"Cô cô, chút nữa ta đi rồi, chúng ta làm tiếp một lần nữa." Dừng lại, Lưu Phong đột nhiên đứng dậy, đặt Ân quý phi xuống dưới.
Cảm giác hạ thể bị xâm nhập, bành trướng, Ân quý phi khẽ run rẫy, kinh ngạc nói: "Phong nhi, ngươi sao còn có thể. Thật quá lợi hại." Ân quý phi vừa mừng vừa sợ. Kinh ngạc chính là vì tinh lực hùng mạnh của Lưu Phong, hoan hỉ chính là vì gặp gỡ được một nam nhân như vậy, thật sự là đại phúc khí.
"Phong nhi, ngươi phải nhẹ nhàng một chút, nếu không." Ân quý phi thẹn thùng nói.
Sau cơn kích tình, Ân quý phi hai tay ôm lấy mặt Lưu Phong, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, ôn nhu nói: "Phong nhi, cám ơn ngươi cho ta cảm giác hạnh phúc và dũng khí để sống."
Lưu Phong nở nụ cười, miệng khẽ liếm lên môi nàng nói: "Nàng là nữ nhân của ta, đây là điều ta nên làm."
Ân quý phi bị hắn liếm, cả người nóng lên, trong lòng cảm giác ngọt ngào.
"Cô cô, ta sắp phải đi rồi, ta lại muốn. rồi." Nói xong Lưu Phong đưa tay sờ loạn khắp người Ân quý phi.
Ân quý phi cũng không buông tha, hai tay đáp trả sờ soạn khắp cơ thể hắn, siết chặt hắn đến thần mê ý loạn, kích động không ngừng.
Hồi lâu sau khi hai người tách ra, Ân quý phi ngọc thể mềm nhuyễn, phỏng chừng vài ngày cũng không thể xuống giường đi lại được.
Lúc này trời đã sáng, Lưu Phong vội vàng mặc quần áo, dặn dò Lâm Lang hảo hảo chiếu cố Ân quý phi, rồi lặng lẽ rời đi. Với thân pháp của hắn, tự nhiên sẽ không ai phát hiện ra được.
Ba ngày sau, ngay khi Lưu phong định đưa Ân Tố Tố tiến cung, Lão hoàng đế đã đưa chỉ ý đến, kêu Lưu Phong hỏa tốc tiến cung, người phụ trách truyền chỉ cho Lưu Phong chính là Phó tổng quản Trương công công.
"Công công, rốt cuộc có chuyện gì mà bệ hạ gấp rút triệu ta tiến cung như vậy. Không phải là thay đổi ý định, hủy bỏ phong đất cho ta chứ. Ta thật sự rất thích việc phong đất này a." Lưu Phong oán giận nói.
Trương công công đang đi một bên cười nói: "Không phải chuyện phong đất. Hôm nay có sứ giả Phù Tang đến, bệ hạ kêu các bộ, quan viên tiến cung, để thể hiện uy nghi của thượng quốc"
Mẹ kiếp. Nguyên lai là chuyện nhỏ như vậy.
Lưu Phong cảm thấy không đúng: "Không phải chỉ là mấy quỷ tử đến mà phải náo động đến như vậy chứ."
"Quỷ tử." Trương Công công tựa hồ khó thể giải thích được từ ngữ mà Lưu Phong dùng.
Thật là không có văn hóa mà. Lưu Phong trong lòng khinh bỉ Lưu công công, lập tức nói: "Quỷ tử ý muốn nói chính là người Phù Tang" Tiểu quỷ tử là từ chỉ người Phù Tang, kỳ thật Lưu Phong cũng không biết tại sao, dù sao cũng chính là ý như vậy. Giống như Cao Lệ là Lệ bổng tử, dù sao ai cũng gọi như vậy. Về phần nguyên nhân, cũng không nhiều người biết.
"Được rồi, quỷ tử, quỷ tử, tựa hồ không sai" Trương Công công cười nói: "Hầu gia, cách xưng hô này không sai, hẳn là nên báo cho bệ hạ."
Lưu Phong mỉm cười, không nghĩ ra là đã thay đổi Phù Tang thành tiểu quỷ tử. từ"quỷ tử" từ đó mới được biết đến.
Không sai, tốt xấu gì cũng nên lưu lại một chút sáng tạo.
Ngay khi Lưu Phong xuất chủ ý thì hai người đã đến nghiễm tràng của Nghiễm Đức Điện.
Ngoài sân rộng rãi của Nghiễm Đức Điện giờ phút này tụ tập hơn một ngàn ngươi, xung quanh là thị vệ cấm quân, mỗi người đều mang kim giáp, tay cầm đại đao, khí thế uy vũ.
"Ngày thường cũng không thấy nhiều người như vậy?" Lưu Phong có chút kỳ quái.
Trương công công cười hắc hắc: "Đây là chủ ý của thái tôn điện hạ, nói là nhiều người uy thế càng lớn, tràng diện thật rộng lớn, đe dọa quỷ tử sợ đến chết khiếp."
"Sát bút." Lưu Phong thầm mắng một tiếng.
Nguyên lai là chủ ý của cái tên ngu ngốc kia, trách không được tại sao ngu như vậy.
Lưu Phong khinh thường nói: "Xuất nhiều người như vậy, chỉ để đối phó mấy trăm người đến từ Phù Tang hải đảo thôi sao."
Trương công công cười lớn nói: "Kỳ thật ta cũng thấy không ổn, bất quá do bệ hạ cũng đã đồng ý rồi, không thể làm gì khác hơn được."
"Sát bút, đại sát bút mà."
Trương công công nghe vậy, thấp giọng hỏi: "Hầu gia, "sát bút" là ý gì vậy."
Lưu Phong bực mình, thật là do khoảng cách thế hệ. khoảng cách thật là rất sâu.
"Sát bút. chính là. ý chính là. rất ngu đó." Lưu Phong mơ hồ giải thích.
"Hả." Trương công công nhìn xung quanh thấy không có ai, thấp giọng nói: "Ồ. , dùng từ này đánh giá Thái Tôn cũng rất là thích hợp."
Gần ngàn ngươi đứng bên ngoài sân rộng của Nghiễm Đức điện thời gian ước khoảng dùng một bữa cơm mới thấy Lễ bộ thị lang mang theo sứ giả Phù Tang đi ra.
Lưu Phong cũng không biết việc đến trễ này, không phải do Lễ bộ thị lang mà là lão hoàng đế chủ động an bài, hắn muốn Lễ bộ thị lang dẫn sứ giả Phù Tang ra ngoài để cho họ kiến thức một chút sự cường thịnh của Hoa Hạ đế quốc.
Sau khi vào cửa, hắn chào mấy vị đại thần của Phù Tang đang đứng bên cạnh Lễ bộ thị lang. Ánh mắt mấy vị đại thần lộ một nụ cười cổ quái.
Lưu Phong trong lòng không khỏi tự hỏi: "Xem ra chắc có kịch vui để xem đây", lão hoàng đế đối với quỷ tử có ác cảm, nghĩ rằng sứ giả cũng sẽ không đem đến lễ ngộ gì tốt đẹp.
Sau khi sứ giả Phù Tang đi vào Nghiễm Đức điện khoảng nửa canh giờ, lão hoàng đế mới cùng cận vệ đi vào đại điện, ngồi xuống, khí thế thật huy hoàng.
Phù Tang sứ giả nhìn thoáng qua tướng mạo uy vũ của Hoa Hạ đại đế, ánh mắt nao nao, ai cũng đều nói rằng Hoa Hạ đại đế đã gần chết rồi, sao mà bây giờ thoạt nhìn vẻ mặt tràn đầy nét hồng quang, khỏe mạnh như thế.
"Sứ giả Phù Tang Vũ Quy xin ra mắt hoàng đế Hoa Hạ đế quốc." Sứ giả Phù Tang vội vàng phục hồi tinh thần, quỳ xuống cung kính hành lễ với Hoa Hạ đại đế.
"Ô quy?" Lưu Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đem danh tự tên này biến tướng. Mặc kệ như thế nào, Ô quy này cũng nghe không được ổn."
Quả nhiên, rất nhiều thần tử đều có suy nghĩ giống như Lưu Phong.
Một ít đại thần, thậm chí còn không nhịn được nở nụ cười khinh bạc.
Vũ Quy và vài tên phó tướng thấy các đại thần cười nhạo, sắc mặc tức giận, nhưng cũng không dám phác tác, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta.
Bất quá, cái tên Vũ Quy đại nhân gì đó quả thật nghe cũng là không hay lắm. ai biểu gọi là Ô Quy, không phải để cho người ta có cớ giễu cợt sao?
Thật ra, lúc trước bọn họ lần đầu tiên nghe cái tên này cũng đã từng âm thầm cười nhạo. Chỉ là không có phóng tứ giống như quan viên hoa hạ đế quốc.
Khuôn mặt Hoa Hạ đại đế thoáng mỉm cười, rất là vui vẻ nói: "Ô Quy sứ giả đường xa đến thăm, thật là khổ cực rồi."
Một tiếng Ô Quy sứ giả, nhất thời khiến cho toàn bộ bá quan văn võ cười rộ lên. Vài tên phó sứ tức giận đến đỏ mặt, nhưng cũng chỉ là dám để trong bụng mà thôi.
Lưu Phong đứng trong đám quần thần, âm thầm cười trộm, thầm nghĩ lão hoàng đế này cũng thật là hết nói nổi. Hai nước giao tranh không chém sứ giả. Ngươi đối đãi với Ô Quy như vậy tựa hồ có chút quá đáng.
Nhưng mà quả thật cũng thật là thú vị.
Quay đầu lại, Lưu Phong phát hiện tên Phù Tang phó sứ và tùy tùng sắc mặt tái xanh, cơ thể căng thẳng đã không tự chủ được rồi, nhưng lại không dám làm gì cả.
Một gã phó sứ thở dài trong lòng, Thiên Hoàng bệ hạ cũng thật là, không biết như thế nào mà phái Vũ Quy đại nhân đảm nhiệm chức vụ sứ giả, việc này không phải làm cho người ta có cớ cười nhạo sao?
"Chờ một chút." Lưu Phong ngạc nhiên khi đột nhiên phát hiện Ô Quy và một vài tên phó sứ đều là Hắc Ám võ sĩ, hơn nữa tu vi mỗi người đều không thấp.
"Cái gì, tiểu quỷ tử sẽ không phải là muốn ám sát hoàng đế đó chứ" Lưu Phong trong lòng khẩn trương, lưu ý chuẩn bị để có thể kịp thời cứu viện. Lão hoàng đế dù già khú đế, nhưng cũng không thể để lão mất mạng lúc này.
Bởi vì thế lực của Lưu Phong hiện có chưa đạt đến tầm có thể cùng Thái Tôn và Yến Vương tranh đua cao thấp. Hắn bây giờ còn chưa thể để cho lão hoàng đế chết được.
"Tiểu tình nhân, không cần lo lắng, lão hoàng đế bên người cao thủ nhiều như mây." Đột nhiên trong đầu Lưu Phong truyền đến thanh âm của Bạch Khiết.
Sau khi được nhắc nhở, Lưu Phong mới dời ánh mắt chuyển hướng quan sát phía lão Hoàng đế, hắn phát hiện chung quanh có hơn mười vệ sĩ mặc kim giáp.
Lưu Phong phỏng chừng đây là cao thủ của Thiên Sư đạo, dám chắc cũng đang âm thầm hộ vệ lão hoàng đế.
Nhưng điều những Kim giáp vệ sĩ này làm cho Lưu Phong giật mình là hắn không cảm ứng được chút khí tức nào từ những người này.
"Linh hồn lực lượng bọn chúng rất mạnh." Bạch Khiết tựa hồ cũng đang quan sát, nghiên cứu đám người này cả nửa ngày mới đưa ra kết luận.
Lưu Phong hơi kinh hãi, xem ra lão hoàng đế còn có chiêu bài ẩn giấu trong tay đây.
"Ô Quy chiến hữu, ngàn vạn lần không thể vọng động, nếu không các ngươi chết chắc" Lưu Phong cẩn thận cảm ứng một chút, biết được lực lượng của đoàn sứ giả Phù Tang căn bản không phải đối thủ của bọn vệ sĩ của lão hoàng đế. Đừng nói còn có người của Thiên Sư đạo. Hơn nữa, người của Thiên Sư đạo mỗi người đều có năng lực tróc quỷ trừ ma.
Trong đại điện, sứ giả Phù Tang Vũ Quy lớn tiếng nói: "Không có cực khổ gì, Thiên Hoàng bệ hạ nhờ ta thay mặt bệ hạ vấn an ngài."
Hoa Hạ đại đế khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần, Thiên Hoàng của các ngươi, ta cũng không xem ra gì."