàn lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, đi đến, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt, dịu dàng nói: "Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Ngươi biết đấy, thúc thúc chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi."
 
"Thật sao?" Liên Nguyệt nhất thời trở nên vui vẻ, sắc mặt rạng rỡ như mặt trời sau cơn mưa.
 
"Đương nhiên là thật. Thúc thúc là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại đi lừa một tiểu cô nương như ngươi." Lưu Phong nghiêm nghị, tạo ra một bộ dạng đạo mạo mà nói.
"Thúc thúc, ngươi đối với Nguyệt nhi thật là tốt, Nguyệt nhi quyết định sẽ giảm giá nhà một cách thấp nhất cho người." Liên Nguyệt kích động nhào vào ngực Lưu Phong, cái miệng xinh xinh, nhỏ nhắn chu ra, hôn lên trán hắn một cái: "Thúc thúc, ta tặng cho người một cái hôn."
 
Lưu Phong cảm thấy ngạc nhiên, tiểu nha đầu này muốn chết sao? Làm như vậy, không sợ ta đè ra xơi hay sao?
 
Mẹ kiếp, cũng may là nhân phẩm ta vẫn còn tốt, nếu không tiểu nha đầu này coi như xong đời.
 
"Liên Nguyệt, hay là chúng ta ra ghế ngồi đi. Ta sẽ ngồi đó kể chuyện cho ngươi nghe." Cùng một mỹ nữ ở trên giường, Lưu Phong cũng cảm thấy lo lắng mình không đủ định lực để kìm chế.
 
"Thúc thúc, bắt đầu kể chuyện đi." Liên Nguyệt nũng nịu nói, chẳng quan tâm gì đến đề nghị của Lưu Phong cả.
 
"Không được, ngươi trước tiên phải bước xuống giường đã." Lưu Phong kiên quyết nói.
Liên Nguyệt trong con mắt xinh đẹp lại trở nên ngân ngấn nước mắt: "Thúc thúc, không lẽ người sợ Nguyệt nhi làm ô uế giường của người hay sao? Liên Nguyệt không có ý gì, Liên Nguyệt chỉ là muốn ở trên giường cho thoải mái thôi."
 
Ngươi thì thoải mái rồi, nhưng đệ đệ ta lại không thoải mái. Liên Nguyệt ngồi trên giường quả thật là hấp dẫn, nửa ngồi, nửa nằm, ngay cả những vị trí mẫn cảm cũng vô thức phơi bày ra trước mắt hắn, quả thật kích thích tặc nhãn của Lưu Phong rất nhiều.
 
"Ông trời à, Liên Nguyệt ơi là Liên Nguyệt, thúc thúc không phải như người nghĩ. Thôi được rồi, ngươi cứ yên tâm mà ngồi đó đi." Lưu Phong bực bội nhưng cũng phải đầu hàng con tiểu nha đầu đáo để này.
 
"Tiểu nha đầu, vạn nhất có xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đừng trách ta đó. Dù sao thì cũng là do ngươi câu dẫn ta." Lưu Phong trong lòng thầm nhủ như vậy, cũng cởi giầy, ngồi lên giường, bên cạnh Liên Nguyệt.
 
Liên Nguyệt thoải mái dựa đầu vào bả vai Lưu Phong, cười nói: "Thúc thúc, bây giờ có thể kể được chưa?"
 
Đáng tiếc là Lưu Phong không thấy được trong ánh mắt Liên Nguyệt lộ ra một sự đắc ý, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười độc ác, bộ dáng thật đáng sợ.
 
Lưu Phong tận lực đem tâm thần của mình tập trung vào kể Hồng Lâu Mộng, tránh cho trong lòng nảy sinh tà ý.
 
Liên Nguyệt rất nhanh chóng đắm chìm vào câu chuyện, chẳng những dựa đầu vào vai hắn mà hai tay cũng không biết từ lúc nào ôm lấy hắn, cứ như sợ hắn sẽ biến mất vậy.
 
Kể đến nửa đêm thì Liên Nguyệt cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, Lưu Phong thấy vậy nhân cơ hội hội nói: "Liên Nguyệt, không còn sớm nữa, ngươi đi về ngủ đi. Ngày mai ta sẽ kể tiếp cho người nghe."
 
Liên Nguyệt lắc đầu: "Không được, Nguyệt nhi vẫn muốn nghe." Nói là muốn nghe nhưng tiểu nha đầu lại há miệng ngáp một cái, rõ ràng là đã rất buồn ngủ.
 
"Liên Nguyệt, ngươi rõ ràng là đã buồn ngủ. Thức đêm đối với da dẻ của nữ nhân rất có hại. Ngươi nên về ngủ đi thôi." Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là xuất ra chiêu này để đối phó với nữ nhân.
 
Quả nhiên là nghe nói thức đêm có thể ảnh hưởng đến sắc đẹp, Liên Nguyệt lập tức bật dậy: "Có chuyện đó sao? Vậy thì Nguyệt nhi sẽ ngủ."
 
"Được rồi, để ta đưa người trở về." Lưu Phong đứng dậy, tư thế chuẩn bị tiễn khách.
Liên Nguyệt lắc đầu: "Thúc thúc, đêm nay Nguyệt nhi muốn ngủ với thúc thúc."
 
"Không được, ngươi là nữ nhân, như thế nào có thể ngủ lại phòng của ta." Lưu Phong kiên quyết, không để cho mình có cơ hội phạm sai lầm. Cô nam quả nữ ngủ chung với nhau, dám chắc sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó Lưu Phong cũng không biết ăn nói với Dương Thị như thế nào.
 
Liên Nguyệt thấy bộ dáng Lưu Phong rất kiên quyết, cười hì hì nói: "Thúc thúc, Nguyệt nhi bây giờ không thể trở về được. Mẫu thân mấy ngày này vì nhớ tình xưa mà rất khó ngủ, một khi ngủ say mà bị đánh thức thì sẽ nổi giận. Bây giờ nếu Nguyệt nhi trở về thì sẽ phải ngủ ngoài hành lang cả đêm. Đành chịu vậy" Nói xong Liên Nguyệt làm bộ như chuẩn bị rời khỏi phòng Lưu Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.