Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý hơi kinh hãi, không nghĩ tới tên mặt trắng lại có thể uống một hơi nhanh như vậy, không phải tự làm hại mình chứ.
Thật sự, họ đã sai lầm. Lưu Phong dùng tốc độ cực nhanh uống hết chén rượu, làm bọn họ hoàn toàn ngây dại. Lưu Phong không những không hề say, mà ngay cả bụng của hắn cũng không lớn lên chút nào.
Phó Lưu Vân đang suy nghĩ, không biết rượu hắn uống đã đi đường nào?
Diệp Văn Lý càng có chút biến sắc.
Nhìn người cũng không thể nhìn tướng mạo, như tên mặt trắng này đây.
"Tiểu huynh đệ, đúng rồi, người trẻ tuổi có thể có tửu lượng mạnh như vậy, thật sự khó gặp. So với chúng ta còn mạnh hơn." Phó Lưu Vân thậm chí không nhịn được khen ngợi.
Lưu Phong cười thầm, cái gì tửu lượng này nọ chứ. Đối với tu vi của Lưu Phong hiện giờ, cho dù là uống bao nhiêu cũng không thể làm hắn say.
Quả nhiên như vậy, một canh giờ sau, Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý cũng không dám lớn tiếng nữa, rõ ràng nhận thức đối với Lưu Phong đã tăng lên vài phần.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cho dù là tửu thần như Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý đều có chút không chịu đựng nổi, nhưng Lưu Phong mặt không đỏ chút nào, tâm tình vẫn bình tĩnh, thậm chí bụng cũng không to lên tí nào.
Mặc dù không biết Lưu Phong như thế nào làm được như vậy, nhưng là Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý từ đáy lòng đã bội phục.
Trương Tử Ngưu cũng thầm giật mình, mặc dù đã biết về Lưu Phong từ lâu, nhưng cũng không biết tửu lượng của hắn mạnh như vậy. Trong quá trình Lưu Phong cùng Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý thi uống rượu, hắn vẫn kinh ngạc nhìn Lưu Phong, trong lòng nói thầm, không biết rượu uống vô đi đâu hết?.
Cùng uống như nhau, nhưng ngay cả được xưng là tửu qủy, tửu thần là Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý cũng bắt đầu say, bụng cũng có dấu hiệu chịu không nổi. Nhưng Lưu Phong lại không có một chút phản ứng.
"Đây còn là con người sao?"
Đối với những người uống rượu mà nói, thì nhận xét một người là dựa vào tửu lượng của người đó.
Không thể nghi ngờ biểu hiện của Lưu Phong đã làm cho Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý rất là kinh ngạc, đối với nhận thức về hắn đã tăng lên rất nhiều. Đối với bọn họ mà nói, Hầu gia xinh đẹp này thật là có ý tứ.
"Hầu gia, thật mạnh. Huynh đệ ta uống rượu ba mươi năm hơn, lần đầu tiên thật sự bội phục một người. Lần gặp này, người bằng hữu này ta rất vui được kết. Người nếu muốn phát triển tại Phong Thành, huynh đệ ta nhất định giúp người." Phó Lưu Vân mặc dù có chút say, nhưng thần trí cũng rất thanh tĩnh, cho nên những lời này rất nghiêm túc.
Lưu Phong âm thầm bật cười, hai người này cũng thật là có ý tứ.
Diệp Văn Lý dùng sức vỗ vỗ vai hắn nói: "Hầu gia huynh đệ, ta đánh giá rất cao tửu lượng của người. Đây, huynh đệ ta tiếp tục kính người một chén."
Lưu Phong ý tứ rất rõ ràng, nếu muốn chơi thì chơi cho oai. Phải để cho các ngươi đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Phải làm cho các ngươi thật sự kinh ngạc, như thế mới có thể tâm phục khẩu phục.
Sau khi uống hết vò rượu, Lưu Phong đưa tay lay khóe miệng còn dính rượu, cười nói: "Lão Trương, hai vị, trời cũng đã tối, chúng ta cũng coi như đã hoàn toàn hiểu nhau, nếu không có chuyện gì nữa, ta có chuyện cần đi trước." Lưu Phong đoán chừng, với biểu hiện của mình ngày hôm nay, dám chắc ngày mai họ sẽ chủ động tìm đến mình.
Trương Tử Ngưu và Lưu Phong ngồi gần nhất, thấp giọng cười nói: "Hầu gia, người quên rồi sao? uống rượu, ăn thịt, thưởng thức nữ nhân. Nếu muốn chính thức thuần phục bọn họ, người phải tất cả đều không thể kém hơn."
Lưu Phong nghe vậy, một trận buồn bực, không phải họ muốn mình thưởng thức nữ nhân trước mặt họ chứ? Xin thua, hắn không thích như vậy. Thưởng thức nữ nhân có thể, nhưng tuyệt đối không thể làm trước mặt người khác. Cái kiểu dâm loạn này cũng phải là một Tiểu qủy mới có thể làm được.
"Hầu gia huynh đệ, người không thể đi. Lão Trương giới thiệu người với chúng ta, ta thật sự muốn cùng người trở thành bằng hữu. Tiết mục đêm nay còn chưa chấm dứt. Huynh đệ ta đã vì người mà chuẩn bị hai đoá hoa tuyệt mỹ, người chẳng lẽ lại phụ tâm ý của bọn ta." người lên tiếng chính là Phó Lưu Vân, vừa nghe Lưu Phong muốn cáo từ, nhất thời ngăn cản Lưu Phong lại.
Diệp Văn Lý mập mờ cười cười: "Huynh đệ, nghe ta nói đây, mấy huynh đệ chúng ta chuẩn bị chính là cực phẩm, chính là hai nữ nhân phong tình ngoại quốc xinh đẹp, cam đoan làm người vừa lòng."
Trương Tử Ngưu nghe vậy cũng âm thầm kêu khổ, với thân thể của Lưu Phong như thế này, như thế nào có thể đáp ứng hai nữ nhân phong tình ngoại quốc đây.
Nữ nhân ngoại quốc rất lợi hại, Trương Tử Ngưu đã thử qua, tình dục của nữ tử này quả thật rất mạnh, hơn nữa công phu trên giường là hạng nhất. Tráng hán Đế quốc bình thường, cho dù là một đối một, cả đêm cũng phải cố gắng hết sức, huống chi Lưu Phong đêm nay là một đối hai.
Ngoại quốc phong tình? Nữ nhân ngoại quốc?
Lưu Phong có chút động tâm, nếu là nữ nhân ngoại quốc đêm nay phải thử xem sao. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Lưu Phong cho tới bây giờ vẫn chưa tiếp xúc nữ nhân ngoại quốc. Không nghĩ rằng đêm nay có cơ hội này.
"Đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng phụng mệnh." Lưu Phong gật gật đầu đáp úng.
Trương Tử Ngưu ánh mắt như cũ nhìn Lưu Phong, trong lòng thầm than, Hầu gia ơi Hầu gia, người chính mình phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để nữ nhân ngoại quốc hút hết tinh lực.
Vừa uống rượu, Phó Lưu Vân vừa cố ý vô tình, đối với Lưu Phong nói ra một số tin tức về Phong Thành, hơn nữa đặc biệt đề cập tới Man Tộc tại đó có trồng một loại nông sản địa phương. Ám chỉ Lưu Phong, nếu muốn an bài tốt Phong Thành thì nên từ các nơi trong Đế quốc thu hút lưu dân, dân nghèo vào tổ chức. Phong Thành có thể từ tử địa biến thành vùng đất thịnh vượng.
Căn cứ vào miêu tả của Phó Lưu Vân, Lưu Phong bước đầu phán đoán, loại nông sản này có thể là Khoai tây.
Nghĩ vậy, Lưu Phong nhất thời cảm thấy hứng thú, Phong Thành đất đai cằn cỗi không thích hợp trồng lúa và rau. Nhưng khoai tây thì có thể. Nếu Phó Lưu Vân nói là thật, sự phát triển của Phong Thành là có hy vọng rồi.
Đương nhiên, đến tột cùng có phải là khoai tây hay không thì phải đợi Lưu Phong thấy mới biết.
Phải biết rằng, trong số rau quả của Hoa Hạ Đế Quốc bây giờ, không có kKhoai tây. Khoai tây này dễ trồng mà năng suất lại cao, đúng là một loại nông sản tốt.
Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị cẩn thận hỏi, Phó Lưu Vân lại ngậm miệng lại không nói nữa.
Rõ ràng, Lưu Phong còn phải vượt qua một cửa nữa.
Lưu Phong cũng không nóng nảy, trước tiên hưởng thụ nữ nhân ngoại quốc cho thật tốt đã.
Sau đó, theo hướng dẫn của Trương Tử Ngưu ba người, Lưu Phong đi tới một gian phòng tên là Phù Dong Các.
Trương Tử Ngưu thâm ý cười nói: "Hầu gia, người ngủ ngon nhe, bọn ta sẽ không quấy rầy."
Lưu Phong suy nghĩ, hiểu được vẻ mặt Trương Tử Ngưu có chút không đúng, thừa dịp Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý nói chuyện với nhau, thấp giọng hỏi: "Lão Trương, chẳng lẽ trong phòng này có gì cổ quái?"
Trương Tử Ngưu thấp giọng nói: "Trong phòng không có gì cổ quái, cẩn thận bị hút cạn tinh lực."
Lưu Phong đầu tiên là ngẩn ra, cuối cùng hiểu được, Trương Tử Ngưu là lo lắng mình không thể tiếp nổi hai nữ nhân ngoại quốc này.
Không sai, nữ nhân ngoại quốc tại phương diện này rất mạnh, nhưng là các nàng làm sao mạnh hơn Dục Ma.
"Mẹ nó, ta đến Dục Ma cũng hút sạch, còn sợ nữ nhân ngoại quốc sao?" Lưu Phong âm thầm bật cười, sáng mai chắc chắn sẽ làm bọn hắn chấn động.
"Hút sạch sinh lực nữ nhân ngoại quốc." Trong khi đẩy cửa bước vào, Lưu Phong đã có quyết định như vậy. (thằng này dã man wá)
Vào trong phòng, đã thấy phòng được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn khói thơm bay bay. Một mùi thơm nhàn nhạt tràn đến. Hai nữ nhân ngoại quốc đang ngồi bên giường, dưới ánh nến càng trở nên kiều diễm động lòng người.
Lưu Phong tùy ý đưa mắt nhìn, trong lòng không khỏi một trận mừng như điên, hai nữ nhân ngoại quốc này, đúng thật không sai, vóc dáng thật mê người, các đường cong thật động lòng người.
Hai nàng tựa hồ đã biết phải làm gì, nhìn Lưu Phong đi vào, vội vàng uốn uốn éo éo đi tới bên người hắn, một trái một phải nắm cánh tay hắn, ôn nhu nói: "Hầu gia, đêm nay hai nô tỳ chính là người của người ahh."
Quốc ngữ nói không sai một chữ, Lưu Phong ôm cái eo nhỏ nhắn của hai nữ nhân, cười hắc hắc: "Các nàng là người nước nào?"
Nữ nhân bên trái thấp giọng nói: "Bẩm Hầu gia, chúng ta đến từ nước Ái Nhĩ Lan (Ireland)."
"Nước Ái Nhĩ Lan?" Lưu Phong nhíu mày hỏi: "Nói hai câu tiếng nước các nàng cho ta nghe coi."
Nữ nhân bên phải vội vàng dùng ngôn ngữ nước họ nói vài câu.
"Tiếng Anh, đúng là tiếng Anh." Lưu Phong hơi kinh hãi, lập tức dùng một vài câu tiếng Anh hỏi.
Nữ tử bên phải vừa rồi chỉ là tùy ý nói vài câu tiếng nước mình cho Lưu Phong nghe, trong lòng cũng rất kinh ngạc, Hoa Hạ đế quốc hiểu được tiếng Ái Nhĩ Lan rất ít người, không nghĩ được vị Hầu gia xinh đẹp này lại biết, thật là khiến người ta bội phục.
Lưu Phong tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học, giao tiếp hằng ngày cũng biết một ít tiếng Anh.
Nói chuyện với nhau, Lưu Phong biết được tên của hai nàng. Bên trái vị nữ nhân có bộ ngực khá lớn chính là Alice. Bên phải nữ nhân có cặp mông to tròn chính là Barbara.
"Tốt lắm, bây giờ chúng ta dùng tiếng Hoa nói chuyện." Không sử dụng nhiều, nên cũng không thành thạo, Lưu Phong trong lòng đã biết như vậy, vội vàng nói hai nàng sử dụng lại tiếng Hoa. Bất quá, Lưu Phong cũng bắt các nàng làm một việc, là lát nữa làm chuyện đó, hai nàng phải rên bằng tiếng La Sát. (Thằng này dâm thiệt. haha)