Thật thương xót thay cho một nữ nhân phải chịu cảnh cô đơn trong cung cấm lạnh lẽo. Sống mũi Lưu Phong bất giác cay cay, hắn chợt động tâm nói: "Cô cô, hay là Phong nhi sẽ là hài tử của cô cô, Phong nhi sẽ là con của người."
Ân quý phi nghe vậy, chỉ thấy trong lòng xúc động ngập tràn, hai tay ôm lấy đầu Lưu Phong, yêu thương vuốt ve: "Phong nhi, cô cô nghe ngươi nói như vậy, ta rất hạnh phúc."
"Cô cô, thân thể người thật thơm." Đầu bị Ân quý phi ôm lấy, vừa vặn nằm gọn trên bụng nàng, tự nhiên một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi của hắn.
Ân quý phi mỉm cười: "Hài tử này thật biết cách ăn nói."
"Là thật mà." Tà niệm trong lòng Lưu Phong nhất thời lại bị mùi hương này dẫn dắt nổi dậy, hắn nhẹ nhàng khẽ dí sát đầu mình xuống vùng không gian giữa hai chân của nàng.
Rất nhanh chóng, mũi hắn đã đụng đến hạ bộ của nàng, trong lòng tà niệm thôi thúc khiến hắn khẽ dùng mũi mình cọ cọ ma sát.
Ân quý phi cũng nhanh chóng cảm nhận được hành vi của Lưu Phong nhưng trong lòng lại cảm thấy sung sướng, một cảm giác kích thích đã lâu không tái hiện, giờ lại nổi lên. Nội tâm nàng tranh đấu kịch liệt nhưng cảm giác khoan khoái kia không ngừng tăng lên, ngay cả hạ thể cũng nóng bừng lên.
"Aaaa!" Bị cảm giác như vậy kích thích, Ân quý phi bất giác thở nhẹ một tiếng.
Tiếng nữ nhân rên rỉ càng kích thích tà niệm trong lòng Lưu Phong, hắn cúi sâu đầu xuống, dùng thêm một chút sức lực để cọ xát.
Rốt cuộc Ân quý phi có chút không nén nhịn được, đưa tay, kéo đầu Lưu Phong lên, cố trấn định nói: "Phong nhi, ngươi là người lớn sao lại giống như hài tử vậy?" Giờ phút này thái độ của Ân quý phi đối với Lưu Phong đã có chút biến hóa vi diệu. Hai mắt nàng ẩn chứa một cái nhìn nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào Lưu Phong.
"Phong nhi, hảo hài tử của ta, ngươi sau này phải hứa với cô cô, nhất định phải thường xuyên đến đây với ta." Ân quý phi nói xong, nhất thời lại ôm hắn vào lòng như một hài tử.
Lưu Phong lại nhân cơ hội này, tiếp xúc thân mật với ngực nàng.
"Phong nhi. ngươi lại làm chuyện xấu." Ân quý phi thân thể khẽ run lên, vội vàng dừng lại. Mặc dù nàng rất muốn hưởng thụ chuyện xấu của Lưu Phong nhưng cũng không dám quá phóng túng, nàng sợ mình không kìm chế được được dục vọng trong lòng. "Cô cô, người sợ gì chứ?" Lưu Phong nhìn Ân quý phi khiêu khích.
Ân quý phi muốn đang muốn nói, không nghĩ ra Lưu Phong đã áp sát miệng hắn, khóa lấy môi nàng, Ân quý phi nhất thời hồn phi phách tán, không hề có một phản ứng nào trước sự đường đột này của Lưu Phong.
"Phong." Ân quý phi kinh sợ, muốn giãy dụa một chút nhưng không cách nào có thể tách được miệng hắn ra, một câu Phong nhi cũng không thốt ra được.
Lưu Phong một mặt hôn ngấu nghiến, một bên dùng hai tay vuốt ve từ lưng xuống đến mông nàng, thân thể thì đè lên bộ ngực cao vút của nàng.
Rất nhanh chóng Ân quý phi bị hắn hoàn toàn mê hoặc, hai tay bấu chặt lấy hắn, chủ động dùng lưỡi mình linh hoạt tiến vào miệng hắn.
Lửa dục bị đè nén bây lâu, bây giờ bùng cháy.
Ân quý phi điên cuồng đáp lại Lưu Phong, đã hơn một năm nay nàng không cùng một nam nhân nào đó giao hoan. Người gần đây nhất là Hoa Hạ đại đế nhưng giao hoan với lão hoàng đế rất chán, lão căn bản không hề vuốt ve nàng như Lưu Phong.
Ân quý phi trong miệng có cảm giác như cửu hạn gặp cam lồ vậy, trong não không còn chút lí trí, hoàn toàn bị lửa dục xâm chiếm.
Dần dần ánh mắt của nàng đã hoàn toàn biến mất vẻ ngượng ngùng, thay vào đó là ánh mắt lả lơi, gợi tình.
"Phong nhi. ta. ta rất hạnh phúc." Rốt cuộc trong mắt nàng cũng hiện ra giọt nước mắt hạnh phúc.
Ngay khi Lưu Phong đang chuẩn bị tiến hành xua quân chiếm thành thì Ân quý phi chợt đẩy hắn ra: "Hài tử, chúng ta không thể. không thể làm như vậy. có lỗi với Tố Tố"
Một tiếng Tố Tố thốt ra, nhất thời mang Lưu Phong lại thực tại, hắn vội vàng buông Ân quý phi ra, vẻ mặt hối lỗi nhìn Ân quý phi thấp giọng nói: "Cô cô, xin lỗi, Phong nhi không phải cố ý." Thực ra hắn không phải là cố mà là vì hắn thực sự cảm thông cho sự cô đơn của nàng, muốn chính mình kích tình cho nàng, an ủi phần nào sự trống vắng của Ân quý phi nên mới.
"Hài tử, không cần nói, cô cô hiểu ngươi chỉ là muốn an ủi ta. Chuyện này đến đây nên kết thúc." Dừng một chút Ân quý phi thở dài một tiếng: "Hài tử, ta mệt rồi, cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng nên trở về đi, nhớ kỹ những gì ta nói với ngươi."
Lưu Phong khẽ gật đầu, nói: "Cô cô, người yên tâm, Phong nhi biết làm thế nào."
Dừng một chút, Lưu Phong lo lắng nói thêm một câu: "Cô cô, chuyện bệ hạ Thái Âm Bổ Dương người không cần lo, cũng đừng nên nói cho người khác. Chuyện này người biết là được."
"Ta hiểu. Ngươi khi gặp Mã hoàng hậu và Thái tử phi thì cơ trí một chút, sau đó mau đón Tố Tố đến đây."
Lưu Phong đi rời, từ trong mắt Ân quý phi khẽ lăn ra một dòng nước mắt, nàng âm thầm trách cứ bản thân mình. Lưu Phong là cháu rể của mình nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác lại cùng hắn thân mật. Suy nghĩ lại thì bản thân mình thật là vô sỉ.
"Chẳng lẽ ta lại là một nữ nhân dâm đãng vô sỉ sao?" Ân quý phi trong lòng thầm hỏi.
Lưu Phong trên đường về cũng suy nghĩ trong lòng về vấn đề này, Ân quý phi là cô cô của hắn nhưng hắn lại không thể kìm chế được, thậm chí hôm nay còn hôn Ân quý phi. Nhưng hắn cũng cảm giác được Ân quý phi rõ ràng là nguyện ý, nếu không thì nàng cũng không mãnh liệt đáp lại như vậy.
Lưu Phong biết mình có lỗi với Tố Tố nhưng trong lòng lại không nhẫn tâm để Ân quý phi cô đơn một mình.
Nếu cho hắn quay ngược trở lại cảnh tượng lúc nãy thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Đêm khuya, trong tẩm cung của Ân quý phi truyền ra vài tiếng rên rỉ, trong lòng thầm trách bản thân mình đối với nhu cầu sinh lý vẫn còn quá mạnh.
Ân quý phi đuổi hết cung nữ và thái giám ra ngoài, chính mình nằm trên giường, mặc áo ngủ, một tay xoa nắn ngực mình, một tay tiến vào trong quần lót màu đen, cọ xát.
Tràng cảnh kích thích ban ngày vẫn đọng lại trong đầu nàng, mỗi khi nghĩ đến, nàng liền có thể dễ dàng bị kích thích.
Rốt cuộc trong đầu thì tưởng tượng, tay thì kích thích, Ân quý phi nhanh chóng đạt đến cực điểm.
"Phong nhi. ta yêu ngươi. Phong nhi."
Dần dần dục vọng đã biến nàng trở thành điên cuồng, toàn thân vặn vẹo, miệng hô tên Lưu Phong.
Trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình và Lưu Phong giao hoan.
Rốt cuộc một tiếng rên cao vút vang lên, hạ thể Ân quý phi một trận co giật, nàng đã thỏa mãn.
Mưa gió qua đi, Ân quý phi lại tự trách mình, nàng không nên nghĩ đến Lưu Phong, mà hiếp dâm hắn qua tư tưởng. Nhưng nàng cũng biết có một số chuyện không nghĩ không được.
"Tố Tố, cô cô xin lỗi ngươi." .
Đông cung cuối cùng cũng triển khai hành động với Lưu Phong, tạo nên một dư luận đông đảo, một nhóm Ngự sử bắt đầu dâng lên tấu chương bôi xấu Lưu Phong đủ kiểu.
Mới đầu Hoa Hạ đại đế còn không để vào trong tai nhưng đám Ngự sử này rất kiên nhẫn, ngày ngày đều dâng tấu chương.
Hoa Hạ đại đế mặc dù không phải là minh quân nhưng cũng không phải là hôn quân, cuối cùng cũng phải hạ một đạo thánh chỉ, truyền Lưu Phong thăng đường đối chất.
Lưu Phong nhận được thánh chí thì khinh thường mỉm cười. Chẳng lẽ mỡ kề miệng mèo mà không dám ăn sao? Mẹ kiếp, các ngươi thích chơi thì lão tử chơi với các ngươi, xem ai hơn ai. Lưu Phong giao lại chuyện của Thiên Thượng Nhân Gian cho Vương Bảo Nhi, sau đó nhập cung.