Hi Du Hoa Tùng

Chương 477: Phong Địa (Cấp đất)



"Nếu ta sở liệu không sai, thì hắn chính là Thái tử." Tĩnh vương gia như trước nhàn nhạt nói, nhưng là trong ngữ khí đã có chút run rẩy.

Hoa Hạ đại đế thần sắc có chút ảm đạm: "Không sai, chính là Thái tử."

Ngừng lại một lúc, Hoa Hạ đại đế mới quay đầu lại nói: "Cái chết của Thái tử năm đó rất kì lạ, chết như thế nào, ngươi có biết không? Lúc ấy khi ta chạy đến, mắt hắn trừng lên rất lớn, rất lớn. Thậm chí khi hắn chết, hai mắt vẫn không nhắm lại."

"Ta sao lại không biết chứ." Tĩnh vương gia thống khổ thở dài một tiếng nói: "Ngay cả đến khi chôn cất, hai mắt của Thái tử cũng không cách nào nhắm lại."

"Chết không nhắm mắt." Lão hoàng đế thở dài một tiếng nói: "Thái tử đúng là chết không nhắm mắt, nếu không sao lại như thế này." Nói đến đây, rốt cuộc ngữ khí của Hoa Hạ đại đế mang theo một tia phẫn nộ.

"Chuyện này người đã cho điều tra sao?" Tĩnh vương gia kích động hỏi.

"Đương nhiên phải điều tra." Lão hoàng đế phẫn nộ nói: "Ta vĩnh viễn không thể quên được hài nhi chết không nhắm mắt. nhưng là ta vẫn không thể tra ra chuyện gì khác thường."

"Người đã điều tra những người bên cạnh Thái tử chưa?" Tĩnh vương gia nhắc nhở.

"Ý ngươi là Điềm Nhi?" Lão hoàng đế suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Điềm Nhi không có khả năng. Làm như vậy, đối với nàng mà nói không có gì tốt."

"Bất kể là có hay không, đã điều tra thì phải tra hết." Tĩnh vương gia đề nghị.

"Lão bằng hữu, có chuyện đại sự, ta vẫn đều lo lắng, không biết có nên nói cho ngươi hay không?" Hoa Hạ đại đế quay đầu nhìn kỹ Tĩnh vương gia, con ngươi có chút do dự.

Tĩnh vương gia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt ngưng trọng như vậy của Lão hoàng đế, vội vàng hỏi: "Tới cùng là chuyện đại sự gì có thể làm cho người suy nghĩ, thận trọng như thế?"

"Là một chuyện rất lớn, rất rất lớn." Lão hoàng đế thở dài một tiếng, cuối cùng quyết định tạm thời không cần nói cho Tĩnh vương gia biết.

Dừng một chút, Tĩnh vương gia đột nhiên hỏi: "Lão bằng hữu, theo ý kiến của người, Hoàng thái tôn và Yến vương ai phù hợp ngồi vào vị trí này?"

"Ai là người kế vị ngôi Hoàng Đế, có phải là chuyện mà người đang lo lắng?" Tĩnh vương gia nghĩ lại, hiểu được Lão hoàng đế trước kia có bất đồng, nghĩ tới nghĩ lui hay là không muốn nói ra.

Hoa Hạ đại đế quay mặt lại, bình tĩnh đối mặt Tĩnh vương gia nói: "Mọi người đều nói ngươi là Đức Vương, ta muốn nghe lời thật lòng từ ngươi."

"Ta mặc dù không phải là cái thế minh quân, nhưng cũng không phải là hôn quân vô đạo. Đức vua phải vì việc công, hơn nữa ngoài võ công cũng cần phải có đức hạnh, có năng lực mới có thể trở thành người kế thừa. Cho nên, chọn lựa người kế thừa phải rất thận trọng. Ngôi Thái tử là một chuyện trọng đại, không phải chỉ là vấn đề cá nhân ta. Do đó, ta muốn nghe ý kiến của ngươi về vấn đề này." Hoa Hạ đại đế chăm chú nói.

Tĩnh vương gia nghe Lão hoàng đế nói, suy nghĩ một chút nói: "Đã như vậy, ta sẽ đưa ra một vài nhận xét, sau đó người có thể kết luận. Hoàng thái tôn và Yến vương rất khác nhau. Hoàng thái tôn là một người nhân từ, có thể làm một vị vua tốt, nhưng chưa hẳn có thể làm một vị minh quân. Làm Hoàng đế, không thể đa tình mà cũng không thể vô tình. Mà Hoàng thái tôn là quá đa tình, quan trọng hơn là Hoàng thái tôn cho tới bây giờ đều nghe theo Điềm Nhi, nha đầu đó. Ta lo lắng trong tương lai, ngươi và ta hai lão già này đều không có ở đây, mọi chuyện sẽ do Hậu Cung nắm quyền."

"Còn Yến vương?" Hoa Hạ đại đế cười lạnh nói: "Nói ta nghe, ngươi đối với Yến vương có cái nhìn như thế nào?"

"Lão Tứ." Tĩnh vương gia trầm mặc, suy nghĩ một chút nói: "Lão Tứ là một người tài năng, chỉ là sát khí trong lòng quá lớn, nếu hắn lên ngôi, cũng không thể trở thành một vị minh quân. Huống hồ, hắn là con thứ tư, nếu khi lên ngôi làm điều không hợp. Tới lúc đó, nhiều người sẽ vì thân phận của hắn mà bất mãn, từ đó có thể làm cho thiên hạ chiến tranh hỗn loạn."

"Với thủ đoạn của Lão tứ, đủ để bình định chiến tranh hỗn loạn." Hoa Hạ đại đế khinh thường nói.

Tĩnh vương gia có chút nhíu mày: "Không sai, đúng vậy, với bản lãnh của Lão tứ, cùng với việc nắm giữ tam vệ, đúng là có khả năng bình định thiên hạ. Nhưng là, bốn bề chiến tranh nổi lên, dân chúng lại phải chịu khổ. Huống hồ, ta nghĩ với thủ đoạn của Lão tứ, con cháu Chu Gia của người còn có mấy người có thể tồn tại."

"Hắn dám?" Lão hoàng đế hung hăng nói.

"Có gì không dám chứ?" Tĩnh vương gia lạnh nhạt nói: "Chờ chúng ta hai lão già này qua đời, Lão tứ có chuyện gì không dám."

Lão hoàng đế hít sâu thở dài một tiếng nói: "Theo như ý của ngươi, hai người bọn họ đều không thích hợp lên ngôi, chẳng lẽ ngươi xem trọng Túc Vương?"

"Túc Vương?" Tĩnh vương gia lắc đầu: "Túc Vương chỉ là một trên thất phu, huống hồ Mẫu thân của hắn Lan qúy phi xuất thân đê tiện, sợ rằng cũng không được."

Hoa Hạ đại đế khẽ cười một tiếng: "Vậy ngươi xem, trong tất cả hoàng tử thân vương, có ai thích hợp để kế vị?"

"Trước mắt không có ai thích hợp." Tĩnh vương gia thâm ý cười cười: "Bây giờ xem ra, chỉ có người tiếp tục trị vì, mới là thoả đáng nhất."

Lão hoàng đế nghe vậy, cười cổ quái: "Đúng là như vậy, chỉ là ta với ngươi rồi cũng sẽ chết. Sớm muộn gì ngôi vị này cũng phải truyền lại."

"Tới lúc đó rồi tính. Dù sao bây giờ người vẫn còn sống." Tĩnh Vương nói.

Hoa Hạ đại đế vẻ mặt bình lặng nhìn Tĩnh Vương, một hồi lâu sau đột nhiên cười lớn: "Đúng vậy, ta còn sống, ta vẫn có thể sống nhiều năm nữa, bây giờ lo lắng có hơi sớm. Nhìn khắp thiên hạ, muốn ngôi vị này có rất nhiều người. Ta muốn nhìn xem, cuối cùng là ai có bản lãnh."

"Nếu Thái tử còn sống, hắn là người kế vị tốt nhất." Tĩnh Vương đột nhiên nói.

Hoa Hạ đại đế ngừng cười, trong con ngươi hiện lên thần sắc thống khổ: "Không sai, đúng vậy, Thái tử là người thừa kế phù hợp nhất, đáng tiếc hắn đã bị người ta hại chết. Ta thề, có thể sống bao nhiêu năm, nhất định sẽ tra ra chân tướng năm đó, báo thù cho con ta." Hơn mười năm qua, Lão hoàng đế là lần đầu tiên trước mặt người khác nói rõ Thái tử bị người khác hại chết.

"Bệ hạ, người lúc nãy không phải có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Tĩnh vương gia cố ý vô tình nói.

Lão hoàng đế cũng không giấu diếm gật gật đầu: "Đúng là có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng là ta vẫn chưa suy nghĩ tốt."

"Đó là một chuyện đại sự?" Tĩnh vương gia hồ nghi nói.

"Không sai, đúng vậy, đúng là một chuyện kinh thiên động địa." Lão hoàng đế trầm giọng nói: "Khi ta suy nghĩ xong ta sẽ nói cho người biết."

"Được rồi." Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, Tĩnh vương gia trên thực tế biết theo như lời Lão hoàng đế thì đây đúng là một chuyện rất lớn.

Thiên hạ không có chuyện bí mật có thể giữ mãi, Trương Thiên Sư vì sao mà chết, thiên hạ không có mấy người biết, nhưng là Tĩnh vương gia đều biết.

Biết nguyên nhân cái chết của Trương Thiên Sư, tự nhiên có thể biết chuyện đại sự theo lời nói của Lão hoàng đế. Vốn Tĩnh vương gia cũng muốn cùng Lão hoàng đế thật tâm, muốn nói một chút về chuyện đó. Nhưng là Lão hoàng đế lại không tín nhiệm hắn, cho nên hắn cũng không tín nhiệm Lão. Hắn nắm giữ bí mật tình báo này, tạm thời cũng không nói ra.

Bất quá, sau khi đàm luận với Lão hoàng đế xong, hắn cũng quyết định tạm thời không rời kinh.

Hắn muốn tìm cơ hội gặp Khâm Thiên Giám Tu Duyên sư phụ và Lưu Phong.

Hai người đó đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất lớn.

Chuyện Lưu Phong tiêu diệt ác linh, rất nhanh truyền khắp Hoàng cung. Ba ngày tiếp theo, bên trong Cung quả nhiên yên tĩnh trở lại, rốt cuộc không còn truyền ra tin tức Quỷ xuất hiện.

Lão hoàng đế quyết định tiến hành phong thưởng cho Lưu Phong.

Đương nhiên, sở dĩ trọng thưởng cho Lưu Phong cũng không phải chỉ vì chuyện trừ qủy. Lưu Phong hứa hẹn cung cấp quân hướng, cho tới nay Lão hoàng đế đều nghĩ chính mình cũng nên làm một cái gì đó.

Cho nên mới tận dụng cơ hội này, chuẩn bị cấp cho Lưu Phong một chút ưu đãi, để cho hắn càng thêm trung thành, đối với Hoàng gia cảm ơn. Hơn nữa, Lão hoàng đế còn có ý nghĩ đặc biệt khác.

Trong buổi thượng triều, cho Đương Trị thái giám tuyên đọc thánh chỉ, tăng Lưu Phong lên làm nhất phẩm Hầu Tước, hơn nữa còn cấp cho hắn một vùng đất.

Ban đầu, một số quan viên có chút không phục, nghĩ cấp bậc quý tộc của Lưu Phong tăng lên quá nhanh, nhưng là sau khi nghe được vùng đất Lưu Phong được cấp, nhất thời cười trộm.

Lưu Phong lẳng lặng đứng ở giữa quần thần, dần dần từ tâm tình của bọn họ mà cảm thấy có chút khác thường. Mới đầu, hắn còn tưởng là do ghen ghét và hâm mộ, nhưng là rất nhanh liền phát hiện những nụ cười đó là cười chế nhạo.

Lưu Phong cảm thấy buồn bực, chính mình được trọng thưởng, có gì đáng để cười nhạo chứ? Những lời trong chiếu chỉ cũng không có gì trào phúng, sao những người này lại như vậy.

Sau khi tuyên chỉ xong, bá quan văn võ lần lượt ra về, như trước đối với chuyện Lưu Phong được ban thưởng mà bàn luận, trên mặt tràn đầy nét trào phúng (chế nhạo).

Lưu Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn những đại thần đang ganh tỵ này.

"Hầu gia, lại đây ta có chuyện muốn nói với người." Nội các đại thần Trương Tử Ngưu đã đi tới, gọi Lưu Phong lại, thấp giọng nói.

Trong bá quan văn võ, Lưu Phong đối với Trương Tử Ngưu cũng có chút hảo cảm. Nghe hắn gọi mình, cũng không suy nghĩ nhiều liền tiến tới.

"Hầu gia, người có phải đang khó hiểu vì sao bá quan văn võ lại chế nhạo khi người được phong thưởng không?" Trương Tử Ngưu cũng không nhiều lời, trực tiếp nói vào vấn đề


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.