-Liên Nguyệt của ta thật đáng yêu. Nếu lúc đó không có ai yêu người vì ngươi mũi tẹt thì cùng lắm là thúc thúc chờ ngươi lớn lên, lấy ngươi làm tiểu lão bà.
Liên Nguyệt hừ một cái, bĩu môi:
-Người chỉ biết trêu ta. Ai lại không biết thúc thúc có nhiều nữ nhân. Còn nữa. Cái gì mà chờ lớn lên. Bây giờ không phải người ta đã lớn lắm rồi sao?-Liên Nguyệt ưỡn ngực, bộ dạng tức giận nói:-Thúc thúc, Nguyệt nhi bây giờ đã lớn rồi.
-Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn nhỏ.
-Người ta không còn nhỏ nữa. -Liên Nguyệt mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, tiến lên từng bước, lắc lư bộ ngực của mình nói:-Thúc thúc, Liên Nguyệt không còn nhỏ nữa. Người ta đã lớn rồi. Không tin thì người sờ vào ngực ta xem. Ngực của Nguyệt nhi bây giờ cũng giống ngực của mẫu thân.
Lưu Phong nghe vậy, không khỏi ngẩn người. Nữ nhân lại có thể dễ dàng đưa ngực mình cho người ta sờ. Bất quá tiểu nha đầu này nói cũng không sai. Ngực của nàng ta quả thật không còn nhỏ nữa.
-Thúc thúc, người sờ đi. Liên Nguyệt muốn chứng minh cho người thấy người ta đã lớn rồi. -Liên Nguyệt ngữ khí ngây thơ nói.
"Sờ hay không sờ?". Lưu Phong lúc này cũng cảm thấy nan giải.
Từ góc độ của nam nhân thì không sờ quả thật đáng tiếc. Nhưng từ góc độ trưởng bối thì không thể sờ được.
-Thúc thúc, người sờ đi, sờ vào người sẽ biết là Nguyệt nhi đã lớn. Lưu Phong không hề phát hiện ra đôi mắt ngây thơ của Liên Nguyệt lâu lâu lại ánh lên một đạo dị quang.
Đối mặt với yêu cầu tha thiết của tiểu nha đầu. Lưu Phong cũng có chút động tâm. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, xác định không có người. Trong đầu dần dần xuất hiện một chút tà ý.
Lưu Phong trong lòng cũng tự động viên mình"Là nàng ta tự nguyện cho ngươi sờ, nàng ta muốn ngươi sờ."
Có được ý nghĩ này, Lưu Phong rốt cuộc chậm rãi vươn tay ra, bất quá vẫn chưa chạm đến ngực của Liên Nguyệt. Dù sao thì sờ vào ngực một đứa nhỏ kêu mình bằng thúc thúc cũng là một việc làm thật bại hoại.
-Thúc thúc, người có đúng là nam nhân hay không? Hay là thân thể của người mắc bệnh?-Liên Nguyệt thấy Lưu Phong rút tay lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Lưu Phong, mang theo vài phần khinh thường.
Mẹ kiếp! Bị tiểu nha đầu khinh thường. Lưu Phong nhất thời giận dữ, tà ý vừa bị áp chế lại nổi lên.
-Tiểu nha đầu, đây chính là do ngươi hết. Không được oán hận ta.
Lưu Phong đưa hai tay phủ lên đôi gò bồng đảo của Liên Nguyệt, nhẹ nhàng xoa nắn, ánh mắt lộ ra một luồng ánh sáng của sắc lang nhìn Liên Nguyệt. Dùng hành động của mình chứng minh cho nàng thấy mình là nam nhân chân chính.
Liên Nguyệt bị Lưu Phong xoa nắn, trong lòng nhất thời rung động, sắc mặt ửng hồng, đôi môi anh đào khẽ hé mở, phát ra vài âm thanh rên rỉ.
-Cái này không phải muốn chết hay sao? Lưu Phong thấy bộ dáng của Liên Nguyệt như vậy, toàn thân một trận nhiệt huyết sôi trào, ý nghĩ tà ác trong lòng ngày càng dày đặc.
-Thúc thúc, Liên Nguyệt có đúng là đã lớn rồi không?-Liên Nguyệt hai mắt khép hờ, nũng nịu hỏi:-Thúc thúc, người dụng thêm một chút sức lực nữa được không? Mau làm cho Nguyệt nhi thoải mái.
Nghe Liên Nguyệt nói xong, Lưu Phong trong lòng hỏa dục bùng phát, hận không được ngay lập tức xé rách quần áo nàng, mà dày vò.
Lưu Phong dùng sức kích thích, Liên Nguyệt cảm giác như thân thể mình co rút lại vậy, một cảm giác kỳ lạ chưa từng thấy, dần dần lan tỏa khắp người.
-Thúc thúc, nhanh, mạnh một chút nữa. -Liên Nguyệt từ khi lớn đến nay, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, cảm giác khác thường trong lòng thực là hưng phấn.
Đột nhiên Lưu Phong nghe được từ phía sau có tiếng bước chân đi đến.
Lưu Phong chợt thức tỉnh, ý thức được hành vi của mình quả thật là không có đạo đức. Nhìn thoáng ra xa, phát hiện ra Vương Đông Đông không biết từ lúc nào đang đứng cách đó không xa.
"Đông Đông, như thế nào lại đến đây? Nàng thấy gì?" Lưu Phong chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui xuống. Bộ dáng hạ lưu của mình cuối cùng đã bị Đông Đông nhìn thấy hết.
Vương Đông Đông giờ phút này rất kinh ngạc. Nàng trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lưu Phong, muốn nói nhưng không thể thốt ra thành lời.
Lưu Phong vội đẩy Liên Nguyệt ra phía sau, thấp giọng nói:
-Có người đến.
Liên Nguyệt lúc này mới mở mắt nhìn Lưu Phong, nói:
-Thúc thúc, thật là thoải mái quá đi mất.
Lưu Phong một trận xấu hổ. Giờ phút này mà tiểu nha đầu này còn nói vậy.
Vương Đông Đông do dự một chút, cuối cùng cũng đi đến nhìn Lưu Phong hỏi:
-Các người đang làm gì vậy?
Liên Nguyệt hừ một cái, vẻ mặt ngây thơ trả lời:
-Thúc thúc giúp ta kiểm tra thân thể. Ngươi là ai mà muốn quản việc của ta?
"Kiểm tra thân thể? Lưu đại ca thật là độc ác quá." Vương Đông Đông nhìn vẻ mặt khờ khạo của Liên Nguyệt còn cho hài tử này hơn phân nửa là bị Lưu Phong dụ dỗ.
-Lưu đại ca, ngươi. ngươi như thế nào có thể làm như vậy?-Vương Đông Đông rất muốn nói, nếu ngươi hứng thì cứ tìm ta. Sao lại làm ra hành động nhục nhã này chứ?
-Ha ha, Đông Đông sao muội lại tới đây. Tốt lắm, ta cũng đang muốn đi tìm muội. Lưu Phong cười hắc hắc tiến lên:-Đi, chúng ta ra ngoài một lát.
Liên Nguyệt nắm chặt tay Lưu Phong, lôi lại, làm nũng nói:
-Thúc thúc, người ta còn chưa đã. mà thôi, hôm nào tiếp tục cũng được. Bấy giờ người mai nói xem Nguyệt nhi đã là người lớn chưa?
Lưu Phong không dám dây dưa với tiểu nha đầu này nữa, vội vàng nói:
-Lớn, lớn, ngươi quả là đã thành người lớn.
-Vậy thì thúc thúc phải giữ lời, cưới ta làm tiểu lão bà đó. Liên Nguyệt cười hì hì nói.
Lưu Phong chút nữa đã té xỉu, vội vàng kéo tay Vương Đông Đông nhanh chóng bỏ đi. Từ phía sau vẫn văng vẳng tiếng cười ngây thơ, khờ khạo của Liên Nguyệt.
Trên đường đi Vương Đông Đông rút tay khỏi tay Lưu Phong, hờn giận nói:
-Lưu đại ca, người thật sự muốn cưới Liên Nguyệt làm tiểu lão bà? Người không thấy nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi sao?
"Đứa nhỏ?" Lưu Phong trong lòng nói thầm một tiếng, đúng là đứa nhỏ, bất quá cái đồ vật kia thì đã lớn.
-Đương nhiên không phải. Lưu Phong cười cười giải thích:-Lúc nãy chỉ là ta nói đùa một chút mà thôi.
-Có đúng không vậy? Muội thấy bộ dáng của huynh giống như đang hưởng thụ lắm mà. Vương Đông Đông tiếp tục mỉa mai.
-Không có, ta chỉ giúp nó kiểm tra thân thể mà thôi. Đúng rồi, muội tìm ta có chuyện gì? Lưu Phong cố ý đánh trống lảng sang đề tài khác.
Vương Đông Đông liếc mắt nhìn hắn:
-Không phải huynh nói cũng có chuyện muốn tìm muội hay sao?
-Lady first, ưu tiên cho muội nói trước. Lưu Phong cười giả lả nói.
-Ngươi đó, chỉ biết bịa ra một cái cớ. Là thế này: lần trước vì huynh có chuyện đột xuất nên không đến gặp cha muội. Hôm nay cha muốn mời huynh đến một lần.
-Được, ta tìm muội cũng là vì việc này.
-Thế à! Vậy sao lại sờ vào mông muội? Vương Đông Đông đột nhiên cảm giác được từ mông mình truyền lên một cảm giác nóng bỏng. Thì ra là Lưu Phong không biết từ lúc nào đã đặt tay lên mông nàng.
-Hắc hắc, để ta giúp muội kiểm tra thân thể. Lưu Phong chẳng hề biết xấu hổ, trơ tráo nói.
-Lưu đại ca, hình như huynh rất thích nó lớn thì phải? Vương Đông Đông nổi giận một chút đã nguôi ngoai, cũng không chống cự lại mà ngượng ngùng hỏi thêm.
Lưu Phong tự nhiên hiểu ý nàng:
-Đúng, ta rất thích lớn, nhất là mông.
-Vậy ăn phao câu gà có thể làm cho mông mình lớn hơn không?
Ăn gì bổ nấy. Quả là như vậy. Đông Đông vừa nói thì hắn liền nhớ tới kiếp trước tại trường đại học cũng có không ít nữ bạn học của hắn rất thích ăn phao câu gà mà không cần để ý xem khoa học có công nhận điều này hay không.
-Đúng là có thể. Lưu Phong hồ loạn ứng phó một tiếng.
***
Vương Đức Vọng bây giờ là Phó soái của binh mã hoàng thành mang hàm nhất phẩm. Lão hoàng đế ban cho hắn một tòa phủ đệ thực không nhỏ. Khi Lưu Phong và Vương Đông Đông đến nơi đã thấy Vương Đức Vọng đang đứng trước cửa.
-Công tử, cuối cùng cũng đã gặp được ngươi. Xin mời vào bên trong. Vương Đức Vọng bây giờ quả nhiên xuân phong đắc ý, vẻ mặt hồng hào quý phái.
Lưu Phong cũng không khách khí, hai tay ôm quyền chắp tay nói:
-Đại nhân khách khí quá.
-Lưu đại ca, cha, các người vào trong đã rồi hãy nói. Phỏng chừng bây giờ rượu và thức ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi. Vương Đông Đông thấy cha vui vẻ, tâm tình nàng cũng thập phần khoái trá.