Hi Du Hoa Tùng

Chương 474: Tĩnh vương cùng lão Hoàng đế



Từ khi Lưu Phong đi, Ân quý phi một mực ở lại trong tẩm cung, trong lòng thấp thỏm bất an cầu khẩn, hy vọng Lưu Phong không xảy ra việc gì.

"Cô cô, không có việc gì nữa rồi, chỉ là." Lưu Phong vào phòng Ân quý phi, mặt mày rạng rỡ nói: "Ác quỷ đã bị tiêu diệt rồi, nhưng Thường quý phi cũng đã chết."

Ân quý phi giật mình kinh hãi: "Sao lại như vậy?".

"Nàng bị ác quỷ chiếm cứ thân thể, linh hồn đã bị ác quỷ cắn nuốt, ta biết được thì đã quá muộn." Lưu Phong bất lực nói.

Ân quý phi thở dài đáp: "Không trách ngươi được, có lẽ đây là do số của Thường quý phi. Phi tử trong cung, có mấy ai có được kết cuộc viên mãn đâu."

Lưu Phong trong lòng máy động, tiến lên cầm lấy tay Ân quý phi, đồng tình nói: "Cô cô, người yên tâm, ta sẽ không để cho người chịu khổ đâu. Một ngày nào đó, ta sẽ giúp người rời chỗ lao lung này."

Ân quý phi cảm động vô cùng, thân thể tựa vào lòng ngực Lưu Phong, trong khoảnh khắc này, nàng đã xem Lưu Phong là nam nhân của mình, cái gì luân lý, cái gì đạo đức, tất cả chỉ là tầm phào.

"Khái khái." đột nhiên Ân quý phi ho khan vài tiếng. Lưu phong mới phát hiện sắc mặt nàng không tốt, như là đang bị cảm mạo.

"Cô cô, người bệnh rồi, Thái y đã xem qua chưa?" Lưu Phong ân cần hỏi.

"Không có gì đáng ngại, chỉ là nhiễm chút phong hàn mà thôi, Thái y đã xem qua rồi, cũng đã kê toa thuốc." Ân quý phi tâm tình vui sướng, chỉ một chút bệnh thì tính làm gì. Ít nhất nàng đang hạnh phúc, nàng đang ôm nam nhân của mình, trông thấy dáng vẻ quan tâm của hắn.

"Cô cô, để cho ta khám?" Lưu Phong lo lắng tự mình bắt mạch xem qua một chút, xác định Ân quý phi quả thật là bị phong hàn, tay trái để sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Cô cô, ta bây giờ giúp người khu trừ hàn khí." nói rồi Lưu Phong cẩn thận thúc đẩy linh khí qua, trị liệu phong hàn cho nàng.

Đạo gia linh lực lưu chuyển trong cơ thể nàng. Sau một vòng chu thiên, Ân quý phi cảm thấy bệnh tình đã khỏi, thân thể thư thái hơn rất nhiều, ngay cả vốn có chút viêm họng giờ đây cũng thư thái rất nhiều: "Phong nhi, bệnh của ta tựa hồ tốt hơn rồi."

Lưu Phong mỉm cười, thu hồi linh lực, đi tới phía trước nàng, cười nói: "Ân, không sao nữa rồi, bất quá gần đây thân thể người hơi suy yếu, phải điều dưỡng nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng để bị phong hàn lại."

Ân quý phi vội vàng gật đầu: "Ân, ta nghe lời ngươi." khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào. vẻ mặt như cô gái đang hoài xuân.

"Đêm nay ngươi. ngươi ở lại không?" đột nhiên Ân quý phi run rẩy hỏi.

Lưu Phong lớn mật vuốt ve nhũ căn Ân quý phi, nhẹ giọng cười hỏi: "Cô cô, người nói xem? Người hy vọng ta đi hay là lưu lại."

Ân quý phi cắn cắn răng, nhớ tới những lời nói dịu dàng của hắn, lấy hết dũng khí nói: "Ta hy vọng ngươi. lưu-!".

"Nếu quý phi nương nương có lệnh, thần tất nhiên lưu lại rồi." Lưu Phong cười hắc hắc, càng to gan hơn. Kéo tay Ân quý phi nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tiếp xúc da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, ôn nhuyễn vô cùng.

"Phong nhi, ta muốn." hai người sau một hồi vuốt ve cho nhau, Ân quý phi tựa như không thể kiềm chế mình nữa, đẩy Lưu Phong ngã xuống, kéo quần áp vùng tam giác mật vào mặt hắn.

Sáng sớm tinh sương, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ vào phòng, tiếng chim thánh thót đánh tan sự yên lặng trong tẩm cung trung đánh thức luôn đôi nam nữ xích loã.

"Phong nhi, mau rời giường đi." trời cũng đã sáng, Ân quý phi hơi lo lắng, sợ bị người khác phát hiện, sắc mặt cũng có chút kinh hoảng.

"Cô cô, không nên khẩn trương, không có việc gì đâu." bên ngoài chẳng những có Lâm Lang canh chừng, hơn nữa tại tẩm cung Ân quý phi Lưu phong còn bí mật phái hắc ám võ sĩ bảo vệ xung quanh, căn bản là không có việc gì. Nếu không, Lưu Phong cũng không an tâm ngủ thẳng giấc như lúc này.

Ân quý phi thấy Lưu Phong vô cùng trấn định mới yên lòng. Chẳng biết từ lúc nào, thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ này cho nàng cảm giác vô cùng an toàn. Hắn nói không có việc gì, tự nhiên là không có việc gì rồi.

Nhìn thân thể mạnh mẽ trong lòng ngực, Ân quý phi không khỏi nhớ tới đêm điên cuồng vừa qua, nhiều điểm kích thích vô cùng.

"Chẳng lẽ ta thật sự là thứ đàn bà vô sỉ?" Mỗi khi nhớ tới sự kích tình của mình trong khi hoan lạc biểu hiện, Ân quý phi có chút tự trách. Vì mỗi một lần nàng biểu hiện đều là kích tình như vậy, dâm đãng như vậy. Qua rồi nhớ lại, luôn làm nàng cảm thấy kinh hãi, nhất là tối qua, những động tác đêm qua của nàng tự nhiên cũng là.

"Cô cô, trời sáng rồi, ta cũng nên đi." Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Trước khi đi, ta còn muốn một lần nữa." Lưu Phong luồn tay qua eo ôm lấy lân thể tuyệt mỹ của nàng, mang nàng án trước ngực, nhanh chóng điều chỉnh dương căn, tái xâm nhập vào trong thân thể nàng.

"A. a. a-!".

Khoái cảm kịch liệt đột ngột tái khởi, Ân quý phi nhịn không được hưng phấn kêu lên. vặn vẹo hông. hai chân kẹp chặt hắn.

Kích tình qua đi, Lưu Phong rời hậu cung, nàng trong lòng từ từ hiểu được, thân thể chính mình đã không thể rời xa được nam nhân tuấn mỹ này. (Ngôn ngữ cơ thể)

.

Trong Thượng thư phòng Hoa hạ đế quốc, đêm nay có một vị khách nhân.

Nếu Lưu Phong ở đây, sẽ phát hiện, vị khách nhân này chính là người mà năm đó hắn giúp đỡ Vương Đông Đông tránh việc đề thân cũng chính là danh xưng Đức vương Tĩnh Vương Gia.

Hoa hạ đại đế đứng trước cửa sổ Thượng thư phòng, lạnh lùng nhìn bầu trời đêm, trong mắt lóe lên từng đạo ánh sáng không ngừng, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ đến điều gì.

Cách đó không xa, thái giám cung nữ hầu hạ Hoa Hạ đại đế đều an tĩnh ở nơi nào đó, tâm tình dị thường khẩn trương. Mấy ngày nay Hoa Hạ đại đế khí sắc tốt hơn rất nhiều, nhưng mà tính tình cũng tàn bạo rất nhiều, luôn vô duyên vô cớ phát hỏa, hơn nữa một lần phát hỏa là giết người. Mấy ngày nay thái giám, cung nữ chết trong tay Hoa Hạ đại đế không có một trăm cũng có tám mươi.

"Ngươi đã đến rồi." một lúc sau, Hoa Hạ đại đế mới quay đầu, nhìn Tĩnh Vương thấp giọng hỏi.

"Đúng vậy, ta đã tới." Tĩnh Vương gia có vẻ tương đối trấn định hơn. Mặc dù hắn đối mặt chính là Hoa Hạ đại đế, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như trước. Đôi mắt như nhìn đang lão bằng hữu.

Sự thật Hoa Hạ đại đế chính là lão bằng hữu của hắn. Điểm này từ thái độ của Hoa Hạ đại đế có thể thấy được. Sau khi tiến vào Thượng thư phòng, Tĩnh Vương gia cũng không như thần tử tầm thường hành lễ đối với Hoa Hạ đại đế, mà Hoa Hạ đại đế cũng không để ý sự"vô lễ"của Tĩnh Vương.

Hoa Hạ đại đế mỉm cười, hỏi: "Ngươi không phải không muốn rời Giang Nam sao? Sao đêm nay lại hứng thú đến gặp ta?"

Tĩnh Vương lạnh lùng cười: "Ta tại Giang Nam nghe nói rất nhiều chuyện. Ta hơi lo lắng cho nên tới kinh đô gặp ngươi. Dân Đoàn, ta còn phải đi về đó."

Hoa Hạ đại đế hơi nhíu mày, rồi lại thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn còn không hiểu à."

"Ngươi sai rồi, ta hiểu ra rồi mới quyết định tiếp tục ở lại đó." Tĩnh Vương gia thanh âm bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại lộ ra một ý chí kiên định.

"Tốt lắm, . trước tiên không nói chuyện này nữa." Hoa Hạ đại đế xoay người lại, ngồi lên long ỷ, chuyển ánh mắt, gắt gao nhìn kỹ Tĩnh Vương hỏi: "Lão bằng hữu, nói xem, ngươi tại Giang Nam nghe được cái gì?" mỗi lần cùng Tĩnh Vương gia một chỗ, Lão hoàng đế đều thấy có chút không tự nhiên. Cả người không được tự nhiên, chỉ có ngồi ở long ỷ, mới có thể bình tĩnh lại.

"Rất nhiều." Tĩnh Vương gia đáp: "Hơn nữa đều là vài lời đồn đại không tốt."

"Nói một chút đi, rốt cuộc là đồn đại bất hảo gì?" Hoa Hạ đại đế rùng mình, bộ dạng tỏ ra hứng thú.

"Tỷ như nói quỷ nhập. tỷ như nói ngươi gần đây tính tình đại biến." Tĩnh Vương gia lạnh nhạt nói.

"Có phải vậy không, ngươi là vì việc này mới nguyện rời nhà tới tìm ta à?" Hoa Hạ đại đế mày giãn ra mỉm cười: "Ngươi có thấy vì mấy chuyện này mà rời đi viện tử của mình, ngươi thấy đáng giá không?"

Tĩnh Vương cười nói: "Không sao cả, không đáng giá, chỉ là ta hiểu được là ta cần phải đi một chuyến."

"Xem ra mấy năm nay, ước thúc trong những lời đồn đại trong nước về trẫm ngày càng ít đi rồi." sắc mặt Hoa Hạ đại đế trầm xuống, không buồn không vui đáp: "Xem ra mấy năm nay việc trẫm ước thúc lời đồn trong đế quốc hơi lơi lỏng rồi."

"Có đúng không?" Tĩnh Vương gia hai mắt chăm chú nhìn Hoa Hạ đại đế, mỉm cười hỏi: "Thật sự tất cả đều lời đồn sao? Lão bằng hữu, ngươi đừng có gạt ta nữa. Không có lỗ sao phát ra tiếng gió, nếu đêm nay ta không lại vậy ta không thể chứng thật chuyện này rồi."

Hoa Hạ đại đế nghe vậy, sắc mặt tựa hồ hơi vui mừng: "Ngươi thật sự xem ta là lão bằng hữu? A a, tốt lắm, không sai."

"Vốn ta cho là ngươi đã quên chúng ta trước đây thân như thế nào rồi, nhưng từ ánh mắt ngươi lại nói cho ta biết, ngươi không như vậy. Cho nên, ta cũng không có quên." Tĩnh Vương gia lạnh nhạt hỏi: "Sát thủ có thật là Điềm Nhi phái đến?"

Hoa Hạ đại đế chậm rãi lắc đầu, sắc mặt có chút ảm đạm: "Chứng cớ không đủ, bây giờ cũng không nói gì được. Bất quá ta nghĩ, hẳn không phải là nàng."

"Nếu ta không đoán sai, đây chẳng phải là phản ứng của Đông cung từ việc muốn tra xét Hộ Bộ sao?" Tĩnh Vương gia đột nhiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.