Hi Du Hoa Tùng

Chương 478: Tình huống của Phong Thành



"Có chuyện gì không đúng sao?" nghe Trương Tử Ngưu nói, Lưu Phong sắp xếp lại mọi chuyện, vội vàng nói: "Ngươi nói những người này như vậy có phải là do nghe ta được Bệ Hạ ban thưởng, nên cảm thấy ganh tỵ không?"

Trương Tử Ngưu nghe vậy, nao nao thầm nghĩ, Hầu gia quả nhiên không biết tình hình vùng đất được cấp, trách không được hắn dương dương tự đắc khinh bỉ nhìn các đại thần.

"Hầu gia, người nghe ta nói đây, sự thật thì vùng đất hôm nay người được cấp không đáng để người khác hâm mộ và ghen tỵ." Trương Tử Ngưu tốt bụng nhắc nhở một chút.

Lưu Phong nghe vậy trong lòng không vui, thấp giọng nói: "Ta nói Lão Trương, ngươi cũng đúng là một tảng đá."

Trương Tử Ngưu mỉm cười, vội hỏi: "Hầu gia, người đừng vội, nghe ta nói xong rồi từ từ suy nghĩ. Bệ hạ hôm nay ban thưởng cho người, đích thực là trọng thưởng, nhưng là trên thực tế thì không như vậy."

Lưu Phong có chút kỳ quái nói: "Đây là ý gì? Chẳng lẽ những phần thưởng này đều là giả?"

"Phần thưởng hoàn toàn là thật không phải giả, ngươi đúng là trở thành nhất đẳng Hầu tước, chỉ là chuyện cấp đất có chút vấn đề." Trong nhất thời, Trương Tử Ngưu không biết nói như thế nào.

Lưu Phong cũng hiểu ra, nhất định là Lão hoàng đế có âm mưu, chuyện cấp đất dám chắc có vấn đề.

"Lão Trương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi cẩn thận một chút nói cho ta biết." Lưu Phong có chút lo lắng hỏi.

"Hầu gia có điều không biết." Trương Tử Ngưu thở dài một tiếng nói: "Phong Thành được cấp mặc dù rộng lớn, nhưng là nằm ở biên thùy, đất đai cằn cỗi, người rất ít. Một năm tổng thu nhập không tới vạn lượng bạc. Hơn nữa, thành này phía Bắc giáp phía Nam của Man Tộc, Đông giáp Phù Tang, thường thường Man Tộc hoặc Phù Tang tiến đánh. Hơn mười năm trước đã bị tranh giành. Năm ngoái, bất kể là nha môn hay quân doanh đều rút lui hết. Bây giờ, không ai biết rõ tình huống tại đó. Đế quốc vốn đã hoàn toàn buông bỏ Phong Thành. Hôm nay nơi đó đúng là một mảnh đất chết."

Mẹ nó, quả nhiên là có vấn đề. Lưu Phong nhất thời tức giận, chỉ là một Hầu tước mà Lão Hoàng Đế lại cấp cho một vùng đất rộng cỡ Giang Nam, vốn hắn còn tưởng là trọng thưởng, bây giờ xem ra, cũng là bị lừa.

"Ta phải đi gặp bệ hạ, cái này không phải là khi dễ ta sao." Lưu Phong đã hiểu mọi chuyện, việc được ban thưởng đúng là không đáng để được người khác hâm mộ. Ánh mắt chế nhạo của các đại thần khác là có lý do.

"Chờ một chút." Trương Tử Ngưu giữ chặt Lưu Phong, thấp giọng nói: "Hầu gia, mỗi lần sau khi thượng triều xong, Bệ hạ đầu tiên sẽ về Thượng Thư phòng tĩnh dưỡng, người không nên đi."

Lưu Phong hừ một tiếng nói: "Mẹ nó, ta không cần trọng thưởng, Phong Thành ta không đi."

"Không được" Trương Tử Ngưu giải thích: "Pháp chế của Đế quốc, một khi tiếp nhận phong thưởng, trong vòng một tháng phải có mặt tại đó."

"Ta nếu lúc nãy cự tuyệt phong thưởng thì sao?"

Trương Tử Ngưu gật đầu nói: "Căn cứ pháp chế của Đế quốc, nếu Hầu gia cự tuyệt phong thưởng, thì có thể không cần đi."

Lưu Phong nghe vậy, đầu muốn nổ ra, như thế nào không ai nói cho ta biết, bây giờ muốn cự tuyệt cũng không còn kịp rồi.

"Lão Trương, ta bây giờ làm sao đây?"

Trương Tử Ngưu vẻ mặt hiện ra vẻ bất lực nói: "Hầu gia, ta xin lỗi, người đã tiếp nhận ban thưởng của Bệ hạ, người trong vòng một tháng phải đến Phong Thành, trừ khi."

"Trừ khi cái gì?" Lưu Phong kích động thậm chí nắm thật chặt tay Trương Tử Ngưu.

Trương Tử Ngưu một trận bực dọc, thậm chí nghĩ, Hầu gia này có vấn đề, nếu không cũng không nắm tay hắn.

Lưu Phong không biết ý nghĩ của Trương Tử Ngưu, vội vàng hỏi tới: "Lão Trương, ngươi nói cho ta biết, trừ khi như thế nào?"

"Trừ khi Bệ Hạ thu hồi lại lệnh ban thưởng cho người." Trương Tử Ngưu lạnh nhạt nói, thận tiện rút tay mình về, vội vàng dùng khăn lau vài cái.

Lưu Phong trong lòng nghĩ đến chuyện Phong Thành, tự nhiên cũng không có chú ý tới chi tiết nhỏ này, nếu không đã cùng Lão Trương liều mạng. Phải biết rằng Lưu Phong tuy háo sắc, nhưng cũng không đối với nam nhân sinh ra hứng thú.

Để cho Lão hoàng đế thu hồi ban thưởng, hiển nhiên là không có khả năng.

Rõ ràng, Lão hoàng đế đối với chuyện của Phong Thành nắm rất rõ, hắn sở dĩ cấp cho Lưu Phong, tự nhiên cũng có tâm ý.

Cho nên nếu muốn hắn thu hồi lại lệnh ban thưởng là không có khả năng. Không phải có câu nói: Hoàng đế miệng vàng răng ngọc, một khi nói ra, không thể dễ dàng thu hồi.

"Hầu gia, người có nghĩ ra biện pháp nào không?" Trương Tử Ngưu thấy Lưu Phong thật lâu không nói nên lời, có chút sững sờ, vội vàng lên tiếng hỏi.

"Biện pháp nào." Lưu Phong một trận buồn bực, không tức giận nói: "Bệ hạ chắc chắn là muốn chơi ta, ta còn có biện pháp gì chứ?"

"Kỳ thật, Hầu gia người cũng không cần tức giận, Phong Thành mặc dù không kiếm được mười vạn, nhưng cũng có chỗ tốt." Trương Tử Ngưu vội vàng cố ý an ủi.

Lưu Phong con mắt sáng ngời, vội hỏi: "Lão Trương, mau nói ta nghe."

"Phong Thành rất lớn, hơn nữa không cần nộp thuế." Trương Tử Ngưu suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nói ra được hai điểm tốt của Phong Thành.

Đúng là rất lớn, nhưng tất cả đều là đất hoang.

Không cần nộp thuế, không phải là đã từ bỏ sao, ngươi muốn thu thuế cũng có ai nộp.

Lưu Phong một trận buồn bực, những điểm tốt này cũng không có gì là tốt.

"Lão Trương, ngươi ở đây, ta có chuyện cần đi trước." Lưu Phong nghĩ sớm trở về nghĩ biện pháp, đồng thời cũng nghĩ xem trong hồ lô của Lão Hoàng Đế đựng thuốc gì.

"Hầu gia, khoan đi đã, ta đột nhiên nhớ tới một việc, đối với người có thể có ích." Trương Tử Ngưu giữ vai Lưu Phong lại cười nói.

Nhìn thấy vẻ mặt tười cười của Trương Tử Ngưu, Lưu Phong kích động thật sự.

"Lão Trương, có việc gì nói ta nghe đi." Lưu Phong cố gắng giữ cho tâm tình của mình trở nên bình tĩnh.

"Hầu gia, Phong Thành đối với người mà nói, vừa là bất hạnh cũng là kỳ ngộ, chỉ coi người như thế nào nắm bắt." Trương Tử Ngưu nghiêm mặt, thật tâm nói.

Vừa là bất hạnh vừa là kỳ ngộ, đạo lý này Lưu Phong cũng biết, nghe Trương Tử Ngưu nói như vậy, hắn cũng hiểu được có chút ý tứ, vội vàng hỏi: "Nói ta nghe, có cái gì kỳ ngộ?"

"Hầu gia, ta nói rồi, Phong Thành rất lớn, đó chính là kỳ ngộ. Nếu Hầu gia có bản lãnh phát triển lên, phát triển thật tốt, Phong Thành hoàn toàn có thể trở thành một Tiểu Vương Quốc độc lập." Trương Tử Ngưu ngụ ý nói.

Lưu Phong trừng mắt, hỏi: "Ngươi là có ý tứ gì?"

Trương Tử Ngưu nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi xác định không có ai, mới thấp giọng nói: "Hầu gia, chẳng lẽ người không biết sao? Đế quốc đã từ bỏ Phong Thành, hơn nữa trong chiếu chỉ ban thưởng cũng viết rõ. Tương lai Phong Thành sẽ không chịu sự khống chế của Đế quốc. Bất kể là Qyân sự hay tài chính, Phong Thành đều độc lập. Nói như vậy, người đã minh bạch chưa?"

Một Tiểu vương quốc độc lập? Lưu Phong có chút động tâm, hắn bây giờ đang lo chính mình không có địa phương phát triển, Phong Thành này có thể trợ giúp mình. Chỉ là nghe qua Phong Thành này không có gì là tốt.

"Nếu đúng vậy, thì theo như ngươi nói, Phong Thành căn bản là không có biện pháp phát triển." Bản thân đất đai cằn cỗi, điều kiện tự nhiên ác liệt, hơn nữa còn bị Man Tộc và Phù Tang cướp đoạt, làm sao phát triển?

Trương Tử Ngưu mỉm cười: "Phong Thành giao cho người khác tất nhiên không có khả năng phát triển, nhưng là đặt trong tay Hầu gia thì không như vậy. Bản lãnh của Hầu gia ta cũng biết một ít, với bản lãnh của Hầu gia, phát triển Phong Thành không phải không có khả năng. Nếu Hầu gia thật sự quyết định muốn đi phát triển Phong Thành, ta cũng có thể giúp một ít."

Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi trước tiên nói ta nghe, ngươi có thể giúp ta cái gì?"

"Nếu Hầu gia thật sự muốn phát triển Phong Thành, ta có thể vì người tiến cử vài vị nhân tài. Có bọn họ tương trợ, Hầu gia tương lai phát triển Phong Thành cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái." Trương Tử Ngưu vẻ mặt vẫn mỉm cười.

"Lão Trương, ngươi nói thật chứ? Ngoài ra, ta còn muốn biết, ngươi có thể có lợi gì từ ta?" Thiên hạ không có chuyện cho không, Trương Tử Ngưu đối tốt với mình, dám chắc có mục đích. Ít nhất thì lúc này Lưu Phong nghĩ như vậy.

"Ha ha, thống khoái." Trương Tử Ngưu cười nói: "Hầu gia cũng quả nhiên là người sảng khoái. Nếu Hầu gia sảng khoái như thế, ta cũng không giấu giếm, ta muốn nhờ Hầu gia cứu một người giúp ta."

"Cứu người?" Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Người nào? Cứu ở đâu?"

"Một vị lão bằng hữu của ta. Chỉ vì mười năm trước đắc tội với Bệ hạ, đến nay vẫn bị giam trong lao ngục."Trương Tử Ngưu thấp giọng nói.

Lưu Phong hơi kinh hãi: "Lão Trương, ngươi là đại quan đương triều, ngay cả ngươi cũng không cứu được, ta ra tay, có thể xử lý sao?"

"Hầu gia không nên từ chối, nếu nói trên đời này có ai có khả năng cứu vị bằng hữu kia của ta, vậy chỉ có một người là Hầu gia người." Ngừng một chút, Trương Tử Ngưu nói: "Nghe nói Hầu gia vì bệ hạ cung cấp quân hướng viễn chinh, đến lúc đó Bệ Hạ sẽ coi là đại ân, chuyện Lão bằng hữu của ta, chỉ cần người nói một chút, dám chắc Bệ Hạ đáp ứng."

"Xin hỏi vị Lão bằng hữu kia của ngươi phạm tội gì?" Lưu Phong hỏi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.