Hi Du Hoa Tùng

Chương 472: Kích sát Dục ma



Lưu Phong mở mắt, hắn vẫn chưa biết mình thật sự rất may mắn. Trong lúc tâm hồn phiêu lãng bay lên không trung, vô tình hòa hợp với thiên địa nguyên khí. Quan trọng nhất là hắn tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền là loại pháp quyết có thể tu luyện tinh thần lực một cách cao nhất.
Kỳ tích như vậy ngay cả Thiên Nhân kỳ cao thủ cũng rất khó đạt được thiên nhân hợp nhất, ngũ khí triều nguyên như hắn.
Thời gian mặc dù ngắn ngủi nhưng thiên nhân hợp nhất đối với tu luyện của Lưu Phong sau này sẽ có trợ giúp rất lớn.
Ngay khi Lưu Phong đạt đến thiên nhân hợp nhất, dẫn động thất tinh lực, các động phủ tại tu chân giới cũng chấn động, đang muốn truy tìm tung tích của người đạt đến thiên nhân hợp nhất thì thiên tượng lại trở lại bình thường.
Trong đó có một vị đạo nhân dùng thiên địa chí bảo Định Tinh Bàn, suy đoán thiên tượng, bất quá kết luận cũng hết sức mơ hồ. Thiên tượng xảy ra dị biến, xuất hiện một cỗ lực lượng dẫn đạo được Bắc đẩu thất tinh, chỉ là không biết chuyện này sẽ làm cho tu chân giới biến hóa tốt hay xấu.
Một lúc lâu, đạo nhân đứng dậy, đi ra ngoài động phủ, lẩm bẩm nói: "Xem ra Thất Tu chân nhân ta cũng phải xuất thế."
"Tiểu tử thúi, ngươi chết đi."
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Lưu Phong.
Lưu Phong khẽ rùng mình, nhìn lại Thường quý phi, chỉ thấy ngay một chút linh hồn cũng đã hoàn toàn tiêu tán.
Nói cách khác, Thường quý phi đã hoàn toàn chết đi.

Thường quý phi chết đi, lập tức Dục ma thoát khỏi trói buộc của thân thể, biến thành một đạo hắc quang bay tới Lưu Phong. Lưu Phong không dám coi thường, thậm chí không kịp mặc quần áo, thi triển Thất Tinh bộ lui về sau.

Hạo Thiên Kiếm lập tức xuất hiện trong tay, vẩy ra kiếm quang bắn tới.
Hắn hết sức kinh ngạc khi thấy kiếm quang lúc này không phải màu trắng nữa mà đã chuyển thành màu vàng nhạt.
"Đi tìm chết đi." Không kịp ngẫm nghĩ nhiều, Dục ma né tránh kiếm quang của Lưu Phong, sau đó giương nanh múa vuốt xông tới Lưu Phong.
"Không biết tự lượng sức mình." Nếu là lúc trước thì Dục ma có lẽ có thể lưỡng bại câu thương với Lưu Phong nhưng lực lượng của nàng giờ đây đã hao tổn hết bảy, tám phần. Căn bản không phải là đối thủ của Lưu Phong nữa.
Kiếm quang đại thịnh, trong chốc lát bao vây Dục ma.
Dục ma chịu không được, vội che mắt, lớn tiếng rít lên, thân thể lập tức co lại thành một khối nhỏ.
"Dục ma, ngươi tạo ác nghiệt, chịu chết đi." Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, dẫn động kiếm quang, chém vào Dục ma.
Thân thể của Dục ma càng ngày càng nhỏ lại, đến lúc chỉ bằng nắm tay thì đột nhiên quanh thân huyết quang đại thịnh, phá tan kiếm quang Lưu Phong, tựa như thiểm điện bắn về phía Lưu Phong.
"Cẩn thận, Dục ma muốn liều mạng." Bạch Khiết vội lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Phong cảm thấy một trận khí lãng như bài sơn đảo hải đánh tới, âm thầm kinh hãi. Không nghĩ ra Dục ma còn có thể phản kích mạnh mẽ như vậy.
Đang suy nghĩ đã thấy Dục ma phóng tới, huyết quang cơ hồ đã áp sát Lưu Phong.
Trong sát na này, Hạo Thiên Kiếm trong tay phát động tuyệt kỹ Kiếm cương, bắn ra vô số kim sắc kiếm cương, xuyên thủng thân thể Dục ma, trên người Dục ma nhanh chóng hình thành những lỗ thủng, chảy ra máu đen hôi tanh.
"Quả nhiên là ma quỷ." Lưu Phong khinh bỉ nhìn máu đen loang lổ dưới đất bốc ra mùi hôi thối.
Dục ma mặc dù thân thể thủng lỗ chỗ nhưng không thèm để ý, lạnh lẽo nói: "Tiểu tử thúi, cho dù ta chết cũng phải cùng ngươi đi vào huyết ngục, chịu thống khổ với ta.
Lưu Phong nhìn thấy bảy thành lực lượng của mình chỉ có thể phá hủy nhục thể của Dục ma, lập tức dẫn động lực lượng, phát ra công kích trí mạng.
Dục ma tựa hồ cũng phát giác được Lưu Phong đã sử dụng toàn bộ lực lượng. Nhất thời cũng kinh hãi không thôi, hai tay bắt pháp quyết, lập tức hình thành một đồ hình bát quái màu đen, sau đó trong miệng phun ra một ngụm máu vào đồ hình bát quái.
Dị biến đột nhiên xảy ra, trên không trung lập tức xuất hiện một lực lượng tà ác bao phủ lên người Dục ma, tản mát ra huyễn quang, nửa đỏ nửa đen, thập phần tà dị.
"
Không hay, ả đã phụng hiến linh hồn của mình cho Hắc Ma thần, tá lực. Tiểu tình nhân cẩn thận, nếu đánh không lại thì mau đào tẩu." Trong đầu Lưu Phong vang lên thanh âm của Bạch Khiết.
Lưu Phong bất giác chấn động, ngay cả ma dâm Bạch Khiết cũng sợ hãi thì xem ra Dục ma quả thật khó đối phó.
Bất quá chuyện vẫn chưa phải không thể vãn hồi, ít nhất Lưu Phong cũng chưa thi triển toàn lực, hơn nữa Phi nhi cũng chưa tham chiến. Hươu chết về tay ai, bây giờ vẫn chưa thể xác định.
"
Tiểu tử thúi, linh hồn của ta giờ đây đã phụng hiến cho Hắc Ám Ma Thần vĩ đại, ta nhất định phải băm vằm ngươi thành từng mảnh nhỏ." Hắc vụ tan đi, thân thể lõa lồ của Dục ma hiện ra trước mắt Lưu Phong, vóc người đầy đặn, hiện ra những đường cong mê người, chỉ là diện mục rất dữ tợn, hai mắt đỏ như máu bắn ra hung quang, một cỗ sát khi tanh tưởi tản mát ra xung quanh.
Thấy Lưu Phong kinh hãi, Dục ma ngửa mặt cười một tràng dài, âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục truyền về: "
Tiểu oan gia, ta vốn là định lưu lại mạng sống của ngươi, hảo hảo hưởng thụ nhưng ngươi đã làm cho ta phải phụng hiến linh hồn, sắp sửa trụy nhập vào Hắc Ám sâu thẳm. Cho nên ta phải giết chết ngươi, mang theo linh hồn của ngươi đi đến Hắc Ám ma vực, giam cầm linh hồn của ngươi suốt đời, chịu thống khổ suốt kiếp."
"
Tiểu tình nhân, ta đã tìm ra khí môn của Dục ma, chỉ cần đâm trúng trái tim nàng thì lực lượng của Hắc Ma thần sẽ biến mất."
Lưu Phong hít sâu một hơi, toàn lực thi triển Thất Tinh bộ, thân hình như sấm sét bắn tới, Hạo Thiên Kiếm như một tia chớp lao ra.
Vẻ mặt đang đắc ý của Dục ma vẫn sửng sốt nhìn Hạo Thiên Kiếm đâm trúng ngực, toát ra một cỗ hắc khí.
"
Không! Ngươi làm sao biết được khí môn của ta?" Dục ma kêu lên thảm thiết lui về sau.
Lưu Phong nhân cơ hội tiếp tục công kích, Hạo Thiên Kiếm vẽ thành một đường tròn chém lên vết thương trên ngực Dục ma.
Dục ma kêu lên bi thống, cả người bị hất tung về sau, sát khí quanh thân chậm rãi tiêu tán.
"
Dục ma, chịu chết đi." Lưu Phong cười lạnh, tiến lên từng bước. Khí môn của Dục ma đã bị phá, lực lượng của Hắc Ma thần cũng tiêu tán mất một nửa.
Khóe miệng Dục ma chảy ra một dòng máu đen: "
Ngươi quả nhiên là âm độc."
"
Tha cho ta một con đường sống, ta sẽ làm nô lệ tình dục cho ngươi." Dục ma cầu khẩn nói: "Chúng ta giao dịch với nhau, ngươi không nên giết ta, ta sẽ làm tính nô cho ngươi, cam đoan nữ nhân trên cả thế gian này sẽ bị ta dùng thủ đoạn, cam tâm tình nguyện cho ngươi chơi."
"
Đề nghị thật hấp dẫn, bất quá ta đã hấp thu được Nguyên âm của ngươi, mị lực hấp dẫn nữ nhân của ta đã tăng lên. Hơn nữa linh hồn của ngươi đã phụng hiến cho Hắc Ám Ma thần, ngươi còn sống ngày nào phải chịu sai khiến của hắn, tạo ác nghiệt."
"
Không, không nên giết ta. Chỉ cần ta còn sống thì ta sẽ không trụy nhập Hắc Ám vực sâu."
"
Đi tìm chết đi, ngươi đã gây nên nhiều cái chết cho người vô tội, ngay cả Thường quý phi cũng là vì ngươi mà chết, ngươi không xứng lưu lại trên cõi đời này nữa." Lưu Phong thi triển chín thành lực lượng, thanh sắc hỏa diễm từ Phi nhi cũng xuất hiện trên thân Hạo Thiên Kiếm, bắn tới thôn phệ Dục ma.
Dục ma vẻ mặt tràn đầy cừu hận, nhìn Lưu Phong nhưng không thể làm gì được.
"
Phụp!"
Một âm thanh khô khốc vang lên, thân thể Dục ma bị thanh sắc hỏa diễm bao trùm lên, tiêu tán, chỉ để lại một tiếng thét chói tai, hóa thành một làn khói xanh, chậm rãi tiêu tán trong gió.
"
Tiểu tình nhân, ngươi thật lạnh lùng." Dục ma vừa biến mất thì Bạch Khiết hiện ra.
Lưu Phong mặt cũng có chút mệt mỏi: "
Mẹ kiếp, sớm biết dính vào Dục ma mệt như vậy thì ta cũng không dám cùng Thường quý phi hoan ái. Được rồi, cuối cùng là như thế nào? Ngươi sao có thể hút đi lực lượng song tu của Dục ma?"
"
Hì hì, cái này là bí mật." Bạch Khiết đột nhiên chuyển đề tài: "Tiểu tình nhân, từ hôm nay ta đã là người của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta." Nói xong Bạch Khiết vội nhào vào lòng Lưu Phong nũng nịu.
Lưu Phong bực bội nói: "
Phụ trách cái gì? Ta và ngươi có xảy ra chuyện gì đâu?"
"
Sao lại không? Ta mượn thân thể Dục ma, tiến vào thần thức, song tu với ngươi. Nói cách khác là thần thức của chúng ta đã xảy ra quan hệ."
"
Mặc dù thân thể chưa hoan ái nhưng tinh thần chúng ta đã hoan ái với nhau. Tiểu tình nhân, ngươi phải chịu trách nhiệm việc thần thức của ta bị mất trinh đấy." Bạch Khiết mỉm cười tà dị nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.