Hi Du Hoa Tùng

Chương 459: Từ biệt Song Phi



"Sao có thể không nhanh cho được, mấy ngày nay, ta liên tiếp từ trong Đại nội thu được rất nhiều tin tức. Trong đó điều kỳ quái nhất chính là việc trong cung xuất hiện Quỷ. Quỷ hồn này chính là cung nữ bị Hoàng thượng hành hạ cho tới chết. Được rồi, nghe nói Cô Cô cũng thấy Quỷ, còn sợ hãi đến sanh bệnh."
Lưu Phong trầm mặc lạnh nhạt nói: "Việc Quỷ xuất hiện, hẳn là không liên quan tới Bệ hạ. Nếu cung nữ này là thái bổ mà chết, tự nhiên sẽ không biến thành Quỷ hồn."
Ngừng một chút Lưu Phong nói: "Bất quá chuyện Quỷ xuất hiện cũng nằm trong dự liệu của ta." Lưu Phong thường xuyên ra vào Hoàng cung, đã sớm cảm giác Hoàng cung thường xuyên xuất hiện âm khí, chỉ là lúc đầu không có quan tâm, hôm nay xem ra chuyện Quỷ xuất hiện cũng là bình thường. Chỉ là không biết, đến cuối cùng là loại oan hồn gì.
"Phong Nhi, chuyện ở Giang Nam giải quyết xong hết rồi, ngươi trở về sớm một chút đi. Đi xem bệnh tình của Cô Cô." Ân Nguyên Đạo thật tình nói: "Thay ta chiếu cố Cô Cô nhiều một chút. Nếu được có thể để cho Tố Tố ở bên cạnh Cô Cô vài ngày."
Rời khỏi Tổng Đốc Phủ trở về Di Hồng Viện cũng là lúc trời đã tối đen. Tố Nương và Ân Tố Tố không biết đi đâu, chỉ có một mình Liễu Thanh Nghi ngồi đợi Lưu Phong.
"Công tử, người đã trở về." Trong mắt Liễu Thanh Nghi có chút đỏ lên, thật khó khăn mới trở về vài ngày, lại muốn rời đi. Lần này từ biệt, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
"Thanh Nghi, nàng yên tâm, ta sẽ thường xuyên quay lại gặp nàng." Lưu Phong trong lòng có chút xúc động, dắt Liễu Thanh Nghi trở về phòng, Liễu Thanh Nghi bỏ đi áo ngoài, mặc áo ngủ loại mới vào, cởi giầy, lộ ra hai bàn chân trắng muốt, cúi cúi đầu, trong lòng buồn buồn không vui, bộ dáng thật động lòng người.
Lưu Phong trong lòng nóng lên, đi tới ôm lấy eo của nàng, khe khẽ hôn lên má nàng, nhẹ giọng nói: "Thanh Nghi, nàng không nỡ xa ta, không bằng nàng cùng Tiểu Linh Nhi cũng cùng ta tới Kinh Đô đi, chuyện ở Giang Nam ta sẽ an bài lại một lần nữa."
Liễu Thanh Nghi đầu tiên cảm thấy vui vẻ, nhưng rồi lại lắc đầu nói: "Không được, công tử, thiếp biết người bây giờ đang thiếu nhân lực. Nhất thời không thể tìm được người thích hợp. Hơn nữa, chuyện kinh doanh ở Giang Nam giao cho người khác thiếp cũng lo lắng. Nhất là, thiếp và Tố Tố đang tiến hành xuất bản Tạp chí khoa học kỹ thuật, nếu thiếp đi sợ là sẽ chấm dứt."
Nữ nhân tốt như vậy, thật là làm cho người ta cảm động, Lưu Phong cảm kích nói: "Thanh Nghi, khổ cho nàng rồi."
Liễu Thanh Nghi ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Phong, cảm động nói: "Công tử, không nên khách khí, Thanh Nghi có thể như ngày hôm nay, tất cả đều do công tử ban cho. Giúp người chia sẻ gánh nặng, là chuyện đương nhiên." Liễu Thanh Nghi đối với Lưu Phong cảm kích, tuyệt đối người ngoài có thể giải thích được. Liễu Thanh Nghi hận không thể đem tất cả cho Lưu Phong, ngay cả Tiểu Linh Nhi sau này lớn lên đều thuộc Lưu Phong. Nhất là bây giờ, Tiểu Linh Nhi trời sanh Linh thể. Liễu Thanh Nghi càng kiên định với ý nghĩ đó.
"Thanh Nghi, sau này gọi ta là Lão công, qua một thời gian nữa ta sẽ cho nàng một danh phận." Lưu Phong cái miệng mạnh mẽ tiến tới, áp lên trên cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Nghi.
Liễu Thanh Nghi bị Lưu Phong hôn một trận, nhất thời cảm giác mờ ảo, cảm giác như lọt vào vùng sương mù, khuôn mặt cười trở nên đỏ hồng: "Công tử, thiếp không dám. Thanh Nghi bất quá chỉ là nha hoàn của người mà thôi. "
Lưu Phong có chút nhíu mày, bàn tay ở phía dưới mỹ đồn phong mãn, dùng lực bóp bóp vài cái, cười hắc hắc: "Thanh Nghi, ai nói nàng là nha hoàn của ta. Ở đâu có chuyện nha hoàn và chủ nhân làm cái chuyện này."
Liễu Thanh Nghi sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói nhỏ một tiếng: "Nha hoàn và chủ nhân làm cái chuyện này. ?"
Lưu Phong một trận buồn bực, nàng thật là không hiểu.
"Không cần biết, từ hôm nay trở đi, nàng phải thay đổi hoàn toàn, gọi ta là Lão công." Lưu Phong mập mờ cười cười, hai tay linh hoạt tiến vào vùng tam giác giữa hai chân nữ nhân, nhẹ giọng nói: "Mỗi lần nàng đạt cao trào, đều không thể kìm hãm kêu ta là Lão công, chuyện này chứng tỏ, trong lòng nàng rất muốn gọi ta là Lão công."
"Đáng ghét, đáng ghét, đừng nói nữa." nghe lời Lưu Phong nói, Liễu Thanh Nghi không khỏi nghĩ tới chuyện tu chân ngày trước, nhất thời nói với Lưu Phong: "Công. Lão công, Lão công tốt, thiếp hứa với chàng."
Lưu Phong lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng là bàn tay to vẫn không chịu đi ra. Nhẹ nhàng linh hoạt xoa xoa nơi nhạy cảm của nữ nhân.
Liễu Thanh Nghi cắn nhẹ môi, bộ dáng hưởng thụ, thản nhiên cười: "Lão công, người trước tiên nhẹ nhàng một chút, đợi lát nữa hãy dùng lực h." Vẻ mặt thẹn thùng nói.
Lưu Phong mỉm cười: "Uhm, Lão công đêm nay cam đoan sẽ làm cho nàng thoải mái."
Vừa nói cái miệng cũng tiến tới, Liễu Thanh Nghi trong mắt hiện lên một tia vui sướng, bộ ngực có chút phập phồng, đôi mắt đẹp khép hờ, đôi môi chín mọng nghênh đón Lưu Phong.
Bốn môi tương hợp, Lưu Phong đầu lưỡi nhẹ nhàng khe khẽ tiến vào miệng Thanh Nghi, cực lực kích tình.
Liễu Thanh Nghi từ từ nhắm mắt lại rên khẽ một tiếng, âm thanh hết sức kiều mị, cái lưỡi thơm ngát nhanh chóng tiến vào miệng nam nhân kích tình trả thù.
"Lão công, không bằng kêu Tố Nương tỷ tỷ cùng lên, đêm nay chúng ta ba người đồng thời?" Một lúc lâu, khi ngừng hôn, Liễu Thanh Nghi liếm môi nói.
Song phi? Lưu Phong nao nao, lập tức vì sự chủ động đề nghị của Liễu Thanh Nghi mà động tâm.
"Thật sự, nàng nguyện ý như vậy thật sao?" Lưu Phong giả bộ hỏi.
Liễu Thanh Nghi mỉm cười gật đầu: "Uhm, thiếp nguyện ý. Chàng sẽ mang Tố Tố đi. Tố Nương tỷ tỷ sau nàng sẽ cùng thiếp sống nương tựa lẫn nhau, thiếp đương nhiên muốn cùng nàng đồng thời hưởng thụ tình ái. Hơn nữa, thiếp và Tố Tố cũng từng phục vụ chàng, đâu có gì đâu."
Lưu Phong gật đầu: "Uhm, nàng đợi một lát, ta đi tới phòng Tố Nương tỷ tỷ."
Nói xong Lưu Phong tiến ra ngoài, đi tới Tây sương phòng, thấy Tố Nương chính đang ở trong phòng, trong phòng lọt ra một ánh đèn, liền trực tiếp đi tới.
Lặng lẽ tiến vào, Lưu Phong nhẹ nhàng mở cửa tiến vào trong, chỉ thấy Tố Nương tỷ tỷ đang cởi quần áo.
Lưu Phong ha ha cười nói: "Tố Nương tỷ tỷ, như thế nào lại không đợi ta, lại định đi ngủ một mình."
Tố Nương nghe vậy, hét lên kinh hãi, quay mặt lại, sắc mặt kinh ngạc: "Công tử gia, sao người lại tới đây? Người không phải ở trong phòng của Thanh Nghi muội muội sao?" Tố Nương vẫn nghĩ rằng, Lưu Phong có rất nhiều nữ nhân, nàng trong lòng Lưu Phong cũng không được coi trọng lắm. Nàng biết Lưu Phong mới từ Tổng Đốc phủ trở về, liền trước tiên ở trong phòng Liểu Thanh Nghi qua đêm, không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây, sao có thể không kinh ngạc.
Lưu Phong nhìn Tố Nương trên người chỉ còn nội y, thầm nuốt nước miếng một cái, ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm vào song nhũ bạo mãn, nhất là cái rãnh thật sâu trắng như tuyết trên ngực, thật là động tâm.
Tố Nương thật sự không nghĩ đến tối nay Lưu Phong cũng tới tìm nàng, nhất thời kinh hãi, vội vàng mặc quần áo lại, nói: "Công tử gia, người trước tiên ngồi xuống đi."
"Tố Nương tỷ tỷ, không cần mặc vào đâu, lát nữa cũng phải cởi ra thôi mà." Lưu Phong kéo cánh tay cũa nàng, nhẹ nhàng khẽ nói, mỹ đồn của nàng đặt lên đùi, Lưu Phong thuận tay đặt lên song nhũ phong mãn của nàng, tùy ý nhào nặn, khẽ cười nói: "Tố Nương tỷ tỷ, Thanh Nghi nói đêm nay chúng ta ba người đồng sàng."
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, Liễu Thanh Nghi khoác một cái áo ngoài, vội vàng tiến vào: "Lão công, Tố Nương tỷ tỷ, ta tới rồi."
Lưu Phong cười hắc hắc, vô sỉ hỏi: "Thanh Nghi, nàng tại sao lại tới đây?"
Liễu Thanh Nghi mặt trắng không còn chút máu liếc Lưu Phong một cái, cố ý đùa giỡn nói: "Thiếp sợ tên đại sắc lang chàng, tới chỗ của Tố Nương tỷ tỷ thì sẽ không biết đường về nữa." Nói xong liền đi tới, thân thể tựa lên người Lưu Phong.
Lưu Phong vỗ nhẹ lên kiều đồn của nàng, cười nói: "Nàng nhe, dám chắc là chính mình không nhịn được nữa rồi."
"Đáng ghét, đáng ghét, chàng mới nhịn không được đó, . chàng xem cái tay chàng kìa." Liễu Thanh Nghi cười cười chỉ vào tay Lưu Phong.
Tố Nương hơi kinh hãi, cảm thấy tay của Lưu Phong không biết từ khi nào đã đặt tại giữa hai chân của nàng. Không ý tứ luồn vào bên trong nội khố.
Kinh hô một tiếng, Tố Nương có chút thẹn thùng, vội vàng từ trong lòng ngực Lưu Phong nhảy ra.
Liễu Thanh Nghi cười hắc hắc, lớn mật ngồi trong lòng Lưu Phong tách hai chân ra, quay về Tố Nương cười nói: "Tố Nương tỷ tỷ, tỷ thẹn thùng gì chứ, ở đây đâu có ai là người ngoài." Nói xong lớn mật cầm tay Lưu Phong để vào giữa hai chân của mình.
Lưu Phong dưới động tác này của Liễu Thanh Nghi trong lòng một trận nhộn nhạo, tay trái vốn rảnh rổi o nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của nàng nói: "Nàng đó, thật là dâm mà."
Liễu Thanh Nghi không quan tâm lời nói: "Lão công, chàng thật là đáng ghét, không phải chàng nói thích nữ nhân trước mặt chàng phải thật dâm sao."
Quay đầu lại, Liễu Thanh Nghi nhìn Tố Nương cười nói: "Tố Nương tỷ tỷ, ngày mai Lão công đi rồi, chúng ta hôm nay ngàn vạn lần không thể để chàng có cơ hội thoát thân.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.